Xuyên Nhanh: Sau Khi Xuyên Thành Vật Hi Sinh, Cô Bùng Nổ

Chương 21: Ảnh hậu bị bạn thân cướp đoạt đời người (21)




Hai người lên xe sang, chia nhau ngồi hai bên ghế đối diện nhau.

Chiếc xe này chạy rất êm ái, thoải mái và dễ chịu, phía bên trái còn có thể đặt một cái bàn nhỏ.

Phía trên đặt cà phê đá và vài loại đồ uống lạnh, hoa quả cao cấp và đồ ăn vặt cũng để không ít.

Thanh Dữu đưa tay cầm một ly cà phê, uống một cách nhàn nhã.

Hoắc Tinh Thần cũng cầm một ly, uống một ngụm sau đó anh ấy cười cảm thán, "Đây mới là sinh hoạt, thoải mái quá!"

"Lựa chọn đi theo Thanh Dữu, là việc làm đúng nhất của tôi."

Thanh Dữu cong khóe môi, "Lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi, kế tiếp chị đây sẽ dẫn cậu 'bay' tiếp."

Hoắc Tinh Thần tươi cười đầy mặt nói: "Quá tốt rồi, tôi sẽ hoàn toàn dựa vào chị trong hành trình này để chiến thắng!"

[Thật trâu bò nha, thế mà dám xài hai ngàn Lư tệ để kêu một chiếc xe sang trọng đưa đón.]

[Ha ha, Ngỗng Tử của tôi khi nhìn thấy xe sang xuất hiện, thế mà lộ bộ mặt như chưa hiểu sự đời vậy.]

[Thật sự là ngay cả Ngỗng Tử cũng không dám đi gọi một chiếc xe sang trọng đưa đón, Thanh Dữu lại dám làm.]

[Thanh Dữu: Chị đây kiếm được tiền chính là để xài.]

[ Đừng nói, xe này mặc dù quý, nhưng bên trong tôi thấy thật thoải mái, còn có nhiều đồ ăn thức uống cao cấp như vậy.]

[Quá xa xỉ, đơn giản là quá xa xỉ, nhưng vì cái gì người nghèo như tôi cũng bị kích động như thế? ]

[Tôi cũng thích hưởng thụ, kiếm tiền là dùng để tiêu xài, chị đẹp rất chân thực.]

[Tôi cũng thích chị ấy chân thực như thế, ngoại trừ số ít người, nếu có tiền thì ai không thích hưởng thụ? ]

[Đây mới là sinh hoạt, tôi thật hâm mộ Hoắc Tinh Thần được mang 'bay' như thế.]



[Lấy chuyện này so sánh, thì phòng kế bên thật thê thảm nha, tổng số tiền kiếm được của hai nhóm đó còn không đủ để đón xe bên đây.]

[Tôi thích chính là so sánh như thế, thật chờ mong Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần dẫn theo chúng ta trải nghiệm một hành trình khác biệt.]

Một bên khác.

Đạo diễn nhìn thấy bộ dáng Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần ngồi trong xe sang trọng, vừa uống cà phê vừa ăn hoa quả, ông ấy bị tức đến xạm mặt lại.

Hai người này thật đúng là biết hưởng thụ, ông ấy cũng nhịn không được mà hâm mộ trong lòng.

Bất quá khi ông ấy nhìn thấy hai nhóm khác vừa kết thúc công việc xong thì trong lòng thăng bằng trở lại ngay.

Lại nhìn thêm bình luận một chút, đạo diễn khẽ động tâm tư.

Ông ấy hỏi hai nhóm: "Hiện tại mọi người đang chuẩn bị đi đóng dấu thẻ sao?"

Từ Lân gật đầu, "Đúng vậy đó!"

Trong ba ngày phải đến bảy địa điểm để đóng dấu, hôm nay bọn họ đều muốn hoàn thành ít nhất một cái.

Anh ấy hỏi lại đạo diễn, "Ông có đề nghị gì sao?"

Dù sao khi đạo diễn nói ra ý kiến, bọn họ kiên quyết không theo thì được rồi.

