Editor: YuanKit.
Lục Minh Phương ngậm bồ hòn, lại không có cách nào giãi bày, cười như không cười nhìn Yến Lang nửa ngày, ngây ngốc không nói lời nào.
Yến Lang cười cười nhìn nàng ta: "Biểu tỷ, ngươi không cần phải vội, ngày mai bắt đầu chép cũng được mà."
Lục Minh Phương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Ừm."
"Chỗ của tỷ có 《 Pháp Hoa Kinh 》 chưa?" Yến Lang quan tâm nói: "Nếu thật sự chưa có thì để ta kêu người mang qua cho."
Lục Minh Phương cười cho có lệ: "Chỉ cần ngươi vui là được."
"Không phải." Yến Lang nói: "Ta cũng muốn làm cho tỷ vui vẻ giống ta."
"......" Lục Minh Phương xanh mặt, phất tay áo bỏ đi.
......
Lục Minh Châu do bị đả kϊƈɦ nên té xỉu, thân thể lại không hề gì. Đại phu châm cứu cho nàng ta vài mũi liền dần dần tỉnh lại, ngước lên thấy mẫu thân đang ngồi trông coi bên người, nước mắt lại rơi xuống.
Cao Lăng hầu phu nhân đau lòng cho nữ nhi, lại không muốn kϊƈɦ thích nàng lần nữa, đành khuyên nhủ: "Không sao đâu con. Không có Mạnh Hàn Phong vẫn còn người khác. Minh Châu của chúng ta nổi trội như vậy lo gì không có một vị hôn phu tốt?"
Chính nàng ta ở Kim Lăng đang là loại hàng gì, trong lòng Lục Minh Châu thừa hiểu. Trước kia tìm được một chàng tú tài đến ở rể đã là may mắn lắm rồi. Hiện giờ trượng phu đã sớm chết, trong bụng còn mang một hài tử, còn có thể gả đi được hay không ai cũng biết.
Nàng ta căm hờn trong lòng, vừa hận vừa oán: "Suy cho cùng, tất cả đều tại Thẩm Tĩnh Thu. Nếu ả không đến gây sự, chết không buông, Hàn Phong cũng sẽ không......"
Nói đến đây, Lục Minh Châu không kìm được lại rớt nước mắt.
Lòng nàng ta oán hận, Cao Lăng hầu phu nhân cũng không phải là không hận. Vô duyên vô cớ ném đi thằng con rể, còn phải cúi đầu xin lỗi một tiểu bối. Đúng là tiền mất tật mang, chẳng có lý lẽ gì.
Lúc mẫu thân Thẩm Tĩnh Thu còn chưa xuất giá, bà ta đã phải vào Cao Lăng hầu phủ, sống chung với hai người chị chồng em dâu chẳng vui vẻ gì, giờ lại nhớ đến bộ dáng Yến Lang hôm nay sống chết không buông tha, thù mới hận cũ dồn dập, bà ta hung hăng mắng vài câu. Chưa kịp mắng xong đã nghe thấy bên ngoài có người tới truyền —— Cao Lăng hầu mời bà ta đến.
Cao Lăng hầu phu nhân đáp ứng, thay nữ nhi ém góc chăn lại thật kỹ rồi vội vàng tới đại sảnh. Đón đầu bà là trận lôi đình của Cao Lăng hầu.
"Hai mươi vạn lượng? Thèm tiền muốn điên rồi sao?" Bà ta trừng to hai mắt, thét: "Thẩm gia sao không đi cướp luôn đi?!"
Cao Lăng hầu tức giận ném chén trà trong tay ra ngoài. "Phanh" một tiếng giòn giã vang lên làm Cao Lăng hầu phu nhân run cả người. Vẻ mặt gã hung ác nham hiểm gầm: "Là Thẩm gia muốn, có phải ta đâu, ngươi thét cái quỷ gì?!"
Cao Lăng hầu phu nhân thấy thế, không khỏi sinh ra vài phần sợ hãi, hơi dừng một chút mới nhỏ giọng, vừa ủy khuất vừa bất bình: "Mệnh của Hàn Phong bị nàng ta bức chết, nàng còn muốn thế nào? Cứ coi như Lục gia xin lỗi nàng, nhưng một mạng người cũng cần phải bồi thường thỏa đáng chứ!"
