[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 123: Anh trai của vị hôn phu (22)




Binh đoàn 7 gần như đã tiêu diệt được kha khá phi thuyền tại hàng một bên Bratus, với lối đánh tránh những phi thuyền số hiệu đặc biệt như cô đã nêu trên, đại khái cũng giảm được đôi chút thương vong.


Nhưng âu cũng chỉ là cách tạm thời, 4 phi thuyền đặc biệt đó, cần phải được xử lý.


"Vương nữ, Mhz 94 đã bắt đầu ra trận, chúng tôi không làm cách nào né được nó nữa, tiếp theo nên làm gì đây ạ", tiếng gấp gáp bên phi thuyền binh đoàn 7 vang lên.


Hoa Y mở mắt, khung cảnh đã hoàn toàn khác biệt, cô kéo lên khóe môi nở nụ cười: "Để ta~".


Chợt một vật thể kim loại lóe qua, Mhz 94 đồng thời đứt mất một bên cánh, toàn thể phi đoàn trên chiến tuyến liền hút khí lạnh.


Nhìn rõ vật thể mới lóe qua, là một cơ giáp hình người, vô cùng tinh tế, từng đường nét khắc họa nên nó đều vô cùng tỉ mỉ, cẩn trọng, đẹp đẽ, lớp giáp bên ngoài màu đỏ pha chút đen huyền bí, thân hình sang trọng, được thiết kế giống như một kiếm sĩ, đặc biệt trên trán nó được đính một viên ruby, nhìn qua thật giống như một vị thần, ngạo nghễ, cùng bá khí.


Hoa Y kéo lên nụ cười, không thể ngừng được sự phấn khích đang cuộn chảy trong cô, cầm lên thanh kiếm, đôi mắt như phát sáng, cô thực thích nha, không ngờ cục băng nhà cô lại tạo ra được món đồ chơi đẹp vừa mạnh đến vậy, còn vượt quá cả kì vọng của cô.


Hoa Y thầm nghĩ khi nào xong chuyện phải về khen ngợi hắn đôi chút mới được.


Tràng cảnh tiếp theo lại khiến toàn bộ chiến tuyến ngây ngốc lần thứ hai, tạm gọi cơ giáp đó là kiếm sĩ đỏ, hắn nhanh nhạy, vô cùng linh hoạt tránh đi từng lượt tên lửa của đối phương, thậm chí đến những tên lửa xác định mục tiêu, hắn cũng dễ dàng xử lý, khiến chúng gậy ông đập lưng ông, tự tiêu hủy kha khá chiến hạm bên mình.


Mhz 94 bị kiếm sĩ đỏ phá nổ, đồng thời các phi thuyền chủ đằng sau cũng đã không còn ngồi yên, đồng loạt tiến lên trước, vô số tên lửa, tập trung về phía hắn.


Kiếm sĩ đỏ tung ra đôi cánh, toàn chiến tuyến lại hút khí lần 3, đôi cánh được thiết kế giống như cánh dơi, thân cánh màu đen, với những đường vân màu đỏ, như phát sáng, gần giống như dung nham đang cuộn chảy quanh nó, tràn ngập ma mị, kỳ bí.


Hắn tung ra đôi cánh, tốc độ liền tăng lên gấp đôi, chẳng mấy chốc, đã hạ gục được phi thuyền chủ chốt thứ hai Mhz 72 của bên địch.


Bên Bratus bắt đầu hoảng loạn, phái ra vô số cơ giáp ý định muốn dùng số lượng chèn ép cô, Hoa Y lại không mấy ngạc nhiên, bọn chúng càng bị thúc ép, càng cho thấy rằng, chúng đang e sợ cô~.


"NX-50, NX-29, NX-38 tập trung đến phi thuyền Mhz 53, ẩn thân đến gần nó, tên chỉ huy có lẽ đang ở trên đó, các phi đoàn khác phái ra cơ giáp, tập trung ứng chiến với tuyến đầu của địch, ta sẽ lo MhZ 97", Hoa Y liên hệ với binh đoàn qua màn hình.


"Rõ!!!".


Cô kéo lên nụ cười, cảm thấy toàn quân dường như đã vực lên được ý chí, bây giờ mới là lúc, trận chiến bắt đầu, liếm nhẹ khóe môi, cũng là lúc cô thực sự nghiêm túc.


------------


Neil ngồi tại phòng cô, nhìn lên màn hình trước mặt, nở nụ cười, tình hình bên trong cơ giáp, đều xuất hiện trên màn hình của hắn.


Nhìn đến ánh mắt lóe sáng của cô, hắn không tự chủ được, mắt khẽ híp lại, nở nụ cười mê đắm, có vẻ như, hắn hoàn toàn, không thể kiềm chế được bản thân mình nữa rồi, càng ngày, hắn càng yêu cô hơn, yêu cô đến tận xương tủy.


Hắn đưa tay, khẽ đặt lên trái tim, ngày đó hắn thật sự không hiểu, vì sao cô lại đặc biệt, vì sao chỉ có cô tiếp cận hắn, hắn lại không bài xích, cũng không muốn làm tổn thương cô.


Cho đến bây giờ hắn đã hiểu, bởi vì cô, vốn là người của hắn, từ sâu trong tâm khảm, hắn nhận thức cô, cho dù hắn có thể làm hại ai, cũng sẽ không tổn hại một chút đến cô, suy cho cùng hắn yêu cô đến như vậy mà.


Nhìn xem, nhìn khuôn mặt đỏ hồng lên vì hưng phấn, nhìn ánh mắt sáng rực của cô, nhìn nhiệt huyết cuộn chảy trong trái tim ấy, hắn là yêu, yêu tất cả về cô, yêu đến trân trọng, yêu đến khắc ghi, người như hắn, lại cũng có thể thực sự yêu một người đến vậy sao.


Nhưng mà hắn đau lòng quá, làm sao để cô có thể nhớ ra hắn đây, hắn muốn chờ đợi cho đến khi cô nhớ ra hắn, nhưng mà lại xa xôi quá, hắn không chờ đợi được, cũng không đủ kiên nhẫn để chờ, chờ cô nhớ ra tên hắn, muốn nghe cô gọi tên hắn, muốn cô yêu hắn, hắn tham lam như thế, vừa muốn cô nhớ ra hắn, lại đồng dạng yêu hắn giống như hắn yêu cô, ước nguyện ấy, có thực hiện được không.


Neil thu lại ánh mắt, sâu trong đôi mắt chỉ có một màu đen u tối, lạnh lẽo, băng hàn, cùng sự cô độc, chết chóc, giống như mảnh đất của bóng tối, chỉ cần rơi vào đôi mắt hắn, liền vạn kiếp bất phục.