Chương 67:
Hai ngày sau, Thiên Lý Thanh đưa Đường Ngọc Phỉ về nhà thăm bố mẹ.
Vợ chồng Tướng quốc nhận được tin đã đứng đợi từ sáng sớm.
Nha hoàn trông cửa chạy vào báo Thái tử và Thái tử phi đã đến.
Cửa Tướng phủ mở ra, một chiếc kiệu xa hoa dừng lại.
Vợ chồng Tướng quốc thấp thỏm nhìn nha hoàn xếp ghế đạp chân.
Rèm kiệu bị một thanh niên mặc đồ trắng kéo ra.
Đôi mắt hắn lạnh lẽo như ánh trăng, xoay người đưa tay vào bên trong, thần thái nhu hòa.
Bên trong kiệu vươn ra một bàn tay nõn nà nắm lấy tay hắn.
Hắn nữa dắt nửa ôm người bên trong xuống kiệu.
Nữ tử với khóe môi mỉm cười ấy không phải là nữ nhi của bọn họ sao?
Phu thê Tướng quốc nhìn đến ngẩn người.
Sau đó mắt đầy ý cười nhìn nhau.
Ngày chiếu thư ban xuống, họ còn sợ con gái đến phủ Thái tử sẽ bị bắt nạt, ngày ngày lo lắng.
Giờ xem ra Thái tử đối xử với nàng rất tốt, ân ái mặn nồng.
Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cha! Nương!” Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy hai người liền xách váy chạy lại.
Phu thê Tướng quốc muốn hành lễ lại bị Đường Ngọc Phỉ ngăn lại.
Thiên Lý Thanh chỉ ôn hòa dung túng nàng.
Bọn họ cũng thoải mái bỏ đi chút lễ nghi.
“Đứa nhỏ ngốc, con đã là Thái tử phi rồi, sao có thể lỗ mãng, thô bỉ như vậy? Cẩn thận bị người ta chê cười.” Phu thê Tướng quốc níu tay nữ nhi không buông, ân cần thăm hỏi.
Thấy sắc mặt nàng không được tốt, nhíu mày hỏi: “Ngọc Nhi, sao nhìn con xanh xao vậy?”
Mới nói ra câu, Đường Tướng quốc đã lo lắng nhìn sang, còn không nhịn được liếc Thiên Lý Thanh một cái.
“Hai ngày gần đây ta bị nhiễm phong hàn, may có Điện hạ chăm sóc mới khỏi nhanh như vậy.” Đượng Ngọc Phỉ sợ Thiên Lý Thanh hiểu nhầm, nhỏ giọng trách: “Cha, nương! Hai người còn định để bọn ta đứng bao lâu nữa.”
“Là nương hồ đồ.
Mau vào đi, mau vào đi.
Đã ăn sáng chưa?” Tướng quốc phu nhân nhận ra, thân mật nắm tay nữ nhi đi vào trong.
Đường Tướng quốc dừng lại hai bước, đi song song với Thiên Lý Thanh.
Mạch Thanh Khoa đứng sau không ngừng sai người bưng quà to quà nhỏ tiến vào.
Trên bàn cơm, Tướng quốc phu nhân ngại Đường Tướng quốc và Thiên Lý Thanh nói chuyện khó hiểu, vừa gắp thêm đồ ăn cho Đường Ngọc Phỉ, vừa lải nhải mấy việc vụn vặt trong nhà.
Đường Tướng quốc vốn cảm thấy vị Thái tử này cao ngạo khó gần.
Nhưng mỗi câu hắn hỏi, đối phương đều tinh tế trả lời, thái độ khiêm tốn hữu lễ.
Lại rất chăm chút nữ nhi của mình, trong lòng cũng vui vẻ.
Càng thêm vừa ý vị con rể này, đến tự xưng “Thần” cũng bỏ đi.
Đợi mãi mới ăn xong cơm, Đường Ngọc Phỉ châm chước nói: “Cha, nương.
