[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 118: Anh trai của vị hôn phu (17)




Nạp đủ năng lượng, Hoa Y chợt tỉnh dậy, cũng không biết bây giờ là mấy giờ nữa.


Cô ngẩng đầu nhìn đến người kế bên, khẽ mỉm cười, đặt một nụ hôn trên khóe môi hắn, nhẹ vén chăn, bước xuống giường, chợt cổ tay bị nắm lấy, Hoa Y quay lại cười với hắn nói: "Tỉnh rồi sao, ngủ tiếp đi hẵng còn sớm lắm".


Neil nhìn cô, sau mắt nhắm lại: "Em ngủ cùng tôi".


Hoa Y mỉm cười, nhẹ đưa tay, vuốt tóc hắn, giọng nói không ngăn được sự cưng chiều: "Ngoan, em còn phải đi giải quyết một số chuyện, lát sẽ quay lại".


Neil thật lâu sau mới buông ra tay cô, xoay người, không nói gì.


Hoa Y nhìn hành động này của hắn, liền biết hắn đang không vui, khẽ thở dài, đành phải chui vào chăn, ôm hắn, đặt một nụ hôn trên gáy hắn: "Không đi nữa, em ở lại chịu trách nhiệm với anh".


Hoa Y thấy người hắn run run, lúc sau hắn khẽ cười nhẹ, xoay người lại đối diện với cô: "Là ai chịu trách nhiệm với ai?".


Hoa Y cũng nở nụ cười, ngọt ngào nhìn hắn: "Chịu trách nhiệm với anh, dùng cả quãng đời còn lại của em".


Neil kéo lên khóe miệng, ngốc nghếch mà cười, hắn là đã in sâu câu nói này của cô, dùng cả quãng đời còn lại, để ở bên hắn, cho dù cô có muốn rời xa hắn, cũng không được đâu.


--------------


Hoa Y mãi mới thoát ra khỏi sào huyệt của yêu tinh, thực sự sau khi làm xong, hắn giống như quấn người hơn vậy, mãi không chịu để cô đi, phải năn nỉ hắn, cùng vật lộn mấy hiệp đấu mới có thể đào thoát được.


Hoa Y thầm lau đi tầng mồ hôi không tồn tại, lại ngang nhiên, ngạo khí bước về phòng mình.


Sự việc Abraham đánh dấu một Omega đã được loan ra toàn phi thuyền, gần như các binh lính đều biết đến Omega kia, và không ngờ hắn lại chính là Jack, người gần đây luôn xuất hiện bên thiếu tướng.


Vương tử Claw vốn không biết ngày đó, người trong phòng không phải Vương muội mình, nếu không hắn nhất khoát sẽ ngăn cản hành động bồng bột của hai người đó, nhưng đáng tiếc sự tình đến nước này, tất cả cũng đã muộn.


Cô về phòng không bao lâu, liền bị Claw gọi đến, nói rằng có chuyện cần thương nghị.


Hoa Y quét mắt, nhìn toàn bộ các khuôn mặt trong phòng, Abraham ngồi đối diện cô, ánh mắt không nhìn cô, vòng tay vòng qua, bảo bọc Daria đang ngồi bên cạnh, yếu ớt, nép vào lòng hắn, nhưng ánh mắt cô ta lại khác biệt, nhìn cô sắc lạnh, cùng tràn ngập hận thù.


Hoa Y kéo lên khóe miệng, nở nụ cười châm chọc nhìn cô ta, đúng là chuyện cô ta xuất hiện đúng lúc và cùng kì động dục đến sớm của cô ta là do cô làm, nhưng mà cho dù cô ta biết, cũng không có chứng cớ chứng minh là cô.


Ngày đó Hoa Y đơn giản mà thô bạo, đánh ngất nữ chủ, cho cô ta uống nguyên thuốc kích thích kì động dục, trộm được chỗ Claw, rồi ném thẳng vào phòng nam chủ thôi.


Hoa Y thu lại nụ cười, nhìn về phía Claw: "Vương huynh, chuyện này...âu cũng do tình cảm đôi bên, cho dù có chút đáng trách vì cô gái này đã giả mạo thân phận Beta, trà trộn vào quân đội, nhưng suy cho cùng, tất cả cũng chỉ do tình cảm, khó cưỡng cầu".


Daria ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sát khí, nặng nề nói: "Tôi đóng giả Beta, nhưng tôi cũng đã từng thật sự trải qua các bài tập luyện chính quy, tôi có năng lực, nên được đứng ở đây, còn cô, cô có dám thề chuyện này không liên quan đến cô".


