Giang Hạo cúp điện thoại, trả lại cho trợ lý, rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Chờ đến khi trợ lý cất lời, thì chiếc xe đã ở trong bãi đỗ rồi.
- Phòng bệnh của Giang thiếu gia được bố trí ở tầng 13, tôi đã đặt hẹn trước, có thể trực tiếp tới thăm.
Trợ lý của Giang Hạo vừa mở cửa xe ra, vừa cung kính mà nói.
Thăm? Giang Hạo dường như cảm thấy từ ngữ này có chút buồn cười, khóe miệng của ông gợi lên một vòng cung.
- Đi thôi, đã nhiều năm liền tôi chưa được gặp con trai yêu dấu rồi.
Đây là khu bệnh viện tâm thần được xây dựng ở vùng ngoại thành, hành lang của phòng bệnh rất rộng rãi, sáng sủa, vách tường được sơn trắng sạch sẽ.
Nhưng cứ cách quãng là lại có một cái cửa, trên đó có một ô cửa nhỏ dành cho nhân viên y tế tới thăm khám, tất cả đều được bố trí kín mít, nằm gọn gàng giống như một nhà giam.
Bài quốc ca được cất cao vang dội, giọng nói sang sảng, khung cảnh xốn xang tới lạ thường.
Giang Hạo chịu đựng cơn sốt ruột trong lòng, mặt không cảm xúc bước tới.
Nơi phòng bệnh ở cuối hành lang phát ra sự tức giận tê tâm liệt phế, âm thanh chửi mắng cùng tiếng đồ vật bị đập phá, khiến cho người ta phải hãi hùng khiếp vía.
Ông ta cau mày lại, dừng ở trước cửa căn phòng đang kêu vang tiếng động.
Trong đó một y bác sĩ và hai nam y tế cường tráng, rồi cả một thanh niên gầy yếu khoác lên mình chiếc áo bệnh nhân mà đứng dựa lưng vào góc tường, hắn giơ chiếc ly trong tay liên tục đập phá, ánh mắt hung dữ như thể muốn ăn tươi nuốt sống người trước mắt.
Làn da của hắn vô cùng tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng chỉ hơi hồng nhàn nhạt, mái tóc dài đã rơi rụng hỗn độn.
Cơ thể gầy tới nỗi không thể mặc vừa quần áo, còn trên chân thì loang lổ vết máu.
- Tôi đã nói mình không có bị bệnh rồi, mấy người cút hết ra cho tôi, mau để cho tôi ra ngoài đi!
Chàng thiếu niên giẫm phải mảnh thủy tinh, nhưng không hề thấy đau đớn chút nào, khóe mắt đỏ hoe khe khẽ giựt theo tâm tình mãnh liệt.
- Xin cậu hãy bình tĩnh một chút.
Bác sĩ cố ý muốn trấn an cảm xúc của hắn, nhưng lại chỉ nhận được cái liếc mắt giận dữ.
Trên lưng cùng với lòng bàn chân đã truyền tới cơn đau nhức, nhưng hắn không chút nào để ý tới, mà bản thân chỉ mong muốn được ra ngoài!
Hắn đang chờ đợi Đường Ngọc Phỉ quay về, vậy mà lại có đám người mặc đồng phục y tế bước tới, bỗng dưng vô cớ đưa hắn tới nơi này, rồi cưỡng chế hắn uống thuốc.
Kí ức đen tối đã lâu khiến Giang Yển cuồng loạn muốn phản kháng, nhưng hắn chỉ nhận được càng thêm trấn áp.
Đường Ngọc Phỉ quay về mà không thấy hắn thì sẽ làm sao đây? Chắc chắn cô sẽ lo lắng a!
Nghĩ đến chuyện bản thân bị nhốt ở nơi đây không thể nhìn thấy cả ánh mặt trời, rồi lại nghĩ đến Đường Ngọc Phỉ nôn nóng không thôi tìm mình khắp thế giới, hắn liền cảm thấy vô cùng khủng hoảng và nôn nóng.
- Để tôi nói chuyện với nó.