Thật ra lần này nữ nhi trở về là có chuyện muốn thông báo cho hai người.”
“Chuyện gì?” Tướng quốc phu nhân cười từ ái.
“Ta và Điện hạ muốn rời khỏi kinh thành.”
Đường Ngọc Phỉ vừa nói, vừa mỉm cười nhìn Thiên Lý Thanh.
Hắn cũng đang nhìn nàng.
Đôi tay dưới bàn của họ lặng lẽ đan vào nhau.
Lần này trở về thăm phu thê Tướng quốc cũng coi như là lời từ biệt.
“Rời đi kinh thành? Các con muốn đi đâu?” Phu thê Tướng quốc kinh hãi.
“Trong triều rung chuyển, bọn ta không muốn bơi vào vũng nước đục này, chỉ muốn sống một cách bình yên.
Điện hạ đã mua một tòa nhà ở ngoại thành, chúng ta sẽ dọn sang đó sống.” Đường Ngọc Phỉ chậm rãi nói.
Đường Tướng quốc nhíu mày nhìn Thiên Lý Thanh: “Thái tử điện hạ, đây cũng là ý của ngài sao?” Hắn theo bản năng nghĩ nữ nhi nhà mình đang nói đùa.
Đừng nói đến Thái tử.
Đến hắn muốn rời khỏi kinh thành cũng vô cùng khó khăn.
Nếu Thiên Lý Thanh muốn rời khỏi Hoàng thất thì phải giải quyết rất nhiều phiền toái, muốn bình yên rời kinh còn phải trả một cái giá lớn? Hắn cam tâm sao?
Nhưng Thiên Lý Thanh chỉ yên lặng gật đầu: “Đúng vậy.
Bổn cung sẽ dẫn Ngọc Nhi rời đi.”
Phu thê Tướng quốc liếc nhìn nhau, yên lặng không nói.
“Cha, nương.
Hai người đừng lo.
Rảnh rỗi chúng ta sẽ trở về thăm hai người.” Đường Ngọc Phỉ thân mật ôm cổ Tướng quốc phu nhân làm nũng: “Chúng ta chỉ rời khỏi kinh thành sống thôi, cũng đâu phải là không về nữa.”
Sau một lúc lâu, Đường Tướng quốc mới thở dài một hơi: “Ngọc Nhi, chuyện con đã quyết định, cha và nương sẽ không ngăn cản.” Dứt lời, hắn ra hiệu cho Tướng quốc phu nhân đưa Đường Ngọc Phỉ đi.
Biết Tướng quốc có việc muốn nói riêng với Thái tử, Tướng quốc phu nhân liền mượn cớ kéo Đường Ngọc Phỉ đi thêu hoa.
Đường Tướng quốc cũng dẫn Thiên Lý Thanh đến thư phòng.
Cửa thư phòng đóng lại, bên trong yên tĩnh.
Đường Tướng quốc nhìn thiếu niên trước mắt không nói nên lời.
Khó có thể gặp riêng Thái tử đương triều như thế này, hắn muốn hỏi rất nhiều chuyện nhưng không ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng đã thông báo cho hắn quyết định bất ngờ này.
Hắn biết nhìn người, biết biết Thái tử này không phải là vật trong ao.
Rõ ràng là người kinh tài tuyệt diễm lại như phù dung sớm nở tối tàn, cam tâm làm một người nhạt nhòa.
Nguyên nhân thì hắn không rõ.
Hiện giờ Tam hoàng tử đang được thế, gây sức ép rất lớn đến những vị Hoàng tử khác.
Nhưng Thái tử vẫn không có động thái gì.
Vốn hắn cho rằng người này chỉ đang ngủ đông.
Giờ hai người đã là người cùng thuyền, nếu người này có tâm đoạt vị, hắn sẽ dốc hết sức lót đường cho người này và nữ nhi nhà mình.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhưng hắn lại muốn từ bỏ ngôi vị Hoàng đế?
