A ha, Bạch Tô có chút phản ứng không kịp, Cố tổng anh không phải muốn tôi ăn nhờ ở đậu chứ?
"Một tháng?" Bạch Tô nhướng mày, "Cố tiên sinh, tôi còn là học sinh, cũng không biết làm việc nhà, không bằng như vậy đi, tôi sẽ làm bảo tiêu cho anh một tháng."
"Bảo tiêu?" Cố Nam Thành có chút hứng thú, "Bảo tiêu của tôi là hệ thống cao cấp nhất Ngạn Xuyên chịn lựa, từ nhỏ đã tiếp thu huấn luyện khắc nghiệt, bọn họ một người có thể đấu với mười địch nhân, em cảm thấy em có thể.."
"Tôi có thể làm cho bọn họ không có việc gì làm, tin tưởng tôi, để tôi làm bảo tiêu, cũng không phải trao đổi có hại gì." Bạch Tô tự tin nói, trong ánh mắt phát ra ánh sáng chói mắt.
Cố Nam Thành nhìn cô một hồi, mới mở miệng nói, "Nhưng tôi có điều kiện, em phải dọn đến nhà tôi."
"Cha mẹ em bên kia, tôi sẽ tìm lý do hợp lý, trường học bên kia tôi sẽ cho người đi an bài nói em làm trao đổi sinh đở trường khác một tháng, từ giờ trở đi, em phải đi theo bên người tôi 24h, không thể rời đi."
"Hảo." Bạch Tô hít một hơi thật sâu, gật đầu nói, Cố Nam Thành không hổ là tổng tài đại nhân làm việc sấm rền gió cuốn, ngắn ngủn nói mấy câu, đã đem sự việc của cô an bài tốt đẹp.
"Cố tổng, Bạch tiểu thư, cà phê." Trợ lý nam sinh cao gầy mới tốt nghiệp địa học, bởi vì cậu ta pha cà phê rất tuyệt, kể từ đó, Cố Nam Thành chỉ uống cà phê cậu ta pha.
Nhìn tay trắng nõn của trợ lý lỡ tay xẹt qua cái ly bên cạnh, Cố Nam Thành đôi mắt tối sầm xuống, bắt lấy tay Bạch Tô đang định đón lấy cà phê.
"Mang sang đi, kêu Lâm Đạt pha cho Bạch tiểu thư một ly cà phê." Cố Nam Thành thanh âm truyền đến, trên mặt thần sắc không rõ, Bạch Tô kỳ quái nhìn hắn một cái.
Trợ lý sắc mặt trắng nhợt, trong lòng không khỏi nghĩ nhiều, không phải mình bị 'thất sủng' rồi chứ?
Chỉ chốc lát Lâm Đạt lại mang một ly cà phê khác vào văn phòng, Cố Nam Thành liền mở miệng nói, "Về sau Bạch tiểu thư tới đây, cậu pha cà phê cho cô ấy."
"Vâng, Cố tổng."
Thời điểm giữa trưa, Cố Nam Thành vội đến không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm, chỉ có thể ăn cơm hộp.
"Lâm Đạt, giúp tôi đưa Bạch tiểu thư đến quán ' trương bà bà nhà ăn Trung Quốc ' ăn cơm trưa." Bạch Tô nghe Cố Nam Thành gọi điện thoại.
"Trương bà bà nhà ăn Trung Quốc" Bạch Tô biết cửa hàng kia, đó là trương bà bà và mẹ cô cùng nhau kinh doanh tiệm cơm, người phục vụ đều là nữ..
Thật sự trùng hợp như vậy?
Bạch Tô nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nam Thành vừa mới gọi điện xong lại vùi đầu vào văn kiện, ánh mắt thâm thúy mang theo giãy giụa, rõ ràng biết chính mình không thể quá thân cận với hắn, lại vẫn là nhịn không được tiếp cận, chẳng sợ hắn không phải 'hắn', cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng đã thấy thỏa mãn.
Nếu cứ như vậy rời đi thế giới này, cô phải làm sao bây giờ?
Lúc Bạch Tô đi WC trở về, một nam nhân trông khá lớn tuổi, tay cầm chổi, đưa cho cô một cái ví tiền, cười nói, "Tiểu thư, cái ví tiền này có phải do cô đánh rơi không?"
Cảm giác được đối phương tựa hồ muốn cố ý tới gần cô, Bạch Tô nhanh nhạy lui về phía sau một bước, lắc đầu nói, "Cái này không phải ví tiền của tôi." Sau đó nghiêng người rời đi.
"Ai.." Nam nhân cầm tiền bao, nhìnnhìn bóng dáng cô một lúc lâu, mới tiếp tục cầm chổi quét tước vệ sinh.
Kết thúc một ngày là việc, Cố Nam Thành mang Bạch Tô ngồi xe về nhà.
Cố Nam Thành không ở cùng anh rể và chị gái hắn, hắn ở biệt thự trong nội thành cách biệt với bọn họ, trừ người giúp việc, chưa từng có nữ nhân nào vào đây ở.
"Đồ dùng sinh hoạt, tôi sẽ cho người chuẩn bị cho em, phòng của em ở phong thứ hai lầu hai quẹo trái, tôi ở pphongf đầu tiên."
Bạch Tô nhịn không được nhìn quanh bốn phía, biệt thự xa hoa như vậy, nơi này sẽ là 'nhà' cô ở trong một tháng này, cô ngước mắt nhìn nam nhân lớn lên giống Lục Lê như đúc, có chút không thể tin được, cô cùng Cố Nam Thành ở chung chính thức bắt đầu rồi?