Edit: An Ju
Hạ Tử Minh tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, Lâu Thăng cũng vừa lúc kết thúc hành động tự an ủi của mình, kéo khóa quần, lại quần áo chỉnh tề, đạo mạo nghiêm trang ngồi ở đó.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ có một mùi kỳ lạ chưa tan hết trong không khí và tờ giấy vo viên hắn ném trong thùng rác đã bán đứng hành động vừa rồi của hắn.
“Ồ, đây là mới bắn máy bay* xong à, là tôi quấy rầy cậu rồi sao?” Hạ Tử Minh nhìn thấy Lâu Thăng đang ngồi thẳng ngường, trong bụng chế giễu cứ giả trang đi, trong lòng lập tức có ác ý chọc hắn, trên mặt hiện lên ý cười thô bỉ rõ rệt, đến gần bên tai Lâu Thăng trêu chọc.
*Chỉ hành động thủ dâm của nam giới.
Hạ Tử Minh mới ra khỏi phòng tắm, vì không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phần thân dưới.
Hơi nước trên cơ thể hắn còn chưa khô hẳn, mang theo một hương vị xác thịt ẩm ướt và ấm nóng, khiến cả khuôn mặt và khóe mắt đang hướng lên đều đỏ bừng, nhìn trọn vóc người hơi mảnh nhưng không hề gầy yếu…
Đuôi mắt Lâu Thăng liếc xuống phía đưới, chỉ cảm thấy ngay cả đôi chân của tay cậu ấm này cũng vừa dài vừa thẳng, đẹp như thế.
Tuy rằng ngoài mặt hắn không thể hiện điều gì, nhưng hắn vốn vì sau khi mình xong việc không kịp dọn sạch sẽ, Hạ Tử Minh lại đột nhiên đẩy cửa phòng tắm đi ra mới có hơi ngượng ngùng… Hơn nữa, đối tượng mình mới có ý dâm đang gần như lõa thể dựa sát mình như vậy, Lâu Thăng ngoài mặt lạnh lùng, thờ ơ, nghiêm chỉnh ngồi thẳng,nhưng trong đầu thật sự không thể khống chế mà sinh ra ý dâm…
Tai Lâu Thăng lập tức đỏ lên.
Hạ Tử minh hoàn toàn không biết Lâu Thăng đang có ý dâm với mình, thấy Lâu Thăng như vậy còn tưởng rằng hắn đang xấu hổ, lập tức nháy mắt nhìn Lâu Thăng với một biểu cảm ‘Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi hiếu hết mà’, ngồi cạnh hắn, vỗ mạnh lên vai hắn như hai người anh em tốt, cười vang nói: “Đây là có chuyện gì? Đều là đàn ông cả, có nhu cầu cũng là chuyện hết sức bình thường.”
Lâu Thăng không nói không rằng.
“Có điều, cậu cũng có những lúc thế này, trái lại rất khiến tôi ngạc nhiên đấy. Tôi cứ tưởng cậu cũng thanh tâm quả dục* giống như khuôn mặt của cậu cơ đấy, ha ha ~” Hạ Tử Minh hồn nhiên không biết, mồm miệng trêu ghẹo không ngừng.
*Lòng thanh thản, không ham muốn.
Hắn còn tưởng rằng cái tên Lâu Thăng giả đối này cấm dục thế nào?
Thật ra, không phải cũng giống đại đa số những kẻ tầm thường khác hay sao?
Hạ Tử Minh tưởng rằng loại người giả dối như Lâu Thăng, sau khi bị mình vạch trần sẽ rất xấu hổ, rất chán nản, rất muốn đè chuyện này xuống để không còn ai nhắc đến nữa.
Ôm một bụng ác ý với Lâu Thăng, muốn làm cho Lâu Thăng khó xử, Hạ Tử Minh động động môi, đang muốn mượn chuyện này chọc ngoáy Lâu Thăng vài cái, khiến hắn sau này không thể duy trì vẻ giả đối, ngụy quân tử trước mặt mình được nữa.
Ai biết, hắn còn chưa nói ra mồm.