Đường Tướng quốc nghĩ mãi không ra, nhíu mày hỏi: “Điện hạ thật sự không hề lưu luyến vị trí kia sao? Ngọc Nhi còn nhỏ, nàng không hiểu chuyện lớn.
Nhưng thần chỉ có một nữ nhi này thôi, không muốn nàng phải tủi thân.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt mang theo vài phần lãnh lệ: “Thần hy vọng Điện hạ không lừa nàng.
Nếu Điện hạ mưu cầu đoạt vị, vi thần sẽ dốc sức tương trợ.”
Lời này tuyệt đối là đại nghịch bất đạo nhưng sắc mặt Thiên Lý Thanh vẫn bình tĩnh.
Hắn nhìn Đường Tướng quốc một lúc, nói: “Không biết Tướng quốc có biết chuyện mật vệ mười mất năm trước trong cung không? Còn cái chế của Cảnh Đức Hoàng hậu nữa.”
Sắc mặt Đường Tướng quốc đại biến, kinh hãi.
Mắt phượng nhìn về nơi xa, Thiên Lý Thanh như chìm vào hồi ức đau thương, nhàn nhạt nói: “Đường tướng quốc, bổn cung không sống được lâu nữa.”
……
Sau một phen mật đàm, Đường Tước quốc như già đi vài tuổi, khuôn mặt âm trầm, ngồi bất động.
Thiên Lý Thanh cũng không nhìn hắn, rời khỏi thư phòng, đến sân ngày xưa Đường Ngọc Phỉ ở để tản bộ.
Ngựa quen đường cũ, cực kỳ quen thuộc.
Hoa trong viện còn chưa nở, từ lớp vỏ cây khô cứng lú ra vài đọt chổi non.
Trên mặt đất không có lấy một phiến lá rụng, quả thật Tướng quốc phu nhân rất thương yêu nữ nhi này.
Hoa cỏ trong sân không hề bị di dời, bày biện y như khi nàng còn ở đây.
Thật ra đây là lần đầu tiên hắn tới, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Hắn bước đi chậm rãi, ánh mắt thong thả nhìn từng thứ trong sân, trùng khớp với những lời miêu tả trong đầu hắn.
Thời gian Đường Ngọc Phỉ bị trúng độc, hắn sai Dạ Kiêu ở trong tối bảo vệ nàng, báo cho hắn biết từng động thái của nàng.
Bởi vậy hắn biết rõ ràng hôm nay tiểu thư Tướng phủ chiết mấy nhành hoa, tạo ra thức ăn mới nào trong phòng bếp, những bức thêu quái dị nàng học được từ nha hoàn, còn có vết thương xấu xí ấy.
Dạ Kiêu ra tay chiêu chiêu chí mạng, vậy mà khi nhắc tới nàng cũng phải lộ ra nụ cười khó giấu.
Dần dà, hắn có một thói quen mới là đoán xem hôm nay nàng sẽ làm gì.
Hắn chưa từng nghĩ vì sao hắn lại quan tâm một tiểu thư chẳng liên quan gì như vậy.
Hắn chỉ cảm thấy vì nàng thay hắn uống một bát thuốc độc nên nội tâm hắn áy náy.
Nhưng hắn đã quên, từ trước đến nay hắn đều lạnh lùng.
Đã từng không chút do dự ra lệnh giết nàng, sao có thể sinh lòng thương hại với người khác? Giờ nhớ lại, có lẽ từ khi đó hắn đã yêu nàng rồi.
Thiên Lý Thanh nghĩ, trên gương mặt tái nhợt hiện lên ý cười.
Hắn đẩy cửa phòng ra, một hương thơm nữ tử lượn lờ quanh mũi hắn.
Hắn nhìn một vòng, đệm chăn đều xếp chỉnh tề, không hề có một chút bụi.
Ánh mắt hắn lưu luyến, nhìn từ giường ngủ, bàn trang điểm đến bàn luyện chữ.
Thiên Lý Thanh để ý thấy một xấp giấy ố vàng được chặn lại cẩn thận.
