Edit: An Ju
Trải qua một chuyện này, trong lòng hai người đều có những ý nghĩ xấu, đều không thể ngủ ngon được.
Hạ Tử Minh cùng Lâu Thăng nằm trên cùng một giường, đối lưng với Lâu Thăng, nghe tiếng hít thở đều đều của Lâu Thăng, trong lòng biết đối phương khẳng định là chưa ngủ, lại không còn hứng bắt chuyện với hắn nữa, chỉ đành chán chường tìm hệ thống cằn nhằn với hệ thống trong đầu: “Thống Thống, cậu nói xem, vừa rồi là cơ hội tốt thế, Thăng Thăng vì sao không đè tôi? Vì sao chứ?”
“Tôi đã rất lâu không được nếm mùi tình dục rồi, hu hu hu ~ đến mức rất khó chịu, rất đau khổ đấy, mỗi lần đều chỉ có thể cọ cọ mà thôi, cũng không đã lắm.” Hắn dục cầu bất mãn*.
*Dục cầu bất mãn: nhu cầu tình dục không được thỏa mãn.
Hệ thống cười lạnh: “Cậu nói xem là vì sao? Không phải là cầu không muốn sao? Lâu Thăng bây giờ không hề biết hắn mới là con trai ruột của nhà họ Chu, sự nghiệp của hắn mới vừa khởi bước, thế lực nhà họ Chu lớn như thế, nếu hắn đè cậu rồi, cậu làm thế nào trả đũa được hắn? Hắn không phải người không rõ ràng.”
“Hắn không thể bị dục vọng làm cho váng đầu một lần sao? Tôi lúc này rất khó chịu đấy!” Hạ Tử Minh không ngừng lăn lộn trong đầu.
Hệ thống không hiểu, nói: “Nếu cậu muốn để hắn đè cậu, vừa rồi sao cậu không nghe theo hắn đi?”
“Còn không phải là vì để duy trì tính cách nhân vật mà thế giới này đặt ra cho tôi và tạo bước đệm cho một tương lai ngược luyến tình thâm* giữa tôi và Thăng Thăng hay sao chứ.” Hạ Tử Minh nghĩ cũng chẳng nghĩ, mặc dù dục cầu bất mãn, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, đối với hắn mà nói vẫn là chuyện rất rõ ràng: “Cậu nói xem, Thăng Thăng vì sao không thể vì tình yêu của chúng ta mà vỗ tay cố gắng một lần chứ? Bình tĩnh như thế làm bé đau lòng quá, khó chịu quá đi.”
*Ngược luyến tình thâm: thể loại truyện/phim có tình tiết trái ngang, đau khổ dẫn đến những cái kết làm day dứt người đọc, thậm chí lấy đi nước mắt của vô số người đọc.
Hệ thống: “A a… Một người dục cầu bất mãn đến thế này như cậu còn chưa bao giờ bị dục vọng làm váng đầu, người có định lực và bình tĩnh như Lâu Thăng sao có thể bị làm cho váng đầu cơ chứ?”
“…” Hạ Tử Minh.
Tôi thế mà lại không thể phản bác lại.
Sau một đêm này, quan hệ giữa Hạ Tử Minh và Lâu Thăng liền lạ lẫm hẳn lên, hai người bọn hắn không còn thử tiếp xúc thân mật gì nữa, nhưng vẫn tán tỉnh nhau hàng ngày.
Những hành xử thân mật như tình nhân của Lâu Thăng đối với Hạ Tử Minh đều ngừng lại hết, không còn những mờ ám dày đặc giữa tình nhân với nhau nữa, những gì còn lại thật sự đều hiểu trong lòng ai cũng không coi người còn lại là bạn tình.
Lúng túng, không xa cũng không gần.
Mà Lâu Thăng cũng càng ngày càng thân mật với người bạn học thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thiên Hành như hắn đã nói…
Mọi thứ này, rõ ràng đều là những gì mà Hạ Tử Minh muốn trước kia, nhưng không biết vì sao, sau khi đã thật sự đạt được rồi, trong lòng hắn lại không thấy ổn lắm.