Claw nhìn cô, khuôn mặt đầy bụng nghi vấn, rõ ràng người trong phòng là cô, tại sao lúc sau lại đổi thành người khác, liệu có giống như lời cô gái kia nói, là do cô làm ra, tình cảnh này khiến hắn thực sự khó xử.


Hoa Y thở dài, khuôn mặt tái xám, như nhớ lại sự kiện không mấy vui vẻ: "Lúc đó, tôi cảm thấy thân thể có chút lạ, liền trở về phòng, sau đó nhanh chóng uống thuốc ức chế, cho nên căn bản tôi không hiểu cô đang muốn nói gì cả, rốt cuộc việc cô đã làm tại sao lại không nhận? Cô nghĩ rằng tôi là người đã tự tay mang một Omega đến cho hôn phu tương lai của tôi ư, lại cũng trùng hợp Omega ấy lại được vị hôn phu tương lai của tôi đánh dấu".


Daria khuôn mặt tức giận, đôi mắt sắp trào ra oán khí, đứng dậy tính hướng Hoa Y động thủ, lại không tự lượng sức mình, ngã xuống, được Abraham nhanh chóng đỡ lấy, mới không tiếp xúc với mặt sàn lạnh lẽo.


Abraham lên tiếng, ngăn lại từng dòng suy nghĩ trái chiều của mọi người trong đây: "Xin lỗi, mặc dù chuyện này có nhiều nghi vấn, cũng không rõ là ai giở trò..." đoạn nói, hắn ánh mắt nhìn đến cô, xong mới nói tiếp: "Nhưng sự việc đã như vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm với Omega của mình, còn về hôn sự với Vương nữ...chính tôi sẽ về đế đô, tạ tội với Bệ hạ".


Hoa Y khuôn mặt vô cảm, cũng không có mấy phản ứng, hiện tại cô chỉ đang lo lắng đến cục băng nhà cô, nam nữ chủ ở đây diễn trò anh anh em em, xin lỗi cô không tiện quan tâm.


"Cứ như vậy đi, ta chúc anh hạnh phúc, Abraham", Hoa Y nói xong, liền bước ra ngoài.


Vừa ra khỏi cửa, Hoa Y liền hiện khuôn mặt lo lắng, này cục băng nhà cô, không biết đã dậy chưa, lúc cô đi hắn vẫn còn đang ngủ, hơn nữa tướng ngủ còn quay lưng lại với cô, không được cô phải nhanh chóng trở lại, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt thanh lãnh, lánh đời của hắn nữa đâu.


Hoa Y bước chân vội vã, chạy đi.


Không biết như thế nào, một binh lính đi qua nhìn thấy khuôn mặt khi ấy của cô, cùng dáng vẻ chạy thật nhanh, như muốn thoát khỏi căn phòng ngột ngạt ấy, liền làm thành một truyền kì.


Vương nữ Elf, vì không chấp nhận được thiếu tướng Abraham cùng một Omega khác không phải cô ở bên nhau, nuốt lệ vào lòng, khuôn mặt đau đớn, như kìm nén dòng lệ, chạy thật thanh thoát khỏi nỗi đau ấy.


Và điều phức tạp nhất, không phải là cô trở thành câu chuyện bàn tán buôn dưa lê, cũng không phải cô bức xúc gì với trí tưởng tượng siêu việt của anh chàng đó, mà là, cục băng nhà cô.


Ờm tình hình là: "Neil, anh có thể buông em ra được không hả?".


Neil vòng tay trên eo cô, lại càng siết chặt: "Để em lại chạy trốn trong đau thương nữa?".


Hoa Y bực bội đẩy đầu hắn đang gác trên vai cô, xoay người lại, ánh mắt thảm thương nhìn hắn: "Anh trai à, anh có thể đừng nhỏ mọn thế không, chỉ là câu chuyện bát quái người ta đồn thổi thôi mà, em có khi nào để ý em trai anh chứ, chẳng phải ngay từ đầu anh còn nhận ra rõ ràng rằng em ghét hắn thế nào sao?".


Neil nở nụ cười, sau lại cúi đầu, rúc tại hõm cổ cô, lờ mờ nói: "Nhưng mà câu chuyện đó có em và nó, tôi không thích em cùng nó ở chung, cho dù là một câu chuyện cũng không".


Hoa Y há hốc mồm, bất lực với lý do ghen tuông của cục băng nhà cô, xin thứ cho cô, mồm gắn trên miệng họ, họ muốn nói, cô cũng không thể bịt hết mồm thiên hạ lại được.


Chỉ tội cho cô, lại phải đi dỗ dành cái cục chua đến lên men này, thực thương tâm quá mà.