[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ

Chương 52: Chương 52





Đường Ngọc Phỉ đưa mấy chiếc bao tay đã làm xong cho Dạ Kiêu để hắn phát cho những ám vệ khác, đám ám vệ chưa từng gặp chuyện này bao giờ, đều rất nể tình mà không vứt đi.

Đến cái khăn quàng cổ nàng cũng tùy ý ném trên bàn, dù sao cũng là đồ mà người ta không thèm nhận.
Nàng không gặp được Thiên Lý Thanh nên đành kiếm chuyện khác để làm.

May mà Thiên Lý Thanh không phòng bị nàng, phạm vi hoạt động của nàng không chỉ ở trong phòng, nàng nhờ đám nha hoàn tìm giúp mình hạt giống hoa Phù Tang, bắt đầu tất bật trồng hoa.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Dạ Kiêu cạn lời nhìn thiếu nữ đang đào đất đổ vào một chậu cây, đôi tay trắng muốt như ngọc đã dính bùn đất, tiếp đó còn vô cùng khiếm nhã dùng chân đạp đạp.

Trang phục của nữ tử cổ đại không thuận tiện cho lắm, cổ tay áo dài đến chạm đất, Đường Ngọc Phỉ dứt khoát xắn lên, lộ ra cánh tay trắng muốt.
“Nữ tử không thể tùy ý lộ cánh tay, ngươi có thể chú ý hành vi của mình một chút được không?” Mặt Dạ Kiêu nóng lên, vội vã chỉ trích nàng, thần sắc bất mãn.
Đường Ngọc Phỉ ngồi xổm chôn hạt giống, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Ngươi nói ba cái chuyện lễ tiết đó với một bao cát làm gì, ở đây có còn ai đâu.”
“Sao lại không có? Ta cũng là nam tử! Không phải ngươi luôn miệng nói thích Điện hạ nhà ta sao, sao không vì điện hạ mà thủ thân như ngọc đi?”
Nói cũng đúng, Đường Ngọc Phỉ đứng dậy thong thả buông ống tay áo xuống: “Một khi đã vậy, hay ngươi giúp ta chôn hạt giống đi.”
Sai người rất thuận miệng, Dạ Kiêu khó chịu, là một ám vệ võ công cao cường bên người Thái tử, sao đến đây lại thành chân sai vặt rồi? Hắn lười so đo với nữ tử, vì thế ngồi xổm xuống chôn hạt giống, vừa chôn vừa lẩm bẩm: “Mấy cây hoa này vào tay mấy vị tiểu thư như ngươi thì cũng không sống nổi mấy ngày đâu.”
Đường Ngọc Phỉ nghe được sự khinh thường trong lời nói của hắn, dùng mũi chân đá Dạ Kiêu chân, bất mãn nói: “Hoa này là linh vật của ta, có khi ngày nó nở hoa cũng là ngày Thái Tử yêu ta đấy.”
Nghe nói hoa Phù Tang đại cát đại lợi, nàng mới chọn nó, còn trông cậy vào nó phù hộ cho đường tình duyên của mình.


Đường Ngọc Phỉ vẫn rất lạc quan về tương lai, khi gặp chuyện không như ý thì nên mê tín một chút.
Ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng, Dạ Kiêu lại cười ha hả, đến bả vai cũng run rẩy.

Vất vả lắm mới dừng lại được, hắn không hề khách khí nói: “Ngươi nằm mơ đấy à.”
“Nói nhảm ít thôi, chôn mau lên.” Đường Ngọc Phỉ âm trầm thúc giục, hắn mà cười tiếp, nàng sợ không khống chế được mình mà chôn hắn luôn.
Nhưng ngẫm lại hắn cười cũng không sai, hiện giờ Thiên Lý Thanh đến liếc cũng lười nhìn nàng, cứ theo cái tiến độ này, nàng đúng là đang nằm mơ…… Đường Ngọc Phỉ theo bản năng sờ xương quai xanh, chờ vết thương tốt hơn một chút, nàng phải rời phủ Thái Tử, về sau nếu muốn tiếp xúc với Thiên Lý Thanh thì khó càng thêm khó, nên làm thế nào cho phải đây?
Dạ Kiêu xong hạt giống định đứng dậy, Đường Ngọc Phỉ lấy lại tinh thần ngăn hắn lại mong đợi hỏi: “Hai ta cũng coi như là bằng hữu, ngươi có thể nói cho ta biết Thái tử điện hạ ngày thường thường có cái gì được không?” Nàng cảm thấy mình không nên ngồi im chờ đợi, nên tấn công thôi.
“Ai là bằng hữu với ngươi, Mạch Thanh Khoa mới là người hầu hạ bên người điện hạ, ngươi đi mà hỏi hắn.” Dạ Kiêu không nhận người thân ném xuống một câu, nhảy mấy cái đã không còn bóng dáng.
Mạch Thanh Khoa? Đường Ngọc Phỉ nghĩ đến người hầu lúc nào cũng đào khoét nàng bên người Thiên Lý Thanh, đau đầu không chịu được.