Dưới loại tình huống như vậy, lý trí của Hạ Tử Minh nói với hắn, lựa chọn tốt nhất chính là mượn cơ hội hoàn toàn cắt đứt với Lâu Thăng, quên đi bí mật nhỏ mà hắn và Lâu Thăng đã thầm đặt ra, dẫn mọi thứ quay về quỹ đạo, thậm chí sau này vào lúc Lâu Thăng yêu đương rồi kết hôn, lấy cái này chơi hắn một vố, làm cho thanh danh của hắn mất hết… Nhưng vừa nghĩ đến, từ rày về sau, hắn và Lâu thăng chẳng còn là gì nữa, trong lòng hắn không hiểu sao lại khó chịu không thôi…
Không buông bỏ được cái gì?
Hạ Tử Minh không cảm thấy hắn thích Lâu Thăng, hắn biết rõ mình luôn ghét và hận người này. Như vậy, thứ hắn không buông bỏ được chí có thể là thân thể và kỹ thuật của Lâu Thăng thôi.
Nhưng thân mật thể xác, sau tối hôm đó, Hạ Tử Minh không dám thử lại nữa.
Nhưng ngoài thân mật thể xác… Hạ Tử Minh không biết rốt cuộc bản thân mình muốn cái gì?
Và có thể nhận được cái gì từ Lâu Thăng?
Lâu Thăng gần đây rất bận, Hạ Tử Minh đã 10 ngày không gặp hắn rồi, Hạ Tử Minh tự dưng hơi muốn gặp hắn, nhưng lại không biết nên tìm lý do gì gặp hắn.
Vào đúng lúc này, ba Lâu xuất viện, mẹ Lâu mời Hạ Tử Minh thân là ‘đại ân nhân’ đến nhà họ Lâu, ăn bữa cơm bình dân.
Bữa tiệc như vậy, Hạ Tử Minh từ trước đến nay đều không cần nghĩ liền từ chối, nhưng lần này vừa nghĩ đến có thể gặp được Lâu Thăng, hắn trù trừ một lúc liền đồng ý luôn.
Nhiều ngày không gặp, Lâu Thăng vẫn hăng hái, đối nhân xử thế vẫn ôn hòa hữu lễ như trước, vị tiểu thư của tập đoàn Thiên Hành kia cũng cùng theo tới.
Trước mặt vị tiểu thư kia, hắn không hề khiến cho người khác nhìn ra được chút gì là hắn từng lén lút thân mật kiểu kia với Hạ Tử Minh, vẫn lễ độ, lịch sự chào hỏi hắn: “Chu thiếu gia ~”
Hạ Tử Minh thấy hắn, trong lòng tự dưng có hơi bất ổn.
Già trẻ nhà họ Lâu coi người bạn nữ này có thể là con dâu tương lai, từ trên xuống dưới đối đãi với cô gái này rất nhiệt tình.
Em gái Lâu Nguyệt của Lâu Thăng cũng có ở đó, vì lúc nhỏ Chu Chi Minh thường xuyên bắt nạt Lâu Thăng, Lâu Nguyệt rất không muốn nhìn thấy Chu Chi Minh, vẫn luôn khó chịu ra mặt với Hạ Tử Minh, trái lại với cô tiểu thư Thiên Hành lại nói chuyện rất vui.
Mà trong buổi tiệc này, Lâu Thăng vẫn luôn ở cạnh em gái và bạn học nữ nói cười câu được câu không với họ, ngay cả liếc cũng không thèm liếc sang Hạ Tử Minh.
Khiến cho trong lòng Hạ Tử Minh rất bất ổn, thậm chí là có hơi hoài nghi chính mình đến bữa tiệc này rốt cuộc là vì cái gì, làm cái gì đây.
Thấy cảnh ba người tương tác hòa hợp, nói nói cười cười, hắn như cảm thấy được mình chính là người ngoài không thể xen vào giữa họ được.
Không, phải nói là hắn vốn chính là người ngoài.