Hắn đến gần xem qua, tờ nào cũng có mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, thật sự không nỡ nhìn.
Hắn cẩn thận lật từng trang, nhìn những chữ nàng viết “Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm”, lại viết “Sống chết có nhau, cùng người thề ước, nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc”, toàn là mấy câu thơ tình ngọt đến rụng răng.
Khó trách sẽ khiến Mạch Thanh Khoa ghét bỏ như vậy.
Thiên Lý Thanh không nhịn được nghĩ, trong lòng buồn cười nhưng lại ưu phiền nhiều hơn.
Cuối tờ giấy nào cũng sẽ thấy ba chữ – Thiên Lý Thanh.
Một chồng giấy thật dày, tờ nào cũng viết tên hắn.
Nghiêm túc có, qua loa có, tùy ý cũng có, phảng phất như ma chú.
Bàn tay cầm tờ giấy của Thiên Lý Thanh run rẩy, dạ dày và ngực quặn đau.
Hắn lảo đảo thân mình, cuối cùng cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi trong cổ họng.
Tất cả đều thấm vào những tờ giấy trong tay hắn.
Đỏ đen đan xen, thấy mà ghê người.
Hắn nhíu chặt lông mày, chống bàn thở dốc.
Cảm giác khó thở ngày càng nặng, đến mức hắn muốn xé toạc lồng ngực mình ra.
Trước mắt hắn chỉ còn lại một mảng sương mù.
Bất lực và đau đớn trào ra, truyền đến khắp cơ thể.
Thiên Lý Thanh khép đôi mắt lại, đến sức để nhấc đầu ngón tay hắn cũng không còn nữa.
Gương mặt hắn tái nhợt, giấu đi giọt nước mắt còn vương.
Hắn nhớ nàng, Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi, phải làm thế nào mới có thể khiến nàng quên đi ta? Phải làm thế nào mới có thể khiến nàng hạnh phúc sống tiếp?
Hắn phải nghĩ cách khiến mình lặng lẽ chết đi nhưng lại khiến nàng không hận hắn?
Vất vả lắm Đường Ngọc Phỉ mới thoát được Tướng quốc phu nhân.
Biết Thiên Lý Thanh đến tiểu viện của mình, nàng lập tức hưng phấn chạy tới.
Nàng gấp gáp muốn nói cho Thiên Lý Thanh biết, phu thê Tướng quốc đã đồng ý rời đi cùng bọn họ rồi.
Rất nhanh thôi, bọn họ có thể rời khỏi nơi thị phi này, sống một cuộc đời nhàn tản.
Nàng đã nghĩ đến viễn cảnh này hàng trăm hàng nghìn lần.
Giờ nó sắp thành hiện thực rồi, trái tim nàng nhẹ nhàng như muốn bay lên.
Trong viện có một cái sập gỗ hoa lê.
Khi Đường Ngọc phỉ tiến vào, Thiên Lý Thanh đang nằm trên đấy, biểu tình bình yên dưới ánh mặt trời.
Gương mặt hắn tái nhợt, quần áo trắng tinh như tiên hạ phàm.
Một khắc ấy, Đường Ngọc Phỉ đột nhiên nhớ lại gần đầu nàng nhìn thấy hắn.
Hắn từ xa bước tới, tay áo rộng tung bay, lạnh lùng như trích tiên.
Nàng còn có cảm tưởng chỉ ngay phút sau thôi, hắn sẽ đạp lên ánh trăng mà bay đi mất.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Nàng đến thế giới này, dùng hết toàn lực, chỉ vì đem lại cho trái tim giá lạnh của hắn chút ấm áp.
Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, Đường Ngọc Phỉ nhanh chân tiến lên, ngồi xuống bên gối hắn, lẳng lặng dựa vào.
Thiên Lý Thanh cảm nhận được, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng.
Đầu ngón tay còn vòng lấy một lọn tóc.
“Điện hạ, xuân sắp sang rồi.” Đường Ngọc Phỉ cọ gương mặt vào lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng nói.
