Sau khi cuộc đàm phán quan trọng kết thúc, Thẩm Thủ Ý đứng dậy lần lượt bắt tay tạm biệt với những người đàn ông mặc tây trang và giày da, sau đó cùng trợ lý lên tầng cao nhất của tòa nhà.
“Thẩm tổng, đất khai phá đã giao toàn bộ cho Trung Thông vật liệu xây dựng đảm nhiệm, đây là công ty rất có uy tín hơn nữa còn bảo đảm chất lượng và tiến độ, trong vòng ba năm có thể hoàn thành.” Trợ lý cung kính đứng trước mặt Thẩm Thủ Ý rồi nói.
“Theo dõi động tĩnh của Nhị thiếu gia.” Vẻ mặt Thẩm Thủ Ý không cảm xúc nói, lấy điện thoại ra tắt đi chế độ im lặng.
Từ sau tiệc mừng thọ của ông Thẩm đã đâm thủng một lớp ngăn cách cuối cùng của bọn họ, lòng tin của Thẩm Thủ Ý đối với người em trai này đã sụp đổ hoàn toàn, cũng biết rằng cậu ta đang để mắt đến miếng đất trống kia.
Bầu không khí trong văn phòng lúc này đột nhiên trở nên nghiêm túc, đúng lúc này điện thoại trên bàn của Thẩm Thủ Ý rung liên hồi, một giọng nữ của trí tuệ nhân tạo không chút dao động vang lên:” Thẩm phu nhân tương lai gọi đến.”
Thẩm Thủ Ý: “……”
Trợ lý: “……”
Tính tò mò nổi lên, trợ lý nhìn chằm chằm sắc mặt của Thẩm Thủ Ý, thấy anh có hơi kinh ngạc lại có chút luống cuống cầm điện thoại lên, im lặng nửa ngày mới mở miệng: “Chào anh?”
“Thẩm tổng, tôi đang ở dưới lầu Thẩm thị, tôi có thể lên không?” Một giọng nói ngọt ngào vô cùng quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, là cô gái nhỏ của Đường gia.
Thẩm Thủ Ý chợt nhớ tới khi ở vườn Thẩm gia anh từng đưa điện thoại của mình cho cô trước đây điện thoại của anh luôn ở chế độ rung, thế nên cũng không phát hiện ra, bây giờ lại gây ra một rắc rối lớn.
“Đi lên đi.” Thẩm Thủ Ý xoa mi tâm thấp giọng nói, vô cùng bất đắc dĩ.
Thấy anh tắt điện thoại, trợ lý vội vàng tò mò mà nghiêng người hỏi: “Thẩm tổng, ai là Thẩm phu nhân tương lai vậy ạ?”
“Là trò đùa dai của Đường tiểu thư thôi.” Thẩm Thủ Ý làm bộ không chút hoang nhanh chóng đổi điện thoại về chế độ rung.
Trợ lý không khỏi có chút thất vọng: “Thì ra là Đường tiểu thư, vậy tôi có cần sửa lại ghi chú không ạ?”
Sửa lại như cũ sao? Thẩm Thủ Ý hơi dừng lại, chẳng qua chỉ là một cái ghi chú thôi, nếu bị cô biết mình lén sửa lại, có lẽ sẽ không vui, đã lưu rồi thì giữ lại đi.
Vì thế anh từ chối: “Không cần đâu.”
Thế mà lại cự tuyệt?! Trong lòng trợ lý lúc này có thể nói là sóng to gió lớn*, chẳng lẽ ông chủ nhà mình và Đường tiểu thư…… Nhìn xem, anh ấy không chỉ đồng ý cho Đường tiểu thư lên đây, ngay cả tên như thế cũng không cho sửa, chẳng lẽ ngài không định giải thích nguyên nhân sâu xa của mấy vấn đề này sao?
*: nguyên văn là “Kinh đào hải lãng”, Chỉ hoàn cảnh ác liệt hay việc phải trải qua những chuyện phức tạp khó khăn.
Tuy nhiên, gần đây Đường tiểu thư vẫn luôn an phận, điều quan trọng nhất là tài nấu nướng tuyệt đỉnh của cô.
Dù sao mình cũng đã ăn cơm của người ta một tháng, có lẽ cũng nên dừng lại rồi?
Biết rằng kinh nghiệm của ông chủ nhà mình trong lĩnh vực này gần như bằng không nên trợ lý đã thay anh suy nghĩ trước tiên.