May mà, ba Lâu cảm động và nhớ đến ân tình của ba Chu đối với ông, trên bàn cơm vẫn luôn lấy lòng, cảm kích Hạ Tử Minh, luôn tán dương hắn, còn có thêm sự phối hợp của mẹ Lâu mới khiến Hạ Tử Minh không quá là lúng túng trên bàn tiệc này.
Mẹ Lâu đã lâu không gặp đứa con do mình sinh ra, thấy Hạ Tử Minh bây giờ gần như vậy, lập tức liền lấy hết một trăm phần trăm nhiệt tình không ngừng gắp đồ ăn vào bát Hạ Tử Minh, còn không ngừng nói: “Nào, Chu thiếu gia, mau, ăn nhiều chút!”
Hạ Tử Minh nhìn mẹ Lâu lấy đũa đã dùng qua của mình gặp đồ vào bát mình, hơn nữa, đồ ăn của nhà họ Lâu không thể bằng được so được với những gì mà ngày thường Hạ Tử Minh ăn, còn cho thêm hành, tỏi và mỡ heo, lập tức thấy hơi buồn nôn, hắn hơi nhíu mày, trên mặt lại không hề biểu hiện ra gì cả.
“Mẹ, Chu thiếu gia không ăn mấy món có hành, tỏi và mỡ heo.” Lâu Thăng liền giành trước một bước, gắp những đồ ăn mạ mẹ Lâu gắp vào bát Hạ Tử Minh sang bát mình, giải thích thay cho Hạ Tử Minh.
Mọi người ở đó thấy vậy đều kinh ngạc.
Lâu Nguyệt thấy vậy, lập tức bất mãn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là đại thiếu gia mà. Quái dị!”
“Thật ngại quá, Chu thiếu gia, tôi không biết cậu không ăn những thứ này. Đại đa số các món ăn tôi làm đều cho vào rồi, khó cho cậu rồi.” Mẹ Lâu lập tức cũng hơi xấu hổ.
Hạ Tử Minh cũng hơi xấu hổ, lập tức không ngừng gắp từng đũa, từng đữa lớn mấy món mình không thích ăn nhét vào miệng: “Không sao đâu, dì à, con ăn một ít cũng không sao đâu.”
Có thể nói là nể mặt mẹ Lâu rồi.
Lâu Thăng cau mày nhìn hắn, có hơi không hiểu vị đại thiếu gia luôn dùng mắt cho coi thường người khác này sao lại làm những chuyện như vậy?
Hắn nhìn ra được Hạ Tử Minh coi thường nhà bọn hắn, còn coi thường cả đồ ăn mẹ Lâu làm, thậm chí có thể nói là ghét, nếu đã như vậy, Hạ Tử Minh vì cái gì còn miễn cưỡng ăn?
Lâu Thăng có hơi không hiểu.
Thật khó khăn mới xử lý xong bữa cơm kỳ quặc, khó tả cũng là lúc mẹ Lâu và Lâu Nguyệt đề nghị Lâu Thăng đưa cô tiểu thử Thiên Hành đi xem phim gì đó.
Nhưng cô tiểu thư Thiên Hành kia lại lấy lý do nhà còn có việc đã từ chối và rời đi.
Mẹ Lâu vốn còn muốn kêu Lâu Thăng tiễn cô nàng, nhưng xe nhà tiểu thử Thiên Hành lại đã đến đón cô nàng rồi.
Hạ Tử Minh thấy vậy, không kềm chế được nữa, liền thầm gửi cho Lâu Thăng một tín nhắn: “Tối nay chúng ta đến chỗ của cậu đi.”
Vẫn giống như bọn hắn đã từng làm vô số lần mà lén hẹn Lâu Thăng.
Lâu Thăng cúi đầu liếc nhìn điện thoại, ánh mắt đầy thâm ý liếc về phía Hạ Tử Minh một cái, liền lấy lý do ngày mai còn phải đi làm, về nhà mình thuê ngủ sẽ tiện hơn để tạm biệt ba mẹ Lâu.
Cùng Hạ Tử Minh trước sau bước ra khỏi cửa.