Đạo diễn cũng không ngốc, loại kịch bản đi ngược lại ý kiến này là ông ấy đã không thèm chơi nữa rồi.

Ông ấy cười nói: "Cái này phải xem mấy người rồi."

"Đúng rồi, Quý Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần đang trên đường đi đến chỗ đua xe Go Kart đó."

Ý nghĩa sau câu này mới là trọng điểm.

Hai nhóm đã minh bạch vì sao đạo diễn lại hỏi bọn họ chuyện này.

Từ Lân có chút hiếu kỳ hỏi: "Bọn họ kiếm được tiền không?"

Đạo diễn cười cười: "Chuyện này phải tạm thời giữ bí mật, mọi người gặp mặt sẽ biết."

Nhóm khác quý: "..."

Cũng bởi vì lời nói của đạo diễn làm gợi lên lòng hiếu kỳ của bọn họ.

Trong tất cả mọi người thì Nghi Vân Phỉ là người muốn biết tình huống của Quý Thanh Dữu nhất.

Thế là cô ta tỏ ra vẻ mặt đầy lo lắng đề nghị: "Nếu không chúng ta cũng đi khu đua xe Go Kart để đóng dấu đi, thuận tiện xem bọn họ có cần gì không thì giúp một tay."

Lời này làm cho những khách quý khác im lặng, chính bọn họ đều đang gặp khó khăn đây này, chỗ nào còn có thể giúp người khác.

Nghi Vân Phỉ thật đúng là dối trá giống như lời Quý Thanh Dữu nói, lời dễ nghe đều bị cô ta nói rồi.

Bất quá mọi người đúng là rất hiếu kỳ tình huống của hai người kia, thế là sôi nổi gật đầu, "Được!"



Khi đi ngang qua siêu thị, Nghi Vân Phỉ đề nghị, "Buổi tối chúng ta tự nấu cơm ăn nhé? Như vậy có thể sẽ dư lại không ít tiền."

Cô ta đã cố ý đi học nấu cơm, đương nhiên phải biểu hiện ra trước mặt người xem rồi.

Với lại hai nhóm bọn họ cùng mua đồ ăn nấu cơm, cũng có thể thành công xa lánh và cô lập Quý Thanh Dữu.

Những người khác nghe đề nghị này cũng cảm thấy không tệ.

Sầm Hạo Cơ nhấc tay, "Nhưng có ai trong chúng ta biết làm cơm không? Đầu tiên tôi phải nói rõ là tôi không biết."

Những người khác cũng rối rít nói: "Tôi cũng không biết."

Nghi Vân Phỉ cười nói: "Không có việc gì, tôi biết làm, đến lúc đó mọi người hỗ trợ rửa đồ, phụ bếp là được rồi."

Nghe cô ta nói như vậy, mọi người cũng không ngốc, biết đây là do Nghi Vân Phỉ muốn thể hiện mình nên mới nói ra việc nấu cơm, quả nhiên lắm mưu nhiều kế mà.

"Được, vậy cơm tối của chúng tôi liền trông cậy vào cô rồi."

Dù sao mọi người đã mệt mỏi cả một ngày, ăn cơm bên ngoài đúng là rất đắt, bọn họ cũng không muốn đóng dấu tham quan xong thì lại phải về trấn nhỏ bôn ba tiếp.

Nếu Nghi Vân Phỉ vui lòng nấu cơm thì bọn họ nên thành toàn cho cô ta chứ sao.

Thế là mọi người đến siêu thị và nhanh chóng mua mì sợi, thịt bò, trứng gà cùng một chút gia vị.

Bọn họ dựa theo số người mà chia đều tiền mua thức ăn, mỗi người hơn ba mươi Lư tệ, đúng là so với ăn bên ngoài thì tiện nghi rất nhiều.

Fan của Nghi Vân Phỉ trong phần bình luận đang không ngừng khen ngợi cô ta, nói cô ả là người thiện lương, cần cù, biết săn sóc lại còn kiên cường, vân vân.

Thuận tiện còn lôi sự xa xỉ của Thanh Dữu ra để so sánh châm chọc.