Lần đầu tiên Đường Ngọc Phỉ được đồng ý, đường đường chính chính đi lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Đến ké bữa sáng lâu như vậy rồi, rốt cuộc cô cũng phải quay lại công việc cũ, đột nhiên nhớ ra phải đưa cơm trưa cho Thẩm Thủ Ý.
Mới vừa đi đến cửa văn phòng, cô đã nhìn thấy cái nhíu mày trên khuôn mặt đầy rối rắm của trợ lý, đây là lần đầu tiên đối phương nhìn thấy cô lại vô cùng thân thiện chào hỏi: “Đường tiểu thư, cô là…… Tới đưa cơm trưa à?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Điều này làm cho Đường Ngọc Phỉ có chút thụ sủng nhược kinh*, giơ lên hai phần cơm hộp cười gật đầu: “Đúng vậy, lần này tôi đã chuẩn bị hai phần, phần này là cho anh.”
*: được yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Vừa nghe đến mình cũng có phần, trợ lý lập tức không còn rối rắm nữa, mặt mày hớn hở nhận lấy: “Đường tiểu thư khách khí quá, để tôi đoán thử xem lần này cô làm cái gì nha? Là sườn hầm bí đao hay gà xào ớt? Từ khi ăn qua món gà xào ớt của cô, dạ dày tôi đã không còn chấp nhận được tay nghề của các quán khác nữa rồi.”
Được trợ lý khen đến lâng lâng, Đường Ngọc Phỉ giả vờ khiêm tốn nói: “ Đều giống nhau cả mà, anh quá khách khí rồi.”
“Thật mà, trong khoảng thời gian này cô không mang cơm hộp đến nữa, mấy khối mỡ khó khăn lắm mới xuất hiện của tôi đã biến mất hết rồi.” Trợ lý nói xong, thuận tay nhéo khuôn mặt của mình, hết lời khen ngợi tài nấu nướng của Đường Ngọc Phỉ.
Đoạn đối thoại này một từ cũng không lọt nổi vào tai Thẩm Thủ Ý, anh nhịn không được nắm thật chặt bút máy trong tay, đáy lòng đột nhiên nảy sinh ra một loại cảm giác bị xa lánh và khó chịu.
Từ khi nào trợ lý của anh trở nên thân thiết với cô nhóc của Đường gia như vậy? Rõ ràng mỗi lần đều bảo cậu ta mang hộp cơm trả về, thế mà lại vào bụng anh ta hết.
Thẩm Thủ Ý cảm thấy vô cùng bất mãn mà không có lý, vì thế ho khan một tiếng.
Trợ lý lập tức hạ giọng xuống: “Thẩm tổng đang ở bên trong, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Tại thời điểm Đường Ngọc Phỉ gõ cửa đi vào, cô thấy Thẩm Thủ Ý đang chăm chú viết gì đó, tốc độ viết bút của anh rất nhanh, hoàn toàn không nhìn rõ đường nét.
Cô nhịn không được đến gần quan sát, phát hiện Thẩm Thủ Ý đang tự mình tóm tắt lại cuộc họp, anh viết rất lưu loát từng nét chữ đẹp đẽ dưới ngòi bút máy, nét chữ còn đẹp hơn rất nhiều so với người bình thường, khiến cô không khỏi kình ngạc và cảm thán trong lòng.
Thấy anh dừng bút, Đường Ngọc Phỉ lập tức nói lời xin lỗi: “Thẩm tiên sinh, có phải tôi đã làm phiền đến anh không?”
“Không có, tôi chỉ đang luyện chữ.” Thẩm Thủ Ý đặt bút xuống.
Đường Ngọc Phỉ giật mình, đối với người nam nhân này cô không khỏi cảm thấy có thêm vào phần kính nể với anh.
Anh luôn nỗ lực để có cuộc sống như người bình thường, nhưng về một vài phương diện nào đó anh đã vượt xa họ.
“Anh ăn cơm chưa? Tôi có mang cơm hộp tới, anh có thể nếm thử được không?”
Giọng điệu của cô gái nhỏ rất cẩn thận, Thẩm Thủ Ý chẳng nghĩ gì cả, ma xui quỷ khiến gật đầu, sau đó nghe tiếng thở phào vui vẻ của cô.
Cùng với tiếng mở hộp cơm, một mùi thơm phức xông vào mũi, quả nhiên là sườn hầm bí đao.