Bà dụi mắt, nghẹn ngào nói: "Đáng thương cho Minh Châu của chúng ta, bị làm cho hoảng loạn tới giờ vẫn còn chưa bình phục."
Bà ta không nói việc này còn tốt, vừa nói tới, Cao Lăng hầu lại nổi trận lôi đình.
"Ngươi tưởng tên Mạnh Hàn Phong kia tốt lắm hả? Hắn vơ vét của Thẩm gia những năm mươi vạn lượng, vậy mà trước mặt ta nói chỉ lấy hai mươi vạn lượng —— tối thiểu thiếu mất ba mươi vạn lượng!" Gã liên tục cười gằn: "Tĩnh Thu không nói, ta đây cũng muốn băm tên cẩu tạp chủng này thành nghìn mảnh!"
Cao Lăng hầu phu nhân vốn còn rơi nước mắt, nghe vậy biến sắc: "Sao lại như vậy được? Có phải Tĩnh Thu cố tình khuếch đại, vu oan cho Hàn Phong hay không?"
"Ngươi nghĩ người ta đều là tên ngốc à?" Cao Lăng hầu lộ vẻ chán ghét, bực mình kể: "Khi người Thẩm gia khuân vác tiền của vàng bạc liền kiểm tra ngay tại chỗ. Trong nhà kia đã chứa ba mươi vạn lượng bạc, không khớp với lời báo cáo hai mươi vạn lượng của hắn! Cướp Thẩm gia năm mươi vạn lượng bạc, cho Lục gia hai mươi vạn, chính hắn giữ lại hơn ba mươi vạn lượng......"
Gã cười nhạt: "Ham muốn của tên Mạnh Hàn Phong thật lớn, vậy mà không sợ liên lụy đến tính mệnh của mình."
"Hắn sao có thể như vậy, thật vô lương tâm!" Cao Lăng hầu phu nhân cũng cả giận mắng: "Lục gia có lỗi gì với hắn mà hắn lại tham lam làm hại cả nhà thế này! Chết tiệt!"
Hai vợ chồng cùng hận thù lên đầu Mạnh Hàn Phong đã chết, mắng chửi ác nghiệt, quên luôn việc này là do chính bọn họ làm với Thẩm gia, chẳng liên quan gì đến Mạnh Hàn Phong.
Cao Lăng hầu nhớ lại rằng gã đã viết giấy nợ, trong lòng đau muốn rỉ máu: "Đi tìm hai mươi vạn lượng bạc để đưa cho Tĩnh Thu đi."
Cao Lăng hầu phu nhân đau lòng như bị người xẻo hai miếng thịt trêи ʍôиɠ, ngồi cũng không yên: "Đó không phải là số lượng nhỏ, vả lại, trong phủ hiện tại bạc không còn nhiều......"
Cả hai mươi vạn lượng bạc, chồng lên như một ngọn núi nhỏ ấy chứ.
Cao Lăng hầu cũng đau lòng, sắc mặt hơi chần chờ, nói: "Tạm chờ mấy ngày để Tĩnh Thu quen dần đã......"
"Còn nữa, ngươi cũng đừng dùng gương mặt này để ứng phó với người ta." Gã rất chướng mắt với bộ dáng tham lam của thê tử, hừ một tiếng: "Cha con Thẩm Bình Hữu đều đã chết trận, cả gia tài Thẩm gia khổng lồ như vậy người thừa kế không phải Tĩnh Thu thì còn ai? Đến lúc đó mời mẫu thân làm chủ, hứa gả Tĩnh Thu cho Viễn Đông, tất cả sẽ là của nhà chúng ta."
Viễn Đông trong miệng gã là hài tử nhỏ nhất của Cao Lăng hầu phu nhân Lục Viễn Đông, chỉ lớn hơn Thẩm Tĩnh Thu một tháng.
"Thẩm gia chẳng việc gì, sao phải kêu Viễn Đông lấy." Cao Lăng hầu phu nhân vốn không thích tiểu cô(mẹ đẻ Thẩm Tĩnh Thu), nghĩ đến việc bắt nhi tử mình lấy nữ nhi lưu lại của bà ta(mẹ đẻ Thẩm Tĩnh Thu), càng cảm thấy chán ghét, lẩm bà lẩm bẩm: "Vô duyên vô cớ đánh mất một cửa nhạc gia(*) đắc lực."
* Nhạc gia: nhà bố mẹ vợ.