“Đúng rồi, là chuyện hết sức bình thường.” Lâu Thăng ổn định nhìn cơ thể trần trụi của hắn, yết hầu dịch chuyển, màu mắt tối dần, vô cùng thản nhiên thừa nhận luôn.
Hạ Tử Minh: “…”
Hắn không ngờ Lâu Thăng lại thừa nhận một cách thản nhiên đến vậy, cả một bụng những lời nói châm chọc hắn đã chuẩn bị xong đều bị nghẹn nuốt trở lại.
Giữa hai người không có tiếng nói chung, thấy thời gian đã muộn rồi, sau khi mỗi người rửa mặt, vệ sinh xong, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Phòng cho khách của biệt thự nhà Phương Vũ là phòng có giường lớn.
Điều này cũng có nghĩa là Hạ Tử Minh và Lâu Thăng phải ngủ cùng nhau.
Hạ Tử Minh đi ra ban công hút điếu thuốc, thấy Lâu Thăng đã tắm xong và lên giường nằm rồi, lập tức tùy tiện vén chăn ở bên giường còn lại lên, ném chiếc khăn tắm quấn quanh eo mình ra, lộ ra cơ thể chỉ mặc quần lót, hỏi: “Này! Tôi không mang đồ ngủ, mặc áo sơ mi gì gì đấy rất không thoải mái, tôi muốn ngủ lõa thể, cậu không ngại đúng chứ?”
Đều là đàn ông, hắn đã không chê Lâu Thăng thì thôi, Lâu Thăng cũng hẳn sẽ không ngại ngần gì đi.
“Tùy cậu.” Mắt Lâu Thăng quét từ trên xuống dưới, liếc một cái đã nhìn trọn cả người hắn, yết hầu dịch chuyển, liền lạnh nhạt nói như thế.
Nói xong, hắn lại từ xoay người đi, giữ một khoảng cách với Hạ Tử Minh và không để ý hắn nữa.
Hạ Tử Minh thấy hắn không ngại, lập tức không để ý nữa, leo lên giường, tắt đèn.
Cả căn phòng đều trở nên tối đen, không hề có động tĩnh gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều, lúc trầm lúc bổng của người đang nằm ngủ cùng giường với mình.
Đó là Lâu Thăng…
Người mà hắn ghét nhất đời này.
Một đêm như vậy, Hạ Tử Minh cùng người như vậy nằm ngủ trên cùng một chiếc giường, tắt đèn, hắn nghe thấy tiếng hít thở của Lâu Thăng, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một ý xấu… đối với Lâu Thăng.
Hắn nghĩ, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì từ nhỏ tới lớn, chuyện gì người này cũng đè đầu mình? Ai cũng thích hắn, lại không thích mình? Phương Vũ như vậy, giáo viên như vậy, bạn học cũng như vậy, hắn thừa nhận Lâu Thăng ưu tú thật sự, nhưng chẳng lẽ cứ ưu tú là nhận được sự yêu thích của nhiều như như thế sao? Rõ ràng, rõ ràng hắn sớm đã nhìn thấy bộ mặt thật của Lâu Thăng, biết con người này giả dối vô cùng, đạo đức giả vô cùng, nhưng vì sao lại không có ai tin hắn, mọi người đều cảm thấy mình đang ghen tị với hắn ta?
Dựa vào đâu hắn quen biết với Phương Vũ rõ ràng sớm hơn Lâu Thăng mà Phương Vũ lại thích Lâu Thăng chứ?
Phương Vũ vẫn luôn im lặng bảo vệ Lâu Thăng, cung cấp cho hắn các loại giúp đỡ, tiện ích, thậm chí còn từ chối mình vì hắn ta, dù cho Lâu Thăng mãi không biết, cũng không oán không hối hận.
Dựa vào cái gì?
Rõ ràng mình sớm đã nhìn ra Phương Vũ thích Lâu Thăng, Lâu Thăng từ trước đến này không phải không biết, mà là luôn kéo dài, lợi dụng Phương Vũ mà thôi.
Vì sao Phương Vũ lại bằng lòng im lặng bảo vệ Lâu Thăng, làm người bạn im lặng trả giá sau lưng hắn, lại không bằng lòng thử tiếp nhận việc ở bên mình chứ?