Nhưng nàng vẫn có thể mặt dày mày dạn đi cầu người ta, vấn đề là người ta có chịu không thôi.

Hắn là người hầu thân cận nhất bên người Thiên Lý Thanh, muốn biết Thiên Lý Thanh thích thứ gì, chỉ có thể hỏi hắn.
Sớm biết rằng sẽ có việc cầu người ta thì trước đó nên đối tốt với hắn một chút, Đường Ngọc Phỉ khóc không ra nước mắt.
Rối rắm hai ngày cũng chưa thể tiến hành kế hoạch, Đường Ngọc Phỉ có chút nhụt chí.

May mà ông trời vẫn chiếu cố nàng, đột nhiên cho nàng một cơ hội.
Người phủ Thái tử dùng bữa sớm, tối hôm ấy Đường Ngọc phỉ đói không chịu được, đành lén lút đến Thiện phòng, muốn xem có chút đồ ăn nào còn dư lại không.


Diễn đàn Vietwriter.vn
Ban đêm, phủ Thái tử rất im ắng.

Khi nàng sở được cánh cửa phòng ăn, lại phát cửa chỉ khép hờ.

Nàng có chút kỳ quái, vì thế lặng yên đẩy cửa ra, nhìn thấy một chiếc đèn lồng để trên mặt đất, một bóng người áo trắng ngồi bên bếp, cúi đầu làm gì đó.
Đã nửa đêm, chẳng lẽ có người tới ăn vụng giống nàng?
Nàng tò mò rón ra rón rén đi đến phía sau người nọ, nhanh chóng vỗ bờ vai của hắn.
Người nọ kêu thảm thiết một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ quay đầu nhìn nàng, cứ như gặp quỷ, một chiếc đùi gà mới gặm được một miếng rơi xuống đất.
Đường Ngọc Phỉ nhờ vào ánh sáng từ đèn lồng nhận ra, thằng nhãi này môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, không phải Mạch Thanh Khoa thì là ai?
Mạch Thanh Khoa vừa thấy người đến là nàng, thẹn quá thành giận nói: “Đang êm đẹp, ngươi làm ta sợ làm chi?” Ngay sau đó hắn đầy mặt tiếc rẻ nhìn chiếc đùi gà trên mặt đất, hắn đợi nửa ngày mới đợi được cái đùi gà này chín, còn chưa kịp gặm! Mà đầu sỏ gây tội vẫn không hề áy náy đứng trước mặt hắn, lại là người hắn ghét nhất!
“Nhìn thấy ngươi liền đen đủi!” Mạch Thanh Khoa buồn bực đứng dậy, thấp giọng mắng một câu.
Hắn tự nhận xui xẻo, định bỏ đi, lại bị Đường Ngọc Phỉ ngăn cản.
“Làm gì đó!” Mạch Thanh Khoa tức giận trừng nàng.
“Ngươi cũng tới ăn vụng sao, gặp nhau chính là có duyên, cùng nhau ăn đi?” Đường Ngọc Phỉ cười tủm tỉm nói, ông trời ban cho nàng một cơ hội tốt, nàng cũng không thể buông tha như vậy.
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, nếu không phải tại ngươi! Đùi gà của ta……” Nói tới đây, Mạch Thanh Khoa lại nhìn đùi gà đầy tro bụi trên mặt đất, hốc mắt đỏ ửng lên.
Đường Ngọc Phỉ choáng váng, ngay sau đó nghĩ hắn cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, còn đang trong giai đoạn phát triển, cũng tại nàng không tốt.


Vì thế nàng ho nhẹ một tiếng nói: “Đừng giận, chỉ là một cái đùi gà thôi mà, ta bồi thường cho ngươi là được chứ gì.”
“Nói thật dễ nghe, ở đây chẳng còn đồ chín nữa đâu, làm sao mà ngươi bồi thường được?”
“Có muốn ăn đồ kho không?” Đường Ngọc Phỉ nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh, thiện phòng phủ Thái Tử, nguyên liệu nấu ăn chắc đều là đồ tốt? Đúng lúc nàng đang muốn luyện lại tay nghề.
Mạch Thanh Khoa sửng sốt: “Cái gì?”
Đường Ngọc Phỉ không trả lời, mà lấy đèn trên tay Mạch Thanh Khoa bắt đầu tìm đồ nấu ăn, lấy một ít lòng lợn.

Mí mắt Mạch Thanh Khoa giật giật, vội vàng ngăn lại: “Ngươi lấy mấy thứ dơ bẩn kia làm gì, ta không ăn đâu.”
“Đừng ồn ào, soi đèn cho ta là được.” Đường Ngọc Phỉ không ngẩng đầu chuyên tâm lấy gia vị.
Nói là gia vị nhưng trong mắt Mạch Thanh Khoa lại là vị thuốc.