Trong mắt nàng chan chứa bao mong đợi với mùa xuân.
Những ngày tháng tươi đẹp của bọn họ sắp đến rồi.
.
Chương 68:
Mấy ngày nay đã rất nhiều người lục tục tới phủ Thái Tử, Thiên Lý Thanh vội vàng tiếp kiến, thời gian ở cùng Đường Ngọc Phỉ cũng giảm bớt rất nhiều. Đường Ngọc Phỉ không bất mãn, biết hắn đang bận chuyện rời kinh nên nàng cũng lo thu dọn đồ vật mình muốn mang đi, dù sao sau này bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Độc trong cơ thể nàng đã loại bỏ được bảy tám phần, sắc mặt ngày càng tốt, ăn uống cũng nhiều hơn, Tuệ Nguyệt cũng vui mừng ra mặt. Nhưng mấy ngày liên tiếp đều không nhìn thấy Dạ Kiêu, Đường Ngọc Phỉ nghi hoặc, đồng thời nhạy bén phát giác Tuệ Nguyệt sẽ thường xuyên phát ngốc.
Xem ra phải tìm cơ hội nói chuyện này với Thiên Lý Thanh, nếu hai người kia thích nhau thì nên tác hợp cho họ. Nàng vẫn luôn coi Tuệ Nguyệt là tỷ muội, Tuệ Nguyệt ở bên Dạ Kiêu, cũng coi như giảm cho nàng một cọc tâm sự.
Đóng gói đồ vật cuối cùng xong, Đường Ngọc Phỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã không còn sớm nữa, Thiên Lý Thanh ở trong thư phòng một ngày rồi, không biết đã dùng cơm trưa chưa. Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Phỉ không nhịn được lo lắng, tính tự mình xuống bếp nấu cho hắn ăn. Sau khi vào thế giới này cơ hội để nàng xuống bếp rất ít, suýt quên nàng còn có nghề này.
Trong thư phòng, chuyện cuối cùng đã xử lý thoả đáng, Thiên Lý Thanh mới dựa lưng vào ghế, giữa hàng mày toàn là vẻ mỏi mệt.
Độc của Thiên Lý Sóc quả nhiên lợi hại, lục phủ ngũ tạng của hắn mỗi thời mỗi khắc đều đau đớn khó nhịn như lửa đốt, như muốn đem nội tạng của hắn đốt cháy đến không còn mới bằng lòng bỏ qua. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, nói đại khái chính là hồi quang phản chiếu, Thiên Lý Thanh không nhịn được cười khổ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đã nhiều ngày, hắn nhịn thật vất vả.
Cửa phòng bị gõ vang, Thiên Lý Thanh lười mở mắt, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”
Sau âm thanh đẩy cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc: “Điện hạ.”
Thiên Lý Thanh trợn mắt, người đứng trước mặt là Đường Ngọc Phỉ, trong tay là một hộp đồ ăn, cười vui vẻ. Mặt mày hắn không tự giác nhu hòa vài phần, vẫy tay với nàng.
“Sao sắc mặt Điện hạ lại khó coi như vậy?” Khi Đường Ngọc Phỉ thấy rõ hắn liền hoảng sợ, sắc mặt Thiên Lý Thanh tái nhợt, môi mỏng trắng bệch, chẳng lẽ là độc trong thân thể hắn lại phát tác?
Thiên Lý Thanh nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, chỉ vào đồ vật trong tay nàng hỏi: “Trong khoảng thời gian này có chút mệt, có lẽ là không nghỉ ngơi tốt, đây là cái gì?”
“Thần thiếp nghĩ có lẽ điện hạ vẫn chưa dùng cơm trưa, cho nên đặc biệt làm vài món.” Đường Ngọc Phỉ áp xuống lời nói vừa đến bên miệng, ngược lại đem từng cái đĩa trong hộp đồ ăn ra, đây là đồ ăn nàng tỉ mỉ làm, có lẽ sẽ hợp khẩu vị của Thiên Lý Thanh.
