[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 149: Mạt thế vua xác sống (17)




Nhật Khiết: "Tiểu Nhiên, mau mở cửa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!!!".


Trịnh Du Nhiên vội vã chạy ra mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt trắng xám, cùng vầng trán tràn ngập mồ hôi của nhật Khiết, cô vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, Lục Vãn cũng đã sải rộng bước chân, bước tới, kéo tay cô.


--------------


Một bạt tai giáng xuống, Hạ Đình Húc đôi tay run run, nhìn đến tên nghịch tử trước mặt.


"Ngu xuẩn, mày định vì một con đàn bà mà khiến cho toàn căn cứ chịu tội?".


Hạ Triết cụp xuống đôi mắt, chuyện này không phải hắn không suy nghĩ đến, nhưng mà bảo hắn giao Tiểu Du ra...thì hắn không làm được.


Hạ Đình Húc phẫn nộ nhìn phản ứng của con trai, thầm than khổ, rốt cuộc ông cứ nghĩ rằng, hắn là người lý trí cùng lãnh đạm, lại không biết rằng cũng có ngày này, hắn vì một người phụ nữ mà phản lại ông.


Gằn giọng điệu, thể hiện sự kiềm chế vô hạn, ông nói: "Từ nhỏ con đã là đứa trẻ hiểu chuyện, ta tin rằng con có năng lực để phân biệt, rằng lúc này lựa chọn như thế nào là tốt nhất".


Nói xong cũng liền quay người, bước đi, bỏ lại Hạ Triết đằng sau bóng lưng.


Hạ Triết từ từ ngồi xụp xuống, đôi mắt tràn ngập sự đau đớn, cùng những dòng cảm xúc hỗn loạn.


-----------------


Úc Duy từ trong phòng tắm bước ra, mặc dù là mùa hè, nhưng hắn vẫn mặc một chiếc quần ngủ dài, cùng áo thun màu trắng.


Hoa Y rời ánh mắt khỏi quyển sách trong tay, nâng mắt nhìn hắn bước tới.


Hiện cô đang ngồi trên giường, cô và hắn từ tháng trước, cũng là lúc cô đạt mãn cấp, cấp 9.


Sau đó "lần đầu" nói chuyện của cô, là đàm phán với hắn việc ngủ chung giường.


Khá ngạc nhiên là hắn chấp nhận dễ dàng nhưng...cho đến nay, cô và hắn chỉ đơn thuần là "ngủ chung giường", trai đơn gái chiếc ngủ cùng nhau và đắp chăn bông tâm sự...!


Hoa Y biết rằng hắn có nỗi khổ, nhưng mà...


Mắt cô di chuyển theo những giọt nước còn vương trên tóc hắn, chúng tích tụ dần, sau đó lăn xuống cần cổ trắng tinh, trong suốt, cho đến khi khuất dạng dưới lớp áo...


Dường như cô còn ngửi được một mùi hương thanh mát? Giống như mùi bạc hà...là loại sữa tắm hắn hay dùng...


Úc Duy lật lên chăn mỏng, cúi người xuống, nằm bên cạnh cô, nghiêm chỉnh hai tay đặt lên bụng, mắt nhìn thẳng trần nhà.


Chợt ánh sáng bị che khuất, môi bị chặn lại, xúc cảm đến quá đột ngột khiến hắn đình trệ suy nghĩ.


Hoa Y cúi xuống hôn hắn, thấy hắn lộ ra biểu hiện ngơ ngác, thực dễ thương, cô liền nổi lên ý định trêu chọc hắn...


Cái lưỡi liếm nhẹ môi hắn, sau tiến công đến hàm răng, điêu luyện cậy mở, quấn lấy lưỡi hắn dây dưa...


Chỉ một lúc sau, cô liền cảm nhận thấy thân nhiệt người dưới thân nóng lên, vì cô đang trong tư thế đè lên người hắn, cho nên cô biết lý do vì sao...


Hoa Y kéo lên khóe miệng, mở mắt liền đập thẳng vào đôi mắt nhuốm màu tình dục của hắn, mê ly, hư ảo.


Nở nụ cười, cô cúi xuống, một lần nữa hôn sâu, cuồng nhiệt dây dưa, cuồng nhiệt công thành đoạt đất, đồng thời, di chuyển đôi tay xuống vật vốn đã nóng bỏng, cứng rắn.


Chạm đến nó, cô còn chưa kịp luận động, người dưới thân liền phản ứng dữ dội, ngồi bật dậy, mạnh mẽ đẩy cô ra.


Hoa Y ngạc nhiên trước sự phản kháng của hắn, thành ra ngây đơ đôi chút, cô không ngờ hắn lại không thích như thế.


Hoa Y vẫn giữ trạng thái ban đầu, ngồi đối diện hắn, cô không nhìn thấy gương mặt hắn, đầu hắn hiện tại đang cúi thật thấp, dường như đang tự nói gì đó.


Hoa Y hơi nhích người một chút, mới nghe được câu từ đứt quãng: "Bẩn...dơ bẩn...".