Hai người cả một đường không nói một câu, nhưng đến nhà Lâu Thăng thuê rồi, vừa mới ra khỏi thang máy đi đến cửa, mở cửa ra một cái, Hạ Tử Minh đã vội vã đè Lâu Thăng, hôn lên môi hắn một cách vội vàng thấy rõ.
Lâu Thăng cũng đã lâu không được giải quyết dục vọng, đối mặt với sự nhiệt tình của Hạ Tử Minh, lập tức một tay đóng cửa, một tay giữ ót Hạ Tử Minh mạnh mẽ hôn đáp trả.
Hạ Tử Minh cũng không biết đã hôn môi với hắn bao lâu, mới vừa nhận được một cơ hội để thở liền hỏi: “Cậu với cô tiểu thử Thiên Hành kia có quan hệ gì? Hai người bây giờ đang yêu đương sao? Hả?”
“Tôi với cô ta có quan hệ gì thì liên quan gì đến cậu? Cậu ghen à? Chu đại thiếu gia.” Lâu Thăng cười nhạo một tiếng, lại không nể nang gì hỏi lại.
Người không cần sự thật lòng của hắn, không cần hắn làm người yêu, coi thường hắn là Hạ Tử Minh.
Như thế, Hạ Tử Minh bây giờ đang dùng tư cách gì chất vấn hắn đây?
Hạ Tử Minh nghe thấy lại cười giễu một tiếng, hung hăng cắn lên cổ Lâu Thăng: “Đúng, đúng thật là không có liên quan gì đến tôi.”
Hắn và Lâu Thăng vốn cũng chỉ là thông đồng vì dục vọng mà thôi, vốn chẳng có quan hệ gì.
Lâu Thăng bị hắn cắn đau, lập tức dùng sức tùy ý nắn bóp trên người hắn, hai người như hận không thể tan ra trên người đối phương, bắt đầu ‘an ủi’ cho nhau.
Rất lâu mãi đến khi xong việc, hai người đều kiệt sức rồi, Lâu Thăng nhìn Hạ Tử Minh mềm ra giống như một bãi bùn, trong lòng lại thoáng mềm xuống, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Không có, tôi với cô ta chẳng có quan hệ gì cả.”
“Cậu nói cái gì?” Chỉ tiếc, Hạ Tử Minh lại không nghe thấy, buồn ngủ, mắt lim dim, hơi mê man hỏi.
Nhưng Lâu Thăng lại không nói lại lần hai nữa.
Sau một đêm này, Hạ Tử Minh và Lâu Thăng lại khôi phục quan hệ lén lút như keo như sơn như trước.
Nhưng trên lý trí, sau khi cảm thấy Lâu Thăng và tiểu thư Thiên Hành tiến đến với nhau, Hạ Tử minh cũng đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Hắn không ngừng nói với chính mình Lâu Thăng vừa giả vừa dối, nguồn gốc xuất thân còn chẳng tốt, chẳng qua chỉ là con trai của vệ sĩ, căn bản không đáng để mình để tâm đến, bản thân mình với hắn chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, người mình thật sự thích là Phương Vũ.
Đúng, là Phương Vũ.
Hắn giống như đang thôi miên, nói như vậy với chính mình.
Lúc mình và Lâu Thăng quấn lấy nhau trên giường, Hạ Tử Minh thậm chí còn nham hiểm đến độ quay chụp toàn thân Lâu Thăng mà không chụp mặt mình, vốn muốn chơi Lâu Thăng một vố, gửi cho tiểu thư Thiên Hành và đồng nghiệp cảu Lâu Thăng khiến Lâu Thăng thân bại danh liệt.
Nhưng Hạ Tử Minh trù trừ đã lâu lại không biết vì sao không làm được như trước đây, gửi đi thứ có thể hủy hoại mọi thứ của Lâu Thăng một cách ngốc nghếch như bị khống chế, mà lại chọn lưu lại điện thoại của mình.
Hắn dùng Phương Vũ, không ngừng khích lệ chính mình, còn quang minh chính đại bắt đầu theo đuổi Phương Vũ bất cứ giá nào, không phải tặng hoa cho Phương Vũ, thì chính là mời Phương Vũ đi ăn, xem phim, xem opera, xem kịch, bằng mọi cách, làm cho mọi người trong vòng quan hệ đều biết hắn đang theo đuổi Phương Vũ.