Nàng dùng đũa gắp măng đút cho Thiên Lý Thanh, đợi hắn đánh giá.
“Rất ngon.” Thiên Lý Thanh gian nan nuốt xuống, lông mày nhăn lại nhỏ đến mức không thể phát hiện. Kỳ thật hắn ăn không vô thứ gì, nhưng không đành lòng khiến nàng khổ sở, vẫn muốn giả bộ hứng thú cực cao.
Lúc này Đường Ngọc Phỉ mới đặt đũa vào trong tay hắn, cười nói: “Điện hạ tự mình ăn đi.”
Thiên Lý Thanh gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời ăn một ít. Đường Ngọc Phỉ nhìn trong chốc lát cảm thấy vừa lòng, lúc này mới đứng dậy đi dọc theo giá đồ cổ. Thư phòng của Thiên Lý Thanh rất lớn, hắn thích đọc sách, số lượng sách ở nơi này có lẽ lên đến hàng ngàn hàng vạn cuốn. Nàng nhìn một vòng, không nhịn được hỏi: “Điện hạ có muốn mang đám sách này đi không?”
“Để lại đây cũng được.”
“Hạ nhân trong phủ ít đi rất nhiều, đều đã cho về hết rồi sao?”
“Ừ.”
Nàng vòng ra sau giá, đột nhiên nhìn thấy ba bồn hoa Phù Tang đang lẳng lặng nở ở góc tường cách đó không xa, cánh hoa đỏ bừng kiều nộn động lòng người, còn mang theo bọt nước trong suốt, hình như được chăm sóc rất tốt. Đường Ngọc Phỉ vô cùng kinh ngạc, sau đó hưng phấn nói: “Điện hạ, thì ra ngươi còn giữ hoa Phù Tang của ta!”
Còn tưởng hoa này đã bị hắn ném đi rồi, không ngờ lại còn sống tốt đặt ở đây, hơn nữa đều đã nở.
Đường Ngọc Phỉ kéo hoa Phù Tang ra, có chút cảm khái nói với Thiên Lý Thanh: “Ba bồn hoa Phù Tang này chính là vật may mắn của thần thiếp đấy, điện hạ có biết tên của từng chậu là gì không?”
Thiên Lý Thanh dừng lại động tác, mắt phượng ngưng nàng: “Là gì?”
“À, gọi là ‘Thiên’, ‘Lý’, ‘ Thanh’.” Đường Ngọc Phỉ chỉ vào từng bồn hoa, ánh mắt đắc ý, trên mặt lộ ra ngọt ngào, tựa như trẻ nhỏ khoe khoang chiến tích.
Sao lại là tên của hắn? Thiên Lý Thanh dở khóc dở cười, đang muốn nói chuyện, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chiếc đũa trong tay lạch cạch rơi trên mặt đất.
Biến cố đột nhiên làm Đường Ngọc Phỉ hoảng sợ, lập tức tiến lên hai bước khẩn trương hỏi: “Điện hạ làm sao vậy?”
Nàng đang muốn tinh tế nhìn hắn, Thiên Lý Thanh lại đột nhiên vòng tay ôm eo nàng, ôm nàng vào trong ngực, tiếng nói trầm thấp: “Không có gì, chỉ là hơi mệt.” Mà ở nơi nàng không nhìn thấy, Thiên Lý Thanh thong thả dùng áo choàng lau đi vết máu nơi khóe môi, trong mắt toàn là thống khổ.
Thời điểm tách ra, nếu để nàng ở cạnh mình, nàng sẽ phát hiện.
Không tự giác, tay hắn đặt trên eo nàng dần buông ra.
Tim Đường Ngọc Phỉ đập bịch bịch, không biết vì sao, nàng cảm thấy rất bất an, cố nén nội tâm nôn nóng hỏi: “Điện hạ không thoải mái ở đâu? Để thần thiếp gọi đại phu đến xem.”
“Ngọc Nhi.” Thiên Lý Thanh đột nhiên ra tiếng.