Bất quá lần này fan hâm mộ của những người khác và khán giả lại không quan tâm, dù sao Thanh Dữu là dựa vào năng lực của chính mình mà kiếm được tiền, người ta thích xài thế nào thì xài thế ấy.

Bọn họ nhìn thấy Thanh Dữu xài tiền như thế, kỳ thật cũng cảm thấy rất thoải mái.

Fan mới của Thanh Dữu có sức chiến đấu mạnh, bọn họ ngay lập tức liền châm chọc dỗi lại đám người kia.

Từ Lân lái xe van tiến về nơi đua xe Go Kart, khoảng cách bọn họ so với Thanh Dữu thì gần hơn.

Cũng bởi vậy dù họ xuất phát sau, nhưng ngược lại đã tới trước.

Sau khi đậu xe xong, bọn họ cùng nhau đi đến trước cổng, hai nhóm dựa theo quy tắc của tổ tiết mục, trước tiên dùng di động tự chụp sau đó đóng dấu thẻ.

Nơi này cũng không cần vé vào cửa, nhưng muốn chơi Go Kart thì phải dùng tiền.

Từ Lân nói với Giang Hựu: "Thầy Giang, trong chúng ta chỉ có cậu hiểu tiếng Lư, cậu xem thử giá tiền một lần chơi Go Kart là bao nhiêu."

Thái độ Giang Hựu đối Từ Lân cũng không tệ lắm, "Được thôi!"

Anh ta nhìn qua một lần bảng giá và nói: "Chơi một lần chạy hai vòng, muốn một trăm Lư tệ, có thể ngồi hai người."

"Chơi một giờ, không hạn chế số vòng, cần đến hai ngàn Lư tệ."




"Còn có một loại tốt hơn, một giờ bốn ngàn Lư tệ, không hạn chế số vòng, còn có thể đi chơi chỗ riêng biệt, sau đó còn được miễn phí đồ uống tự phục vụ và quà vặt."

Mấy người nghe được giá tiền này đều nhíu mày, "Thật đắt nha!"

Sầm Hạo Cơ cảm thấy rất hứng thú nói: "Đến thì đã đến, vậy chúng ta thử trải nghiệm một lần đi, một người năm mươi Lư tệ, cũng còn có thể chấp nhận được."

Kỳ thật họ rất muốn chơi một giờ, đáng tiếc tiền của bọn họ cộng lại không đủ một ngàn Lư tệ, hai loại khác thì họ càng không chơi nổi.

Từ Lân bao dung mà cười cười nói: "Được, vậy chúng ta chơi một lần đi."

Nhóm của họ chọn chơi một lần, nhóm khác đương nhiên không thể từ bỏ được.

Chỉ là có chút phiền toái, đó là Go Kart chỉ có thể ngồi hai người, nhóm Giang Hựu lại có ba người.

Nghi Vân Phỉ rất thông minh, chủ động nói: "Chân tôi đang bị thương, nhóm chúng ta nên do thầy Giang và Khương Ỷ làm đại diện chơi đi."

Kỳ thật Giang Hựu muốn cùng chơi với Nghi Vân Phỉ hơn, bất quá khi nhìn thấy ánh mắt mịt mờ của cô ta, anh ta vẫn đồng ý, "Được, vậy cô nhân lúc này thì nghỉ ngơi một chút đi."

Khương Ỷ muốn chơi, còn có thể có cảnh quay nên cô ấy không phản đối, còn mở miệng an ủi Nghi Vân Phỉ vài câu.

Hai nhóm ngay lập tức đi mua phiếu chơi một lần, đang chuẩn bị tiến vào trong thì một chiếc xe dài, sang trọng đậu lại cách đó không xa.

Cũng thành công hấp dẫn chú ý của bọn họ, mọi người dừng bước lại tò mò nhìn sang.

Sau đó liền thấy Hoắc Tinh Thần mở cửa xe đi xuống.

Tiếp đến anh ta giữ cửa xe, Thanh Dữu bước xuống.

Bọn người Nghi Vân Phỉ trừng to mắt, lộ ra bộ mặt không thể tin được: "?"

Đây là có chuyện gì?

Hai người này sao có thể ngồi xe tốt như thế tới đây được?