Giang Hạo cuối cùng cũng nói ra tiếng khi bước tới nơi này, ánh mắt không dời nhìn vào thiếu niên vừa lạ vừa quen.
Nghe được giọng nói này, tất cả những người trong phòng bệnh đều sửng sốt, bác sĩ hiển nhiên biết thân phận của Giang Hạo, liền gật đầu dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài.
Giang Yển toàn thân cứng đờ, không dám tin mà nhìn trước mắt nam nhân.
- Giang Yển, con còn nhớ ba không?
Nam nhân đến gần vài bước, ánh mắt hờ hững mà nhìn Giang Yển, lạnh giọng nói.
Chỉ khi đứng cùng một chỗ, hai người mới giống nhau tới mức nào, nhưng Giang Hạo lại hoàn toàn không muốn có mối liên hệ, vừa nhìn thấy gương mặt này, trong lòng ông bỗng nổi lên cơn tức giận vô cớ, như thể nhắc nhở ông ta nhớ về quá khứ dơ bẩn trước kia.
- Là ông đưa tôi vào?
Giang Yển hai mắt phiếm hồng, âm lãnh mà nhìn chằm chằm giang hạo, nghiến răng nghiến lợi.
- Là ba.
Giang Hạo mặt không cảm xúc mà thừa nhận.
- Nếu tình trạng bây giờ con xảy ra chuyện, truyền thông chắc chắn sẽ tra khảo ba, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của ba.
Huống hồ ba đây cũng là vì muốn tốt cho con, miễn cho con không làm ra chuyện không thể vãn hồi là được.
Vì tốt cho hắn sao? Giang Yển lặng lẽ cười lạnh, oán hận trong lòng không chỗ trút xuống.
- Lần thứ hai, Giang Hạo, tôi với ông có quan hệ gì vậy?
- Trên pháp luật, con vẫn là con trai của ba.
Giang Yển cười ha ha, như thể nghe được điều gì rất buồn cười, khi cười hắn còn che lại cái bụng của mình, liên lụy đến cả vết thương trên lưng, đau đến nỗi nước mắt cũng trào ra.
Nhưng hắn vẫn nhịn không được mà bật cười.
Cho đến khi gương mặt của Giang Hạo âm trầm xuốn, ánh mắt dường như muốn ăn hắn, hắn mới miễn cưỡng ngừng lại.
- Con trai? Ông là kẻ thù hại mẹ tôi mới đúng!
Giang Yển nối giận ném cái ly qua, Giang Hạo tránh ra không kịp, cái trán rắn chắc bị đập vào, tức khắc tràn ra máu, tóc tai cũng dần dần trở nên hỗn độn.
Trợ lý phía sau kinh hô.
- Giang tổng!
Giang Yển nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, trong mắt cất giấu cơn oán hận sâu nặng.
Tên nam nhân này đã từng đánh đập mẹ của hắn, túm lấy mái tóc của mẹ, kéo bà vào vực sâu tuyệt vọng, khiến cho bà phải đành tự sát.
Cũng là đôi tay đó của ông, lần lượt đưa hắn vào bệnh viện tâm thần, cướp đi tình yêu thương cùng sự ấm áp mà hắn đang có, khiến hắn phải ngã vào bờ vực vạn kiếp bất phục.
Kẻ thù như vậy, ông còn dám nói mình là cha của hắn?
Lớp ngụy trang của Giang Hạo đã bị xé rách, lộ ra vẻ tức giận tột cùng, chật vật che lại cái trán mà mắng.
- Đúng là đồ sát nhân, mấy năm nay là ai đã cho mày tiền sinh sống, Giang Yển, trước khi căn bệnh của mày được chữa trị tốt lên, thì tốt nhất đừng có trốn ra ngoài, đừng khiến cho tao phải mất mặt với mọi người.
- Nếu để truyền thông biết rằng con trai tao bị loại bệnh này, thì sao tao có thể không xấu hổ?!
Ông ta xoay người phải đi, Giang Yển tất nhiên không cho, hắn nhanh chóng xông lên trước định chắn ngang, nhưng lại bị hộ sĩ ùa vào từ ngoài phòng bệnh chế trụ, hung dữ ấn hắn xuống dưới.