Nghĩ đến lời trợ lý nói lúc trước, Thẩm Thủ Ý cảm thấy có chút buồn bực, nhận lấy chiếc đũa Đường Ngọc Phỉ đưa tới, không biết vô tình hay cố ý hỏi một câu: “Cô rất thân với trợ lý của tôi?”
Đường Ngọc Phỉ sửng sốt: “Cũng không tính là thân, anh ta thích ăn những món tôi nấu.”
“Đường tiểu thư mỗi lần đến đây đều làm hai phần cơm sao?”
“Đương nhiên không phải, trước đây vì anh không ăn nên tôi đều đưa cho anh ấy ăn.” Giọng của Đường Ngọc Phỉ có chút vô tội, lại có chút oán trách, thành công khiến cho Thẩm Thủ Ý rơi vào trầm mặc.
Trong lòng Thẩm Thủ Ý chợt cảm thấy hối hận cùng tội lỗi, nhưng chẳng biết nên mở lời thế nào, không thể làm gì khác ngoài cắm đầu ăn cơm.
Thẩm Thủ Ý ăn cơm rất chậm rãi, tư thế vô cùng tao nhã, vào mỗi bữa ăn sáng Đường Ngọc Phỉ đều không tự chủ được mà quan sát anh.
Anh luôn xắn tay áo của mình lên, bàn tay cầm đũa có thể thấy xương tay rất rõ ràng, thon dài xinh đẹp, khiến người ta cảm thấy nhìn anh ăn cũng là một loại hưởng thụ.
Khi đối phương ăn xong được một lúc, dường như cảm nhận được một ánh mắt trắng trợn đang nhìn mình, ngay lập tức ngẩng đầu lên tự tiếu phi tiếu* “nhìn” cô.
*: cười mà như không cười.
Đường Ngọc Phỉ có chút chột dạ, rõ ràng biết anh không nhìn thấy, nhưng lại theo bản năng lại che giấu nói: ” Đúng rồi, để tôi pha cho anh một cốc cà phê.”
Nghe tiếng bước chân có chút hoảng loạn đã đi xa, khóe môi Thẩm Thủ Ý khẽ cong lên, nhưng còn chưa kịp nở nụ cười, anh đã nghe một tiếng hét nhỏ cách đó không xa, ngay sau đó chính là tiếng gốm sứ rơi vỡ xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Thủ Ý lập tức buông đũa, có chút lo lắng đứng lên.
“Nước này…… Nóng quá!” Đường Ngọc Phỉ che mu bàn tay của mình rồi thổi vài cái, đau tới mức nhắm tịt mắt lại.
Vừa rồi cô quá luống cuống nên đã xối nước nóng trực tiếp lên mu bàn tay, bây giờ đã đỏ lên một mảng lớn.
Sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người.
Diễn đàn Vietwriter.vn
“Lại đây.” Thẩm Thủ Ý nhíu mày, lấy ra một tuýp kem trị bỏng rồi ra hiệu cho cô.
Đường Ngọc Phỉ ngoan ngoãn chạy lại, Thẩm Thủ Ý có chút cứng rắn ấn cô ngồi lên ghế của mình, nghiêm giọng nói: “Đưa tay bị thương ra đây.”
Cô ngoan ngoãn làm theo để Thẩm Thủ Ý bôi thuốc mỡ cho cô.
Một cảm giác mát lạnh trên mu bàn tay, vết bỏng đã dịu đi không ít.
Nhìn thấy đôi lông mày nhăn lại và vẻ mặt đầy trách móc của Thẩm Thủ Ý, cô có chút chột dạ nói: “Thật ra cũng không quá nghiêm trọng lắm đâu”.
Cũng may cô nhanh chóng thu tay lại, không chừng rửa bằng nước lạnh một lát có thể đỡ hơn nhiều.
“Sao cô lại không cẩn thận như vậy, cô là con gái, lỡ để lại sẹo thì sao?” Nhận ra cô đang cố tìm cách bao biện, Thẩm Thủ Ý không vui mà vỗ đầu cô, dạy dỗ nói.
Nhưng cô gái nhỏ đã im lặng trong chốc lát, thấp giọng nói rằng: “Cho dù tôi có để lại sẹo thì cũng chẳng sao hết, dù sao anh Thẩm cũng không nhìn thấy, những người khác có thấy thế nào tôi cũng không quan tâm.”
Động tác lau tay Thẩm Thủ Ý đột nhiên khựng lại một nhịp, một cảm giác phức tạp khó tả dâng lên trong lòng.