Hắn khinh miệt mà Đường Ngọc Phỉ, thầm nghĩ mấy dược liệu đó làm sao mà ăn? Huống chi tiểu thư kinh thành đều mười ngón tay không hề dính nước, để xem nàng có thể làm ra thứ gì.
Mạch Thanh Khoa không ngốc, hắn cảm thấy tiểu thư tướng phủ muốn tiếp cận điện hạ, khẳng định nịnh bợ mình, dù sao đánh chết hắn cũng không chịu là được.
Nhận thấy ánh mắt của Mạch Thanh Khoa, Đường Ngọc Phỉ cũng không giận, chỉ hơi mỉm cười, ngay sau đó rửa sạch sẽ mấy đồ mới lấy, nhóm lửa, thêm nước vào nồi, động tác rất quen thuộc.
Biểu tình của Mạch Thanh Khoa từ khinh thường trở nên khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Ngọc Phỉ đặt nồi lên bếp, từ từ thêm một ít thì là, vỏ quế, quả la hán vào, sau khi xào một lúc thì cho lòng lợn vào, thêm nước.
“Ngươi, ngươi cho nhiều như thế làm gì?”
“Ta cũng ăn mà.” Đường Ngọc Phỉ cười với Mạch Thanh Khoa, lộ ra hàm răng trắng tinh, đôi mắt lung linh như ánh nến.
Nguyên chủ cũng chỉ trạc tuổi Mạch Thanh Khoa, mặt Mạch Thanh Khoa nóng lên, hừ một tiếng rồi bỏ đi mất, còn cãi bướng mà nói thầm một câu: “Ai mà biết có ăn được hay không.” Nhưng theo mùi hương đang dần lan ra, hắn không nhịn được nuốt nước miếng, cảm thấy bụng bắt đầu kêu to.
Rất nhanh chóng hắn đã không thể nói gì nữa, món kho nóng hổi đã ra lò, dưới ánh mắt cổ vũ của Đường Ngọc Phỉ, Mạch Thanh Khoa kiếm một miếng chân gà, ngay lập tức đôi mắt đã sáng quắc lên.

Thật thơm, vừa cắn đã có nước trào ra, lòng mềm vừa đủ rất ngon miệng, ăn xong còn muốn ăn nữa, không hề kém đồ ăn trong cung chút nào!
Dù đây là người hắn ghét cũng không ngăn được dạ dày không đáy, cả tay cả miệng đều là dầu mỡ.

“Ngon không?” Đường Ngọc Phỉ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn bắn đầu ăn.
“Ngon!” Mạch Thanh Khoa bị tay nghề của Đường Ngọc Phỉ thu phục, không hề bủn xỉn lên tiếng khen.
“Ta còn biết nấu nhiều món lắm, đến cả trong cung cũng không có đâu.” Đường Ngọc Phỉ thấy hắn đã sa đọa, bắt đầu dụ dỗ.
Mạch Thanh Khoa ngẩng đầu cảnh giác nhìn nàng: “Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí.”
“Hay là giao dịch chút đi? Ta nấu cho ngươi ăn, ngươi kể cho ta nghe một vài sở thích nho nhỏ của Thái tử.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Không được.” Mạch Thanh Khoa quyết không bán đứng chủ tử, quả quyết cự tuyệt.
Đường Ngọc Phỉ à một tiếng, cướp đi lòng lợn trong tay hắn, đưa về phương xa: “Nếu ngươi không muốn thì đừng có ăn đồ ta nấu.”
Thấy nàng quyết tuyệt như vậy, Mạch Thanh Khoa đau lòng muốn khóc: “Ngươi có còn là con người không! Ta nói là được chứ gì!”
“Thật sao?” Đường Ngọc Phỉ vui sướng, đang ghé lại gần để hỏi thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra.
Đêm hôm khuya khoắt, làm hai người sợ đến giật bắn cả người.
Ban đêm hiu quạnh gió rít từng cơn, hai người ngồi bên bếp quay đầu cứng ngắc, nhìn thấy Thiên Lý Thanh mặc bộ đồ trắng toát, dáng người thẳng tắp như tre, giọng nói lạnh lùng.

Cặp mắt đen láy dù đã được ánh lửa hơ ấm nhưng vẫn vô cùng lạnh lẽo, tựa như hồ nước bị đóng băng.
Hắn bước vào, ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó, động tác cũng ngừng lại.
Cách đó không xa còn một miếng lòng lợn nằm lăn lóc, khi cách hai người một sải tay, đôi mắt hắn quái dị nhìn về phía sau lưng hai người.
Thiên Lý Thanh nhìn hai người đang ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, sắc mặt thiếu nữ kinh ngạc, cái miệng hồng hồng bóng loáng dầu mỡ, đôi mắt to tròn chớp chớp.
“Điện hạ.” Mạch Thanh Khoa không biết hắn tới làm gì, sợ tới mức bể cả giọng, trong đầu còn nghĩ đến cả cảnh mình bị chém đầu vì ăn vụng.
“Mạch Thanh Khoa theo ta vào cung.” Thiên Lý Thanh thu lại ánh mắt trên người thiếu nữ, đạm mạc nói.

.