Ngay cả một cơ hội cũng không chịu cho mình mà đã từ chối mình ngay rồi.
Rõ ràng Lâu Thăng rất giả dối, căn bản chính là một ngụy quân tử vô cảm, ra vẻ nghiêm túc.
Dựa vào cái gì?
Chỉ nằm ở đó, trong lòng Hạ Tử Minh nhát mắt đã xuất hiện ác ý vô vàn với Lâu Thăng.
Lo ngại ba Chu và Phương Vũ, hắn mới hòa hảo với Lâu Thăng, lại giống trước đây cứ nhìn Lâu Thăng mà thấy khó chịu lại gọi người trừng trị, gây hấn với hắn thì không hay lắm.
Nhưng hắn lại có thể làm một ít chuyện khác.
Hạ Tử Minh nằm đó, trăng trọc, tỏng lòng bỗng dưng nảy ra một ý tưởng.
“Lâu Thăng, cậu còn tỉnh không?” Hạ Tử Minh nằm trong một không gian tối đen, đột nhiên mở miệng.
Lâu Thăng chẳng hề động đậy, nhưng đôi mắt của người đang đưa lưng về phía Hạ Tử Minh sau khi nghe thấy tiếng Hạ Tử Minh gọi lập tức mở ra.
Đối tượng mình vừa mới ảo tưởng đang nằm cạnh mình, hở ngực lộ bụng, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi hắn có thể ngửi thấy mùi hương như có như không trên người Hạ Tử minh, hắn làm sao có thể ngủ nổi đây…
Lý trí của hắn nói với hắn, hắn không nên tiếp xúc quá gần với Hạ Tử Minh, như vậy quá nguy hiểm rồi, sẽ không có kết cục tốt, nhưng cơ thể của hắn lại bất giác không thể khống chế mà mơ tưởng đến cơ thể Hạ Tử Minh.
Trong khi lý trí và con tim đang chiến đấu, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng Hạ Tử Mnh gọi hắn.
Lâu Thăng chỉ trong nháy mắt liền cảnh giác nhíu mày, bên nhau từ nhỏ tới lớn, hắn quá hiểu Chu Chi Minh… Mỗi lần nghe thấy Chu Chi Minh dùng giọng nói có hơi ác ý gọi hắn như vậy, hắn biết cái tên ngốc này lại sắp giở trò gì đó gây sự với hắn, chưa từng có chuyện gì tốt.
Như vậy hiện tại Hạ Tử Minh lại muốn làm gì đây?
Lâu Thăng cảnh giác, cơ thể căng thẳng, không nhúc nhích.
Hạ Tử Minh lại đột nhiên ôm lấy hắn từ đằng sau.
Lâu Thăng bị hắn ôm chặt, gần như cả người đều giống như con mèo xù lông, sắp nhảy ra khỏi giường: “CMN, cậu muốn làm cái gì?”
Hắn ngồi bật dậy.
Hạ Tử Minh bị hắn dọa giật mình, cũng ngồi dậy, trong một khoảng không tối đen bình tĩnh nhìn đôi môi mỏng và nhạt màu, một cảm giác miệng khô lưỡi đắng, cơn thèm làm điều xấu trong lòng cũng ngày càng dâng cao.
Một khắc đó, hắn nghĩ Lâu Thăng không phải mắt cao hơn đầu, từ trước tới giờ vẫn luông xem thường cậu ấm như hắn sao? Phương Vũ không phải muốn giữ gìn Lâu Thăng thật tốt, không để hắn bị bẻ cong, bảo vệ Lâu Thăng thật tốt… Tự Lâu Thăng chẳng phải cũng đã quyết định sẽ đi theo con đường bình thường lại thênh thang, thích phụ nữ, cưới vợ sinh con hay sao?
Tất cả mọi thứ đều nằm trong sự sắp xếp, tính toán của Lâu Thăng.
Hoàn hảo không tỳ vết đến vậy.
Tốt thôi, hắn càng muốn phá, làm bẩn hắn.
Người mà Phương Vũ không nỡ động, ngay cả yêu cũng không dám nói ra khỏi miệng, hắn càng muốn động.