Bộp một tiếng, gò má của Giang Yển bị đập xuống đất, đau nhức thấu tim.
Đôi tay bị giữ chặt ở đằng sau, khiến hắn không thể phản kháng.
Cặp mắt rực lửa giận nhìn chằm chằm vào gương mặt của Giang Hạo, như thể hận thù tới nỗi muốn thiêu đốt ông ta đến khi không còn thì thôi.
- Giang Hạo, mau đưa tôi ra ngoài! Ông dựa vào gì mà giữ tôi ở chỗ này!
Trong miệng không ngừng gào rống như thú dữ, Giang Yển liều mạng muốn giãy giụa.
Hắn cần phải về nhà, Đường Ngọc Phỉ còn đang chờ hắn, cô còn chờ hắn trở về.
Nhất định không thể bị nhốt ở đây.
Giang Hạo dùng khăn tay cẩn thận lau vết máu trên trán, cơn đau đớn truyền đến khiến ông ta phẫn nộ không thôi, ánh mắt nhìn Giang Yển cũng không còn độ ấm.
Ông vừa quay đầu định đi, thì lại nghe thấy giọng nói của Giang Yển mang theo vài phần sợ hãi cùng khẩn cầu.
- Mang tôi ra ngoài đi, tôi bảo đảm chuyện của mình sẽ không đe dọa tới ông!
- Có người vẫn còn đang chờ tôi ở nhà, không tìm thấy tôi, cô ấy nhất định sẽ rất đau lòng.
- Tôi không cần đồng tiền của ông đâu, ông có thể cắt đứt mối quan hệ cha con từ bây giờ, sau này tôi sẽ không còn liên quan bất luận thứ gì đến ông nữa!
Nhưng Giang Hạo không phải vì hắn khẩn cầu mà dừng lại, ông vẫn như cũ xoay người bước chân đi.
- Giang Hạo, tôi đã không có mẹ rồi, chẳng nhẽ bây giờ đến tia ấp ám cuối cùng, ông cũng muốn cướp đoạt sao!
Giang Yển rống giận, đáy mắt nhuốm đầy sương mù hỗn loạn.
Bước chân dừng lại đột ngột, Giang Hạo xoay người, gương mặt không cảm xúc nhìn đứa con trai đang bị người ta dẫm đạp trên mặt đất, ông ta châm chọc cười nhạo, tàn nhẫn nói ra một câu.
- Giang Yển, đã bao năm rồi mà sao mày vẫn còn ngây thơ tới thế, ấm áp của mày rốt cuộc là đang ở đâu?
- Nếu không phải Đường Ngọc Phỉ liên lạc với tao, thì mày cho rằng tao sẽ rảnh rỗi trở về từ nước Mỹ nhìn mày như vậy sao?
Giang Hạo từ trên cao nhìn xuống, không hề thương xót con trai của chính mình.
- Mày cho rằng nó sẽ để ý tới sao? Tất cả những chuyện này đều là do cô ta làm cả thôi.
- Ông...!Nói cái gì?
Như thể bị người ta rút đi sinh lực, Giang Yển nhất thời quên mất chuyện giãy giụa, trong miệng không dám tin mà chỉ lẩm bẩm, cặp mắt toát ra vạn phần tuyệt vọng.
Hắn không tin, Giang Hạo lừa hắn, ông đúng là ác ma đùa giỡn lòng người.
Nhưng nếu không phải Đường Ngọc Phỉ liên lạc với Giang Hạo, thì sao bản thân ông có thể chợt nhớ ra mình còn có đứa con trai ở bên Trung Quốc được?
Là cô muốn đưa hắn vào bệnh viện tâm thần, tất cả chuyện này là do cô tính kế sao?
Tại sao cô lại làm như vậy?
Giang Yển cảm thấy trong lòng bỗng có thứ gì vỡ nát, đau đớn vô cùng, khiến hắn không khỏi cuộn tròn bản thân mình lại, trên gương mặt là vẻ chua xót tột cùng.