"Nó là nữ nhi còn sót lại của phủ Đại tướng quân trụ cột quốc gia, là hài tử của muội muội ruột thịt ta, không lẽ làm thϊế͙p͙ cho nhi tử của ngươi?" Cao Lăng hầu tức giận: "Đầu óc ngươi có vấn đề không? Não bị úp nồi rồi hả?!"
Cao Lăng hầu phu nhân bị mắng không dám hó hé, không tình nguyện đáp ứng, coi như cam chịu việc đó.
......
Lục Minh Phương không thể chịu khổ, chép kinh mấy ngày liền viện cớ bị bệnh để ngừng, rõ ràng đã tính toán để ỉm đi, bỏ mặc chuyện này.
Yến Lang nghe tin, liền đặc biệt tới cửa thăm: "Bệnh phong hàn của biểu tỷ đến thật đúng lúc. Vừa mới bắt đầu chép kinh đã bệnh. Không biết còn tưởng rằng muốn trốn chép kinh đó."
"Đâu có." Cao Lăng hầu phu nhân đứng trông một bên, giả bộ khóc lóc: "Đại phu nói nó bị sốt là do viêm phổi. Không biết phải chăm sóc bao giờ mới khỏe lên......"
"Không việc gì." Yến Lang quan tâm cười: "Uống nhiều nước sôi một chút là ổn."
Cao Lăng hầu phu nhân nghe thế mí mắt nhảy dựng, mặt Lục Minh Phương đen sì, liếc xéo cô một cái, miễn cưỡng nhẫn nhịn không nói gì.
Yến Lang thấy nàng ta vì giả bệnh mà trùm chăn kín mít, đầu toát hết mồ hôi, trong lòng vô cùng thương tiếc, giúp lôi cái chăn ra, ân cần dặn dò: "Đổ mồ hôi nhiều cũng tốt. Đợi biểu tỷ khỏe hơn có thể tiếp tục chép kinh được rồi."
Ánh mắt của Lục Minh Phương như muốn ăn thịt người, Cao Lăng hầu phu nhân cũng để lộ sắc mặt giận dữ: "Phủ chúng ta không chứa những người tôn kính đại Phật. Tĩnh Thu nếu không có việc gì nên về trước đi......"
Lời bà ta còn chưa nói xong, đã thấy Yến Lang nhìn chằm chằm ngọc như ý Lục Minh Phương đặt dưới gối, không giống ngọc như ý, trái lại giống như là của báu hiếm có nào đó.
Cao Lăng hầu phu nhân bị hù dọa, dè dặt nhìn kĩ, hỏi: "Có chuyện gì không ổn sao?"
"Cực kỳ không ổn luôn đó!" Yến Lang dán mắt vào chuôi ngọc như ý, tận lực kìm nén: "Cữu mẫu, ngài xem, chuôi ngọc như ý này, hình như nhà các ngài thiếu ta hai mươi vạn lượng bạc đúng không?"
"......" Cao Lăng hầu phu nhân.
Bà ta cắn chặt răng, phun một câu: "Ngày mai ta sẽ gom đủ cho ngươi!"
......
Người của Yến Lang ở Lục gia hầu hết đều không lỏng lẻo, một bên sai người nghe ngóng động tĩnh ở cửa khẩu, bên kia kêu lão quản gia tìm hộ mấy người giáo tập và sư phó, chỉnh đốn lại thương pháp của Thẩm gia.
Thân thủ Thẩm Tĩnh Thu vốn không yếu, Yến Lang càng mạnh hơn. Hai bên kết hợp lại tự nhiên học được nhanh chóng.
Mấy người sư phó đều là người Thẩm gia, có lẽ cũng đã bị lão quản gia dặn dò trước, thấy cô tiến bộ thần tốc như vậy, vừa vui mừng vừa than vãn: "Cô nương có tư chất vô song, không hề thua kém Đại công tử chút nào."
Yến Lang nghe xong chỉ cười, lúc huấn luyện càng nỗ lực hơn.
Hệ thống thấy cô gạt mồ hôi như mưa đi để khổ luyện, khá khâm phục, khuyên: "Vừa phải thôi. Đừng làm khổ chính mình."
Yến Lang cười nói: "Học thêm chút món võ nói chung chẳng có hại gì, không chừng có ngày sẽ phải dùng tới."
