Edit: An Ju
Sau khi Hạ Tử Minh đến cửa mấy lần mà nhà họ Lâu vẫn từ chối sự trợ giúp, không có kết quả, Hạ Tử Minh trực tiếp liền chọn biến lời nói sang hành động, chuyển viện cho ba Lâu đang mang trọng bệnh, mời đội y bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho hắn, đồng thời trực tiếp liên hệ với chỗ làm việc của anh em nhà họ Lâu, nói rõ sự khó khăn của nhà họ Lâu, tự mình bỏ vốn để tăng gấp đôi lương cho anh em nhà họ Lâu.
Như vậy, lòng vòng một phen, cho dù ai cũng nhìn ra được Chu Chi Minh cùng nhà họ Chu đứng sau lưng giúp họ, và cho dù người nhà họ Lâu có khí phách hơn nữa cũng không thể từ chối được.
Thấy sức khỏe ba Lâu sắp không chống trụ được nữa, Hạ Tử Minh lại chuyển viện cho ông, và tìm đến đội ngũ y bác sĩ giỏi, ý tố như vậy mà còn từ chối nữa thì chính là quá bảo thủ, không quan tâm đến sự sống chết của người thân rồi.
Lâu Thăng là người có khả năng phán đoán tình hình rất tốt, hắn cũng không phải người trời sinh đã thích tự cho mình là thanh cao, tự mình vất vả đi làm, chết cũng muốn giữ thể diện, mang khổ vào mình, chỉ là trước kia Chu Chi Minh từng bức ép hắn, hắn sợ thanh danh của mình bị tổn hại, sợ người khác nói hắn giống như con chó, vì tiền, và lợi ích mà ngay cả người từng nhục nhã mình tùy tiện ném tiền cho hắn như đuổi ăn mày mà cũng nhận, thực sự chẳng có lấy chút khí phách nào.
Đến nay, Chu Chi Minh mấy lần đến cửa, năm lần bảy lượt cầu nhà họ Lâu tiếp nhận sự trợ giúp của hắn, còn ngầm dùng quan hệ giúp ba Lâu chuyển viện, thay đổi cách đưa tiền cho bọn hắn mà vẫn giữ được lòng tự tôn cho nhà họ Lâu, tràn đầy thành ý, Lâu Thăng còn không nhận nữa thì chính là thằng ngốc.
Đến nước này, nhà họ Lâu cuối cùng cũng không quá căng thẳng nữa, tiếp nhận sự giúp đỡ và ý tốt của Chu Chi Minh và nhà họ Chu.
Nhà họ Lâu đối với nhà họ Chu cảm động vô cùng, nhận được sự trợ giúp và tiền thực tế, Chu Chi Minh thân là thiếu gia nhà họ Chu năm lần bảy lượt đến tận cửa nhà thuộc hạ cũ, giúp đỡ một nhà họ Lâu đang có cuộc sống khó khăn, thanh danh nhà họ Chu trọng tình trọng nghĩa lập tức truyền ra ngoài, giành được một loạt những lời tán dương và sự trung thành của những người đang cống hiến cho nhà ọ Chu, thực sự là một chuyện tốt đôi bên cùng có lợi.
“Lâu Thăng, ông chủ và thiếu gia… nhà họ Chu đối xử với chúng ta thực sự không tệ, con lúc nhỏ hay xích mích với Chu thiếu gia, lúc đó các con đều nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ cậu ấy giúp nhà ta như vậy, giúp cho ông già sắp chết này của con, tương lai con phải báo đáp cậu ấy cho tốt…” Ba Lâu là con người rất ngay thẳng, trung thành, tuy rằng lúc còn trẻ cùng bạn bè nhất thời hồ đồ đánh bạc thua hết cả nhà cả cửa, nhưng sau khi hắn lâm bệnh nặng, cả ngày nằm trên giường, thì đã tỉnh ngộ hoàn toàn rồi, hôm nay nhận được sự giúp đỡ của Chu Chi Minh, hắn lập tức liền cảm động đến rơi nước mắt đối với nhà họ Chu, căn dặn Lâu Thăng phải báo đáp nhà họ Chu cho tốt.
Lâu Thăng ở trước mặt ba Lâu là đứa con cực kỳ ngoan ngoãn, chưa từng cãi lại hắn, nghe vậy lập tức đáp lời: “Được, con biết rồi, ba, ba yên tâm đi.”
