Hắn hôn có chút trúc trắc, có thể nói là vụng về, hồn nhiên đến mức làm Bạch Tô cảm nhận được hơi thở Lục Lê, cô trừng mắt hơi sững sờ tại chỗ nhất thời quên phản ứng.
Biệt thự lại một lần nữa sáng lên, Cố Nam Thành nhẹ nhàng buông cô ra, thanh âm tràn ngập từ tính, nồng đậm khàn khàn mở miệng nói, "Nụ hôn cho em."
"Cái hôn tiếp theo, là đánh dấu em thuộc về tôi."
Cố Nam Thành cúi đầu hôn môi cô trong nháy mắt, ánh đen mờ nhạt lộ ra, mắt Bạch Tô hoảng hốt, cô nhịn không được nhắm mắt lại, tránh thoát ánh đèn, lại không tránh thoát được nụ hôn của nam nhân.
Chờ cô phản ứng lại, đối phương đã công thành đoạt đất, cạy khớp hàm cô ra.
Bạch Tô chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm như nước, thân thể như bị điện giật vừa tê vừa ngứa từ đỉnh đầu đến bàn chân, cô lần đầu tiên chính thức hôn môi, cả người không điều chỉnh được hô hấp, thân thể cũng mềm thành một vũng nước, hai chân đứng không vững, sắp ngã trên mặt đất.
Cố Nam Thành nhanh tay ôm eo cô ôm lên, kề sát bên tai cô, thanh âm mang theo mê hoặc lòng người, "Lần đầu tiên? Rất tốt, tôi cũng là lần đầu tiên."
"Từ nay về sau, em chỉ có thể là của một mình tôi, cũng chỉ tôi mới có thể chạm vào em, nếu là.." Hắn thanh âm đột nhiên trầm thấp xuống, mang theo lạnh lẽo âm trầm tận xương, "Nếu có người muốn chạm vào em, nửa đời sau, tôi sẽ làm cho hắn cả đời ở trên xe lăn, cũng có thể, trực tiếp tiễn hắn xuống âm phủ."
Bạch Tô cau mày, ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn, dưới ánh đèn, Bạch Tô cảm thấy Cố Nam Thành sắc mặt âm u, thậm chí có hơi đáng sợ, cô nhịn không được mở miệng hỏi, "Người khác không được chạm vào tôi? Vậy nếu tôi có nam sinh yêu thích rồi thì sao?"
Hắn đột nhiên để sát mặt vào cô, ngón cái cọ xát cánh môi mềm mại của cô, tà mị cười rộ lên, "Em đã in lại dấu ấn của tôi, ở trong nhà của tôi, em cho rằng có thể thoát khỏi giềng xích của tôi, chạy ra khỏi lòng bàn tay của tôi sao?"
Bạch Tô cảm thấy phía sau lưng lạnh căm căm, xem ra cô bị Cố Nam Thành hoàn toàn theo dõi, vả mặt Mễ Tuyết Nhi đã hoàn toàn đánh sập kế hoạch trước đó của cô, cô phải nhanh chút hoàn thành nhiệm vụ rời đi thế giới này!
Nguyên bản cho rằng Cố Nam Thành bại lộ nội tâm âm u, tối nay sẽ làm ra chút sự việc quá phận gì đó, không ngờ hắn chỉ Bạch Tô cả người vô lực về phòng, dịch chăn cho cô, không quên chúc cô ngủ ngon, sau đó nhẹ nhàng tắt đèn đóng cửa rời đi.
Trong chăn Bạch Tô hơn nửa ngày mới nhẹ nhàng thở ra, trong đầu miên man suy nghĩ một hồi, sau đó cơn buồn ngủ đột kích, cô liền chìm vào giấc ngủ.
Bạch Tô làm trao đổi sinh đi trường học khác thực tập một tháng, ở cao trung Ngạn Xuyên đã truyền khắp nơi, mọi người đều cảm thấy mất mát, bởi vì bọn họ đều muốn hỏi cô một chút, trên diễn đàn tin tức có phải là cô đăng hay không? Những kỹ thuật hacker vô cùng thần kỳ đó là do cô làm sao?
Chỉ có Mễ Tuyết Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Bạch Tô không tới trường học, cô ta có thể đúng lý hợp tình khuyên nhủ những người trào phúng phản bác cô ta.
Cô ta chỉ cần một mực chắc chắn là Bạch Tô bôi nhọ cô ta, chết không thừa nhận, người khác còn có thể lấy đổ tội cho cô ta như thế nào?
Nhanh tay cầm một lon nước có gas đưa cho Tạ Qua vừa mới đánh bóng rổ xong, Tạ Qua không tiếp, Mễ Tuyết Nhi lay động cái chai, "Đây là nước có gas cậu thích nhất."
"Cầm đi, hiện tại toàn bộ cao trung Ngạn Xuyên đều cô lập chúng ta, bất hòa nói chuyện với chúng ta, nếu chúng ta đều không để ý tới nhau, kia chẳng phải là thật đáng sợ."
Nghe Mễ Tuyết Nhi nói như vậy, Tạ Qua tức khắc sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, hắn giơ tay liền tiếp nhận nước cô ta đưa tới.
Thấy vậy, Mễ Tuyết Nhi hơi hơi câu môi, tiếp tục mở miệng nói, "Tôi đã nói nữ sinh Bạch Tô này độc ác nhẫn tâm, lúc trước cậu còn nói chúng ta không được làm quá phận, hiện tại cô ta thật ra một chút đều không lưu tình mà đem chúng ta hại thảm như vậy."