Dù cho không thành, hắn không làm liều, phá đến mức cá chết lưới rách, phơi trần bộ mặt thật của tên ngụy quân này không xong?
Hạ Tử Minh nghĩ như vậy, ôm tâm lý làm liều, liền hôn tới đôi môi nhạt màu của Lâu Thăng.
Lúc Lâu Thăng còn chưa phản ứng lại, Hạ Tử Minh đã xông đến hàm răng của hắn, mang theo hơi thở xâm lược tùy tiện đảo điên trong miệng hắn, hòa lẫn với môi lưỡi của hắn.
Lười của người khác tiến vào miệng mình, đối với một người có chứng bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như Lâu Thăng mà nói, vốn là một chuyện rất ghê tởm, rất đáng ghét mới đúng.
Nhưng lạ là nụ hôn của Hạ Tử Minh lại khiến hắn nhớ tới hành động hô hấp nhân tạo mà bọn họ làm vào buổi chiều nay, không những không khiến Lâu Thăng cảm thấy ghét và buồn nôn, mà lại có chút ham mê, thinh thích…
Hạ Tử Minh dùng hết chiêu bài của mình, làm cho bản thân lộ ra vẻ mới lạ, non nớt, nhưng lại cực kỳ khiêu gợi, hôn Lâu Thăng với vẻ khiêu khích ham muốn của người khác.
Hai người môi lưỡi quấn nhau, cũng không biết qua bao lâu, Lâu Thăng rốt cục mới tỉnh lại, đẩy mạnh Hạ Tử Minh ra, có vẻ hổn hển, quát lên: “Chu Chi Minh, CMN, cậu lại muốn làm cái gì?”
Hạ Tử Minh lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâu Thăng trong bóng tối.
Đôi môi của người mà Phương Vũ yêu nhất, vẫn luôn cầu còn không được hắn rốt cục cũng nếm được rồi.
Nhưng…
Nhưng, không đúng, trong dự tính lúc đầu của hắn, Lâu Thăng là trai thẳng, còn ghét hắn như thế, còn bị bệnh sạch sẽ, bị hắn hôn thì phải đẩy hắn ra thật nhanh, cảm thấy vô cùng ghê tởm và khó chịu, phải giống như bị cưỡng ép phải động vào thứ gì đấy bẩn thỉu, thậm chí sẽ vung tay đánh hắn chứ.
Nhưng bây giờ phản ứng của Lâu Thăng tuy rằng cũng rất giận, nhưng vì sao, vì sao lại không như hắn nghĩ?
Thậm chí hắn còn để mặc cho mình hôn lâu như vậy, không hề đẩy mình ra?
Hạ Tử Minh lập tức mê man, nhìn Lâu Thăng đang thở hổn hển và có gì đó không đúng lắm, mãi đến khi cảm thấy có gì đó cứng cứng dưới chân mình, Hạ Tử Minh mới phản ứng lại: “Cậu… Cậu cương rồi.”
Lâu Thăng cảm nhận được phản ứng của cơ thể mình, cả người cứng đờ.
“Cậu… Cậu cũng là người đồng tính à?” Còn không đợi hắn nói cái gì, Hạ Tử Minh đã hét to lên.
Không phải người đồng tính, sao lại bị mình hôn đến có phản ứng chứ?
Hơn nữa, Lâu Thăng còn ghét mình như thế, Hạ Tử Minh suy bụng ta ra bụng người cho rằng bản thân thường xuyên tìm người sỉ nhục Lâu Thăng, phá rối Lâu Thăng, Lâu Thăng đáng lẽ cũng rất ghét mình mới đúng.
Thậm chí so với mình ghét hắn thì chỉ có hơn chứ không kém.
Như vậy đã có phản ứng, không phải đồng tính thì là cái gì?
Lâu Thăng nghe thấy hắn nói như thế, lập tức biến đổi sắc mặt: “Tôi không phải.”
Con đường đồng tính này quá khó đi, thân là một người bình tĩnh, thực dụng, hắn mới cảm thấy có khả năng là như thế, cản bản còn chưa nghĩ xong có nên đi hay không.
Làm sao có thể bị xác định như vậy luôn được?