Đúng vậy, anh không nhìn thấy, đến bây giờ cô có dáng vẻ thế nào anh cũng không biết rõ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thủ Ý không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt buồn bực, hàng lông mi mỏng dài buông xuống.
Đường Ngọc Phỉ tưởng rằng anh đang tức giận, vội vàng nói: “Thẩm tổng, anh đừng tức giận, tôi không có ý khác, chỉ là……”
“Tôi…có thể chạm vào mặt cô được không?” Không một lý do, Thẩm Thủ Ý đột nhiên nói.
Anh xoay người về phía ánh sáng và nhìn thẳng vào cô, đôi mắt vốn nhạt màu lúc này lại ngập tràn ánh sáng, đẹp đẽ giống như một viên hổ phách trong suốt, với làn da rám nắng dịu dàng.
Vẻ mặt Thẩm Thủ Ý rất nghiêm túc, dường như có chút lo lắng và bất an, vừa dứt lời đã không tự chủ mà mím môi.
“Đương nhiên là được.” Trong lòng Đường Ngọc Phỉ hơi rung động, ngoan ngoãn nhắm mắt lại rồi nói.
Được đồng ý của cô, Thẩm Thủ Ý bất giác thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh nhẹ nhàng đưa tay cẩn thận chạm vào mặt cô.
Một cảm giác mềm mại ấm áp, giống như đang chạm một khối ngọc bích quý giá, đầu ngón tay có chút lạnh vì căng thẳng, anh cẩn thận vuốt ve khắp các đường nét gương mặt cô.
Đường Ngọc Phỉ cảm nhận được trên ngón tay của anh có rất nhiều vết chai, cọ vào mặt cô có chút ngứa ngáy.
Cô biết việc học tập của người mù rất vất vả, Thẩm Thủ Ý có thể được như ngày hôm nay, chắc hẳn anh đã trải qua vô số gian khổ không thể kể hết.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Thẩm Thủ Ý cảm thấy tim mình đập rất nhanh, một lần nữa động tác lại hơi khựng lại.
Anh dùng đầu ngón tay có thể cảm nhận được dáng vẻ xinh đẹp của đôi lông mày lá liễu của cô.
Lông mi dày và cong vút, cái mũi xinh xắn cao thẳng, tiếp đến là……
Vừa chạm đến khóe môi, bỗng nhiên cô gái nhỏ bật cười thành tiếng.
Thẩm Thủ Ý lập tức thu tay lại, khó hiểu hỏi: “Có gì buồn cười sao?”
Đường Ngọc Phỉ mở to đôi mắt, nhìn dáng vẻ có chút xấu hổ của Thẩm Thủ Ý vừa cười vừa nói: “Tôi đột nhiên nhớ đến một bộ phim, anh đã xem * chưa?”
*: Đây là bộ phim Hồng Kông, được sản xuất năm 2004.
“Khi Bộ Kê Vũ hỏi A Lục rằng Tiểu Bạch Long trông như thế nào.
A Lục dùng thuốc bắc để vẽ ra khuôn mặt của Tiểu Bạch Long, hắn vừa sờ vừa nói, Tiểu Bạch Long có đôi mắt như quả ươi, lỗ mũi của đương quy và miệng của táo đỏ*.
Anh Thẩm, anh so với Bội Kê Vũ đó thì may mắn hơn nhiều đấy, anh có thể trực tiếp chạm vào mặt tôi.”
Vừa nói, cô đã nắm chặt lấy tay của Thẩm Thủ Ý, cố ý hỏi: “Anh có biết tại sao Bộ Kê Vũ lại muốn biết Tiểu Bạch Long trông như thế nào không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Giọng nói cô nhẹ nhàng và tràn ngập mong đợi, Thẩm Thủ Ý cũng cảm nhận được trái tim của mình đang run lên mãnh liệt.
Anh kìm nén sự rung động trong lòng, lặng lẽ rút tay về:”Đường tiểu thư, năm nay tôi đã 27 tuổi rồi.” Có lẽ anh đối với cô chỉ là sự mê đắm, nhưng anh đã không còn trẻ nữa, anh biết rõ bản thân muốn gì, cũng không hy vọng chỉ vì làm chỗ dựa nhất thời mà khiến cô lỡ một đời.
“Anh Thẩm, em đã 21 tuổi, đã có thể kết hôn.” Giọng điệu cô nghiêm túc, có vẻ kiên định.
.