“Thiếp đây.”
“Có chuyện này, ta vẫn chưa từng hỏi ngươi nàng.” Thanh âm Thiên Lý Thanh rất nhẹ, đè nặng tình cảm không thể nói rõ: “Không thể cho nàng một hài tử, nàng có trách ta không?”
Từ nhỏ thân hắn đã trúng kịch độc, thái y sớm nói hắn sống không quá 30 tuổi. Dù có lưu lại hài tử, chỉ sợ cũng là đứa trẻ yểu mệnh, sao hắn có thể nhẫn tâm để nàng chịu hai lần khổ đau ly biệt?
Nếu nàng hận hắn, hắn cũng không còn cách nào khác.
Đường Ngọc Phỉ ngẩn người, ôm cổ hắn nói: “Điện hạ, thần thiếp không trách chàng, có thể làm thê tử của chàng đã là chuyện may mắn lớn nhất của ta. Chỉ cần có thể ở bên chàng là được, thần thiếp không cần con cái.”
May mắn? Trái tim như bị gai nhọn đâm thật mạnh, đau đến mức Thiên Lý Thanh không dám thở, đôi mắt chua xót.
Hơn nửa ngày mới thu liễm sạch sẽ tất cả cảm xúc của mình, hắn buông Đường Ngọc Phỉ ra, giơ tay giúp nàng vén tóc mái, ôn nhu nói: “Sáng sớm ngày mai là có thể rời đi, thu xếp đồ đạc thỏa đáng cả chưa?”
Đường Ngọc Phỉ gật đầu: “Tạm tạm rồi.”
Mắt nàng lộ ra nghi hoặc, vốn còn muốn hỏi gì đó, nhưng khóe môi Thiên Lý Thanh giơ lên ý cười, kéo tay nàng qua cụng trán: “Bao tay trước nàng làm cho Dạ Kiêu, có thể làm cho ta một đôi không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Đâu phải đồ của Điện hạ không ấm, hay là? Chẳng lẽ chàng ăn dấm với Dạ Kiêu?” Quả nhiên suy nghĩ của Đường Ngọc Phỉ bị xoay chuyển, không nhịn được giơ tay chọc ngực hắn, ngữ khí chế nhạo. Nhưng người hắn rất lạnh, không có chút độ ấm nào, làm nàng đau lòng.
“Ừ, bổn cung ghen.”
Đường Ngọc Phỉ ngẩn ra, không ngờ hắn sẽ thừa nhận như vậy. Lúc này hắn nhìn chăm chú đôi mắt nàng thật sâu, thâm tình trong đó dường như có thể nhỏ thành nước, tr4n trụi và chân thành, thâm thúy và đậm sâu. Mặt nàng không nhịn được nóng lên, nụ cười càng ngọt ngào: “Vậy để thần thiếp làm cho Điện hạ một đôi, sao đông sắp qua rồi chàng mới nói chứ.”
Bước chân nàng nhẹ nhàng, trước khi đẩy cửa bước ra còn đặc biệt dặn dò: “Phải ăn cho hết đấy, thần thiếp rất ít khi xuống bếp nha.”
Thiên Lý Thanh không đứng dậy, lẳng lặng ngồi, khóe môi mỉm cười nhìn nàng. Đường Ngọc Phỉ đứng ở cửa, đột nhiên có chút do dự, nhưng lại không biết vì sao, đành cười với hắn. Nàng đẩy cửa ra, loáng thoáng thấy một vệt đỏ như máu đã khô trên vạt áo của hắn.
Chắc là nàng bị hoa mắt, Đường Ngọc Phỉ nhíu mày nghĩ vậy.
Đường Ngọc Phỉ không biết, trong nháy mắt nàng đi, Thiên Lý Thanh đột nhiên nặng nề ho khan, hắn giơ tay che môi lại, máu tươi còn chảy ra từ giữa khe hở ngón tay trắng tinh như ngọc, nhiễm hồng vạt áo tuyết trắng của hắn.