Mộ Dung Thịnh dừng chân ở Bình Châu phủ nửa tháng. Gần đến kinh sư, tin Thẩm Bình Hữu chết trận cũng truyền đến trong cung, chỉ là chưa có thông báo cho quần thần biết. Cô là một hài tử mồ côi của Thẩm gia, có rất nhiều cơ hội chạm mặt Mộ Dung Thịnh. Người Cao Lăng hầu phủ liều mạng muốn tác hợp cô với lục Viễn Đông, lấy cớ để thâu tóm Thẩm gia. Chưa nói, Thẩm gia không có ai chống lưng trong triều. Tất cả giống như một chiếc thuyền con bị mắc vào cơn giông tố, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp......
Đây đều là những tai họa trước mắt, cô sao có thể không nỗ lực được.
Khi Cao Lăng hầu phu nhân đi đến, thấy cô đang ngồi trêи chiếc ghế mây lau mồ hôi, bên cạnh cô dựng một cây thương gỗ, ép sự oán giận trêи mặt xuống, tới gần gọi: "Tĩnh Thu."
Yến Lang hành lễ qua loa: "Cữu mẫu tới ạ."
Cao Lăng hầu phu nhân lấy từ trong ống tay áo ra ngân phiếu hai mươi vạn lượng, lưu luyến đưa qua: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy(1), ta với cữu cữu của ngươi đã đáp ứng, sẽ không lý gì lại cự tuyệt, đều không phải, chúng ta vừa mới gom góp lại liền vội vàng đưa đến đây."
Yến Lang nhận, lại không nhúc nhích, cười cười, gắng sức rút từ trong tay bà ta ra, đếm lại, xác định không thiếu, ung dung cất đi.
Vẻ mặt Cao Lăng hầu phu nhân vặn vẹo như bị cắt bỏ một quả thận, cứng nhắc cười cười, đổi đề tài: "Tĩnh Thu đây là đang tập võ sao?"
"Đúng vậy." Yến Lang nói: "Cường thân kiện thể(*) luôn luôn có lợi cho sức khỏe."
* Cường thân kiện thể: làm cho cơ thể khỏe mạnh, rắn chắc hơn.
"Là nữ hài tử không được ngày nào cũng múa đao cầm gậy, cần phải điềm đạm nho nhã." Cao Lăng hầu phu nhân xem ra tìm được nơi để hạ thủ, thoáng vài phần chỉ trích: "Không phải ta khen hài tử của mình nhưng ngươi cũng nên học tập nhiều từ Minh Châu, Minh Phương....."
Yến Lang liếc bà ta một cái, thốt lên: "Bọ hung mà cũng cảm thấy con của mình có mùi thơm."
"......" Cao Lăng hầu phu nhân da mặt giật giật, hỏi: "Tĩnh Thu, ngươi có ý gì?"
"Ta nói sai à?" Yến Lang tỏ vẻ mờ mịt, để suy nghĩ sau đi, lại tùy ý xua tay, quật lại: "Đều là thân thích, cữu mẫu cần gì phải so đo từng tí như thế. Việc này mà lan truyền ra ngoài sẽ khiến kẻ cười người chê ngài hẹp hòi đó."
"...... Ta hẹp hòi?" Cao Lăng hầu phu nhân ngay cả nụ cười cũng không giữ được, mặt lạnh xuống: "Nếu có người bảo ngươi nói sai, ngươi cũng có thể nhẹ nhàng tha thứ sao?"
"Ha hả ha hả." Yến Lang bẻ báng súng trong tay thành hai đoạn, kêu tiếng"Răng rắc": "Ta đây liền đánh hắn!"
Cao Lăng hầu phu nhân trong lòng MMP, thật muốn bẻ "Răng rắc" nàng ta thành hai đoạn: "Vậy vì sao ngươi yêu cầu ta phải dung thứ cho ngươi?"
Yến Lang ngượng ngùng cười: "Ngài đánh không lại ta."
"......" Cao Lăng hầu phu nhân tức giận, máu sôi sùng sục, suýt phun ra một búng máu, hung hăng liếc xéo cô một cái rồi xoay người rời đi.
Yến Lang nhìn theo bóng dáng nuốt giận rời đi của bà ta, kiểm điểm với hệ thống: "Hình như ta hơi quá đáng rồi thì phải."
Hệ thống nói: "Tú Nhi, đừng phiền muộn."
"Ai." Yến Lang thở dài một hơi, nói: "Người không muộn phiền, làm sao biết phiền muộn vui cỡ nào!"