Như thể cơn tức giận đã tan biến hết chỉ sau một hơi thở, thiếu niên đã mất đi linh hồn, ngơ ngẩn như một con rối bị giật dây.
Giang Hạo không liếc mắt nhìn hắn mà lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Trợ lý phía sau ông hình như có chút không đành lòng, chỉ đành cúi đầu xoay người bước theo.
Tên hộ sĩ không còn thấy hắn giẫy giụa nữa, nhẹ nhàng thở ra, từ trong túi lấy ra mũi an thần, tiêm mạnh vào mạch máu của Giang Yển.
Thiếu niên cuối cùng đã hoàn toàn mất đi sức lực để chống cự, không cam lòng mà nhắm lại đôi mắt.
Không có sự sống.
Giang Yển biến mất mà không hề báo trước, Giang Hạo cẩn thận không để lộ ra tin tức của hắn, cũng không hề tiếp nhận cuộc điện thoại của cô, Đường Ngọc Phỉ chỉ có thể tự mình đi tìm.
Hôm đó, cô kiểm tra chiếc máy tính mà nguyên chủ để lại, quả nhiên nhìn thấy email trong hộp thư, trong đó mô tả chi tiết bệnh tình của Giang Yển cùng với hy vọng hắn sẽ được chữa trị thật tốt, lời nói vô cùng khẩn thiết, nhưng lại không hề xuất phát từ chiếc bút trên tay cô.
Đường Ngọc Phỉ hung hăng đập vỡ máy tính, sau đó tra thông tin tất cả các bệnh viện trong thành phố, đi hỏi thăm từng hộ nhà một, rồi lại chạy như điên vào khu bệnh viện.
Trong khoảng thời gian ấy, cô vẫn chưa gặp được ai có tên như Giang Yển, hay ngay cả khi cô tới thăm với lòng đầy mong đợi, cuối cùng lại thấy rằng đó không phải người quen thuộc
Dường như không biết mệt mỏi là gì, Đường Ngọc Phỉ không ngừng nghỉ tìm kiếm tung tích của Giang Yển, thậm chí liên hệ với đám người Dư Tư Giai, nhờ bọn họ phụ cô một tay tìm kiếm ở những địa điểm khác.
Mấy ngày nay, cô luôn hoạt động như một cái máy.
Hy vọng đã lần lượt tan biến, chỉ có thể dựa vào sự cố chấp kia mà tiếp tục cố gắng.
Đường Ngọc Phỉ tự nhủ bản thân, Giang Yển ở một mình sẽ vô cùng sợ hãi.
Bên trong chung cư của Giang gia, Đường Ngọc Phỉ ôm đầu gối ngồi trên giường Giang Yển, căn phòng đen như mực vẫn chưa bật đèn.
Bắp chân của cô run lên, truyền đến những cơn đau nhói, vết rộp máu ở chân đã bị vỡ ra, lâu ngày không khỏi.
Bây giờ nó đã trở nên tê liệt, cũng chẳng còn cảm giác.
Giang Hạo quả nhiên nói được thì làm được, mọi thứ trong căn hộ này đều bị vứt bỏ, không chút lưu tình ném vào bãi rác, thậm chí còn mang theo cả hơi thở của chàng thiếu niên đã từng quyến luyến chạm vào.
Hắn cuộn mình trong lớp vỏ bảo vệ này hệt như một con nhím, bị xóa sạch hết thảy dấu hiệu của sự sống bằng cách tàn nhẫn nhất.
Đường Ngọc Phỉ không dám rời đi, cô sợ rằng tới khi Giang Yển quay trở lại, nhất định sẽ không tìm thấy mình mất.
Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng cô không hề buồn ngủ một chút nào cả.
Chẳng biết ngây ngốc bao lâu, cho đến khi "trùng động" trên tay cô dần dần nóng lên, phát ra một chùm sáng rực rỡ trong chung quanh tối tăm, hệt như chiếc máy chiếu phát ra hình ảnh lập thể 3 chiều, có cảm giác chính bản thân cô đang thực sự ở ngay đó..