Phương Vũ dù phiền não, cự tuyệt Hạ Tử Minh nhiều lần, nhưng vì hắn còn coi Hạ Tử Minh là bạn thân lúc nhỏ, mà đối phương tính cách cố chấp, sợ Hạ Tử Minh đi vào đường cùng, mỗi lần Hạ Tử minh mời hắn đi ăn, xem phim vào lúc hắn có thời gian, hắn vẫn sẽ đi, chỉ là mỗi lần đi, hắn đều sẽ dẫn dắt từng bước để Hạ Tử Minh buông hắn cũng được rồi.
Một tối này, trong một buổi tiệc tối mà tập đoàn nào đó tổ chức, thấy Lâu Thăng và tiểu thư Thiên Hành nhẹ nhàng nhảy giống hệt một cặp xứng đôi vừa lứa.
Hạ Tử Minh uống thật nhiều rượu, lên cơn điên, chặn Phương Vũ trong nhà vệ sinh cưỡng hôn hắn.
Phương Vũ đẩy hắn ra, lần này không chịu được sự giày vò nữa, hoàn toàn từ chối hắn: “Chu Chi Minh, cậu đừng như vậy nữa. Tôi thật sự không thể chấp nhận cậu, cậu mà còn như vậy nữa, chúng ta ngay cả bạn cũng không thể làm được nữa.”
Hạ Tử Minh bị hắn mắng cho hồn bay phách lạc, gần như đứng không nổi nữa, đột nhiên cảm thấy mình bị cả thế giới vứt bỏ, chẳng nắm được cái gì, cái gì cũng không có.
“Lâu Thăng… Cậu tới lúc nào?” Phương Vũ đẩy hắn ra, cau mày, đang định bỏ đi, không ngờ lại đụng phải Lâu Thăng.
Hạ Tử Minh chật vật quay đầu lại.
Mắt thấy Lâu Thăng với vẻ mặt thờ ơ đứng ở cửa, cũng không biết đã đứng bao lâu.
Lâu Thăng liếc cũng không liếc Hạ Tử Minh, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, vô cùng bình tĩnh đi vệ sinh, rồi ra ngoài rửa tay và đi mất.
Hạ Tử Minh hoa mắt chóng mặt, chợt cảm thấy mình bị cả thể giới bỏ rơi, cảm giác càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Hắn gần như mất lý trí trực tiếp đón xe đến nhà Lâu Thăng, theo bản năng như tìm đến sự an ủi, nhắn cho Lâu Thăng một tin.
Lâu Thăng nhận được tin, rất nhanh đã chạy về.
Não Hạ Tử Minh bị cồn đốt cháy thành một đống bầy nhầy, ôm Lâu Thăng liều mình quấn lấy. Mặc cho Lâu Thăng đòi hỏi tùy tiện trên người hắn, Lâu Thăng sau khi giống như trước đây giúp hắn cắn mút, liền lật cả người hắn lại, mượn kẽ đùi của hắn để giải tỏa… Hạ Tử Minh vô tri vô giác mặc cho hắn làm…
Không ngờ, lần này Lâu Thăng không hiểu sao lại trào dâng lên một ý niệm hung ác, mượn chất bôi trơn trên bao cao su và tư thế cơ thể hiện tại,liền xốc tình thân tiến thẳng vào bên trong Hạ Tử Minh.
“A —–” Hạ Tử Minh đột nhiên cảm thấy một cơn đau nứt người, chỉ trong nháy mắt đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
Lâu Thăng che miệng hắn, không để hắn hét ra tiếng, lập tức liền tiến vào không ít.
Hạ Tử Minh tỉnh tóa lại, lập tức một cái bạt tai hướng thẳng về phía Lâu Thăng: “Mày làm cái gì đấy?”
Hạ Tử Minh không ngờ Lâu Thăng dám làm như thế với hắn?
Lâu Thăng chẳng qua chỉ là con trai vệ sĩ mà thôi, sao hắn dám làm thế?