Hắn ngoài miệng đáp ứng, tuy trong lòng chẳng có để bụng lấy một ít, cảm thấy sự giúp đỡ lần này của nhà họ Chu cũng đang giúp nhà bọn họ lấy được thanh danh, nhưng hắn vẫn bất giác nghĩ đến Chu Chi Minh, một Chu Chi Minh thay đổi hoàn toàn hiện tại, cùng với lời hắn nói với mình sau khi say vào tối đó…
“Tao sớm đã nhìn ra được bộ mặt thật của mày rồi, về sau tao cũng sẽ học mày.”
Sớm đã nhìn ra được hắn đang ngụy trang, rõ ràng chẳng có cảm xúc, lại diễn như là một người bình thường? Hắn không thể không nói, Chu Chi Minh mà hắn vẫn luôn coi là thằng ngốc trước đây thực sự đã gây cho hắn không ít hứng thú.
Sự giúp đỡ của Hạ Tử Minh đối với nhà họ Lâu, lập tức làm tất cả những người trong vòng quan hệ kinh ngạc, không ít người hỏi hắn có chuyện gì, đều bị Hạ Tử Minh dùng những lý do như bị ông Chu dạy dỗ cho một trận, trưởng thành rồi, nghĩ thông rồi để lấy lệ.
Ông chủ Chu rất hài lòng với biểu hiện của hắn, nhưng lại chưa từng nói gì, chỉ là không nhắc nhở Chu Chi Minh nữa.
Trái lại, Phương Vũ đối với việc Hạ Tử minh thay đổi biểu hiện lại vui mừng dị thường, vỗ vai hắn nói: “Như cậu bây giờ mới đúng, tôi sớm đã nói với cậu Lâu Thăng là người rất tốt, cậu đừng cứ gây khó dễ với cậu ấy nữa, hơn nữa, gây khó dễ với cậu ấy đối với cậu cũng chỉ có hại, không có lợi.”
Phương Vũ tuy có rất nhiều bạn bè, nhưng cùng Chu Chi Minh lớn lên từ nhỏ, trước khi Chu Chi Minh sau này làm ra những chuyện điên cuồng thì hắn vẫn coi Chu Chi Mình là bạn, mà Lâu Thăng lại là người Phương Vũ vẫn luôn thầm yêu… Hắn đương nhiên hi vọng hai người này có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, không đối đầu gay gắt, đấu qua đấu lại.
Tuy rằng đó chỉ là từ một phía Chu Chi Minh…
Phương Vũ để rèn sắt khi còn nóng, mượn cơ hội này hòa hoãn quan hệ của Hạ Tử Minh và Lâu Thăng, lập tức sắp xếp một buổi hẹn gặp tìm cả Hạ Tử Minh và Lâu Thăng đến, muốn để cho bọn họ nói rõ ràng, hòa hoãn mối quan hệ.
“Lâu Thăng, tôi trước đây tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cứ luôn kiếm chuyện vói cậu. Bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi, tuy tôi vẫn không thích cậu lắm, nhưng chúng ta vẫn bên biến chiến tranh thành tơ lụa đi.” Hạ Tử Minh cũng không làm trái ý hắn, trước mặt của mọi người liền biểu lộ rõ lập trường bây giờ của mình: “Nói cho cùng, nhiều bạn bè nhiều con đường, nhiều bạn bè so với nhiều kẻ thù thì tốt hơn nhiều.”
*Câu gốc là ‘đa cá bằng hữu đa điều lộ’ (多个朋友多条路), có thêm 1 câu ở đằng sau nữa – ‘多个冤家多堵墙’ có nghĩa là nhiều kẻ thù nhiều bức tường.
Lâu Thăng chưa bao giờ thích những người so đo, Hạ Tử Minh đã nói như thế, hắn ngoài mặt cũng sẽ không làm mất mặt hắn, chỉ nhẹ giọng đáp lời: “Oán thù nên giải không nên kết, Chu thiếu gia, chúng ta trước đây có chút hiểu lầm, bây giờ nói rõ là tốt rồi.”
Hắn nói xong còn chủ động đưa tay ra với Hạ Tử Minh, ý muốn hòa giải với hắn.
Hạ Tử Minh lập tức vô cùng nể mặt, lễ phép nhