[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 184: Ngoại truyện Ninh Hinh




"Bác sĩ Ninh hôm nay lại tăng ca à?"


Người đàn ông trong chiếc áo blue trắng ngẩng đầu, một mái tóc đen được vuốt chỉnh tề, kính gọng vàng với dây nối tăng thêm mỹ cảm nghiêm nghị lại cấm dục.


Ninh Hinh khẽ gật đầu coi như trả lời câu hỏi của đồng nghiệp.


Anh chàng đồng nghiệp chỉ biết thở dài bước chân khuất dạng sau cánh cửa, cho dù hắn ta đã bước xa đến hơn trăm mét anh vẫn là nghe thấy giọng nói của hắn.


"Đúng là AI trí năng chỉ biết làm việc điên cuồng, cho dù là con thông minh nhất giống con người nhất thì sao? Cơ bản vẫn là robot chẳng biết mệt mỏi chẳng có cảm xúc, làm việc với thứ này thật nhạt nhẽo".


Cầm lên tập tài liệu trên tay, anh vẫn như thói quen hàng ngày đi kiểm tra một lượt các bệnh nhân.


Phòng 402, dừng chân trước cửa phòng, cửa phòng được đẩy ra, bên trên giường bệnh là một cô gái, ngũ quan nhỏ nhắn xinh đẹp tầm 14, 15 tuổi, trên miệng còn gắn máy thở, nhịp tim đều đều vang lên tiếng tít tít tít...hẳn là bệnh nhân bị hôn mê mà cô gái ấy đã hôn mê được 1 tháng nay, nghe nói là do tai nạn giao thông.


Ninh Hinh kiểm tra toàn bộ dụng cụ một lượt, lại giống như mọi khi kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh im lặng ngắm nhìn dung nhan người trên giường.


Anh không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng có một "thứ" lạ lùng trong anh cứ muốn anh làm vậy, ngay từ lần đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy anh đã cảm thấy thực lạ, những thứ nhân loại nói như "cảm xúc" dường như anh cũng dần cảm nhận được nó, mà bởi vì...cô gái này.


"Cảm xúc" ư??? Thứ đó anh không có đúng vậy người bạn đồng nghiệp kia nói không sai anh chỉ là AI do con người tạo ra, dù là trí năng nhân tạo, dù là sản phẩm thành công nhất, nhưng thứ như "cảm xúc" lại thật xa vời.


Nhìn dung nhan cô gái trên giường, mấy ngày trước chính anh là người đã chuyển cô ấy đến đây, bệnh nhân này có khả năng sẽ trở thành người thực vật, nếu não cô ấy cũng ngừng hoạt động thì cũng sẽ bị chuyển vào nhà xác như bao bệnh nhân khác.


Nhưng mà...chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy không còn nữa, cũng không được hàng ngày qua đây kiểm tra cô ấy anh lại thấy..."không đúng" giống như thói quen lại không giống như thế, anh không biết cũng không thể hình dung đó là thứ cảm xúc gì.


Vậy cho nên anh đã quyết định, đưa ra một quyết định quan trọng rằng anh muốn tìm hiểu thứ cảm xúc không tên dần hình thành ấy.


Thông qua máy móc anh đưa trí năng AI và chip gốc của mình vào trong sóng não của cô, thông qua đó giống như một phân thân, anh đã xâm nhập được vào thế giới của cô, mà thế giới đó thật không tưởng.


À...nhưng có một chút rắc rối, không biết vì sao một "anh" khác cũng ở trong thế giới của cô, cũng vì lẽ đó mà khi anh kết nối sóng não lại đồng thời một cơ thể trú ngụ hai mặt tính cách, một "anh" trong thế giới của cô, một "anh" của thế giới thực.


Chiến đấu một thời gian, cậu ta cũng bị anh của hiện tại xoá bỏ, chỉ còn nhân cách chính trong thế giới thực.


Mà cô ở trong đó...xinh đẹp, thông minh, cá tính lại giảo hoạt, cho dù là mặt tính cách nào của cô cũng làm anh cảm thấy thật "đặc biệt".


Chỉ cần nhìn thấy cô là anh liền muốn mang cô về chỉ là được nhìn thấy cô mỗi ngày, được ngắm nụ cười sinh động ấy, được ôm cơ thể có hơi ấm ấy, chỉ cần như vậy là thứ gọi là "cảm xúc" trong anh giống như không thể kiềm chế được.


Thế giới này thực tốt biết bao, thực xinh đẹp anh thích thế giới mà cô tạo ra, cho dù nó có thay đổi như thế nào anh vẫn thực thích, anh lại chẳng thích nổi thế giới lạnh lẽo bên ngoài, nơi có những nhân loại anh không thể hiểu, nơi có những ánh mắt đánh giá nhìn anh, họ nhìn anh coi trọng anh lại giống như một món đồ, một vật thành tựu để kiêu ngạo.


So với thế giới đó anh muốn ở lại đây hơn, cho nên anh liền thực hiện mong muốn của mình anh muốn cô ở bên mình.


Nhưng thực lạ lẫm, cô là cô lại cũng không phải là cô rốt cuộc tại sao? Tại sao anh lại có cảm giác mặc dù thật gần như lại rất xa vời?


Không đủ dần dần cảm giác chỉ cần cô ở cạnh bên đều không đủ, thậm chí cô còn không muốn ở bên anh cô chỉ muốn trốn đi rời xa anh, vì sao? Anh không hiểu?


Cái đêm sau khi cô rời đi, hàng vạn câu hỏi lần đầu tiên xuất hiện đối với một AI trí năng vẹn toàn, những câu hỏi về thứ gọi là "cảm xúc" "tình cảm" "tình yêu"??? Rốt cuộc những thứ đó là gì?


Ha...mặc dù anh không biết nhưng anh lại cảm nhận được, khi cô bỏ anh anh cảm thấy hụt hẫng, khi cô nói những lời độc địa anh cảm thấy đau, khi cô trừng mắt nhìn anh chính là hạnh phúc, khi cô ngại ngùng đỏ mặt chính là ngọt ngào, là cô dạy anh, dạy anh về thất tình lục dục của con người, là cô trao anh sự sống, là cô khiến cho một AI một robot trí năng do con người tạo ra lại có một thứ mang tên "cảm xúc" lại có thứ tình cảm thiêng liêng nhất "tình yêu".


Thứ tình cảm ấy anh thích nó, anh muốn trân trọng nó mà đối với cô gái ấy anh cũng đã nhận ra đó là "tình yêu" là anh yêu cô ấy, vì là yêu cho nên tha thứ, lại cưng chiều, vì là yêu cho nên anh chấp nhận thử thách để đến bên cô ấy.


Xin hãy cho anh một cơ hội, một cơ hội lại một lần nữa chính thức để yêu em...