[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 100: Nhà có hầm băng di động (25)




Hạ Uyển Đồng nói chuyện với bác sĩ, đôi mắt đã khó kiềm chế, đỏ lên.


Lúc sau cô đẩy cửa, đi vào phòng, nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường, chỉ lặng yên nằm đó, không hề có phản hồi, nước mắt lại không kìm được, chảy ra, cùng với đó là những tiếc khóc nấc nghẹn.


Đã 1 năm rồi, từ ngày Cẩn Ngôn ngủ mãi không dậy, cô đã từng đặt rất nhiều kì vọng vào gia đình này, rằng có một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống sung sướng, nhưng cuộc sống trả lại cô điều gì, chồng cô lại nằm trên giường bệnh, ăn uống đều bằng dịch dinh dưỡng, từ ngày đó, hắn chưa hề tỉnh lại.


Hạ Uyển Đồng khóc nấc lên, bao nhiêu tủi hờn, đều như vỡ òa, mạnh mẽ trút ra, y tá bệnh viện thấy cảm xúc của cô giao động bất thường, nhanh chóng dìu cô ra ngoài, khuyên giải, bình ổn lại cảm xúc.


Không lâu sau, Hạ Uyển Đồng dần bình ổn lại cảm xúc, một tin tức vui mừng truyền đến, chồng cô Cẩn Ngôn đã tỉnh rồi.


Hạ Uyển Đồng vực lại tinh thần, không tự chủ được nở nụ cười, chạy nhanh đến phòng bệnh, bỏ ra khuôn mặt có chút không bình thường của Cẩn Ngôn, cô chạy lại, ôm hắn, giọng nói tràn ngập chua sót.


"A Ngôn, anh đã tỉnh lại rồi...anh có biết, ngày đó, anh ngủ mãi không dậy...em...em thực sợ hãi".


Cẩn Ngôn không lên tiếng, Hạ Uyển Đồng cũng không nhận ra, chỉ khóc nấc lên, kể về những ngày qua.


Chợt...cảm thấy bụng đau đớn...cô nhìn xuống, một con dao gọt hoa quả, đã đâm sâu vào bụng cô...nhìn lên cánh tay cầm dao, là...là Cẩn Ngôn.


Không tin được vào mắt mình, hơi thở cô run rẩy, yếu ớt nhìn hắn: "Tại sao...A Ngôn...".


Cẩn Ngôn ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, nói: "Lại định lừa tao, mày không thấy trò này quá nhàm chán rồi à".


Các bác sĩ thấy tình hình, nhanh chóng tách cô ra khỏi Cẩn Ngôn, đưa đi cấp cứu, trước khi rời đi, ánh mắt cô vẫn chưa hề rời khỏi hắn, cô không hiểu lời hắn nói, rốt cuộc tại sao?


Cô chờ hắn về...nhưng hắn...hắn...dòng suy nghĩ bị cắt đứt, cô đã rơi vào hôn mê.


--------------


Hoa Y nằm trên đùi Cẩm Thanh, mới ăn cơm xong, cả hai đang cùng nghe bản tin tối.


Nhận lấy múi quít đã được tách ra, Hoa Y khen ngợi hắn: "Thực là ngoan, còn biết bóc sơ giúp em".


Trầm Cẩm Thanh cười, cưng chiều nhìn cô, lại đưa một múi nữa qua: "Ta nhớ vẫn nhớ như in lần trước, nàng dùng bộ mặt ghét bỏ nhìn nó, lại vẫn ăn xuống, cơ bản là do nàng ghét nhưng lại lười đến độ không thèm bóc ra luôn, cho nên ta đành phải làm nó thay nàng thôi".


Hoa Y khẽ cười, đưa tay véo má hắn: "Khả năng quan sát tốt đấy, nuôi anh đúng là không tốn cơm".


Trầm Cẩm Thanh sửa lại lời nàng nói: "Nàng không cần nuôi ta, căn bản ta cũng không ăn cơm, hơn nữa, tiền là do bán đồ cổ, phải là ta nuôi nàng mới đúng".


Hoa Y bĩu môi nhìn hắn, lại còn tranh công với cô, chẳng lẽ cô không mất sức bê di thể hắn ra á, lại còn phải tốn hết nước bọt thương nghị giá cả với tiệm cầm đồ nữa chứ, công lao của cô hơi bị to đấy.


Chợt thời sự đưa tin, Cẩn thiếu gia, mắc căn bệnh lạ, 1 năm không tỉnh lại, nay đã tỉnh, nhưng dường như tinh thần không được minh mẫn, việc đầu tiên tỉnh lại là đâm vợ mình, sau lại nói những lời điên dại, như lại là giấc mơ, và có nói một chút gì đó trừ tà, yêu ma.


Hiện tại bệnh viện đã hội chuẩn, hắn có tinh thần không ổn định, rối loạn, cần phải đưa đi chữa trị.


Hoa Y liếc nhìn Cẩm Thanh, hắn ánh mắt vẫn đạm mạc, tập trung bóc quít, cô đưa tay, nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.


Trầm Cẩm Thanh dừng động tác, nhìn cô, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Nàng nắm tay ta, ta làm sao bóc tiếp được?".


Hoa Y nắm tay hắn, kéo vào lòng mình, đôi mắt nhắm lại, khóe miệng tinh ranh kéo lên: "Đây là phần thưởng, rõ ràng là anh được nắm tay em, tại sao khuôn mặt lại bất mãn thế kia".


Trầm Cẩm Thanh lắc đầu, từ khi mùa hè đến, cô thực sự dính hắn, căn bản giống như cô coi hắn là máy điều hòa di động vậy, cũng mặc kệ cô, tắt đi tivi, cúi đầu, ngắm nhìn cô.


-------------


Cẩn Ngôn bị đưa vào trung tâm hồi phục tâm lý, nói dễ nghe là trung tâm, nhưng thực chất chỉ là nơi giam giữ những người có tâm lý bất ổn định, hay còn là những người điên, liền biết tất cả không còn là giấc mơ nữa rồi.


Cẩn gia năm lần bảy lượt nhờ cậy quan hệ, ý định giúp hắn chữa trị tại nhà, nhưng việc hắn đâm vợ trong bệnh viện, báo chí đã loan ra, rất khó kiểm soát, đều là cứu hắn trong vô vọng, đành phải để hắn chịu khổ một chút.


Cẩn Ngôn ở trong trại, không hề tiếp xúc với các bệnh nhân khác, nhưng không hiểu vì sao, có lẽ do hắn thu hút ánh nhìn, khiến những người khác, không hề ưa hắn, đôi khi là hành hạ, đánh đập, đôi khi là cướp bóc, gây sự.


Cẩn gia không ít lần đau xót, nhét người vào giúp đỡ hắn, nhưng cũng không ăn thua, dù sao người gây sự với hắn, cũng thuộc dạng phú nhị đại, giàu có, ngang ngạnh, lại có thế lực.


Cẩn Ngôn gục tại góc giường, trên thân thể, tràn ngập vết thâm tím, có mới có cũ, những ngày này hắn sống, giống như là địa ngục trần gian.


Chợt có người đến, báo hắn, có người muốn gặp hắn.


Ánh mắt hắn sáng rỡ, có lẽ là cha mẹ hắn, hắn muốn nhờ bọn họ giúp đỡ, hắn không muốn sống như thế này nữa, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi.


Cánh cửa mở ra, Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn người trước mắt...là cô ta...