Dạ Kiêu biến mất mấy ngày đi ra từ chỗ tối, nôn nóng kêu: “Điện hạ!” Hốc mắt hắn đỏ bừng, sắc mặt lãnh lệ nay đã xám trắng.
Thiên Lý Thanh nhẹ nhàng vẫy tay với hắn, hơn nửa ngày mới ngừng ho khan, vô lực dựa vào ghế nói: “Sáng sớm ngày mai đưa Thái tử phi rời phủ, chuyện của bổn cung … Có thể kéo bao lâu hay bấy lâu.”
“Điện hạ, việc gì phải thế? Chỉ cần ngài hạ lệnh, thuộc hạ có liều mạng này cũng sẽ đoạt giải dược lại cho người. Còn những ám vệ trong phủ nữa, chỉ cần có thể cứu được điện hạ, bọn ta nguyện ý trả giá bằng tính mạng!” Dạ Kiêu quỳ thật mạnh trước người Thiên Lý Thanh, thanh âm run rẩy.
Nhưng hắn chờ thật lâu cũng chỉ nghe được một câu nhẹ như nỉ non của Thiên Lý Thanh: “Độc của bổn cung không giải được.”
Hắn ngẩng đầu không dám tin.
“Còn nữa, các ngươi đoạt lại giải dược rồi thì sao? Thiên Lý Sóc có thù tất báo, đời này hắn sẽ trả thù Ngọc Nhi và Đường tướng quốc, các ngươi muốn bổn cung chết không nhắm mắt sao?” Thiên Lý Thanh cười sầu thảm, độc của Thiên Lý Sóc cùng dư độc trong thân thể hắn phản ứng lẫn nhau, hiện giờ đang phá hư thân thể hắn, hắn có dự cảm, thời gian của mình không còn nhiều, điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng khiến nàng vui vẻ hơn một chút.
Cần gì phải lãng phí ám vệ đi cứu một người sắp chết như hắn? Sau khi hắn chết, những thứ của hắn đều là của nàng, hắn cũng yên tâm hơn một ít.
Thiên Lý Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, một lần nữa cầm đũa, chậm rãi đút đồ ăn trên đĩa vào miệng. Mỗi ngụm hắn ăn, dạ dày hắn lại thống khổ thêm một phần, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại rất bình yên. Hắn muốn ăn hết vì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Động tác của hắn đình trệ, ngón tay run rẩy, đũa rơi xuống đất rất nhiều lần, hắn lại kiên trì khom lưng nhặt lên, làm như không có việc gì tiếp tục ăn. Thỉnh thoảng lại sặc ra máu, cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ lau đi.
Trong thư phòng yên tĩnh vang lên vài tiếng ho khan tê tâm liệt phế, vết máu hồng bắn tung tóe lên bàn bạch sứ thật bắt mắt.
“Điện hạ, đừng ăn.”
“Điện hạ, Dạ Kiêu cầu người, đừng ăn.”
“Điện hạ, Dạ Kiêu cầu xin người.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Rốt cuộc Dạ Kiêu không thể nhẫn nại được nữa, gào khóc, từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất. Hắn biết rõ ngày này sẽ đến, nhưng lúc nó đến, vẫn cảm thấy vô cùng thống khổ. Từ nhỏ hắn đã cùng lớn lên với Thiên Lý Thanh, làm ám vệ mười tám năm bên người hắn, bảo vệ hắn cẩn thận, cũng tận mắt thấy hắn từ một tiểu thiếu niên khí phách hăng hái biến thành phế Thái Tử nội liễm trầm mặc.
Hắn vốn là nhân trung long phượng, vốn nên tỏa sáng rực rỡ trên cõi đời, nhưng trời không dung hắn. Thật vất vả mới có người dùng cả trái tim thương yêu hắn, vì sao ông trời cũng không chịu bố thí thêm chút thời gian?
Cuộc đời này của Điện hạ, quá khổ, thật sự quá khổ.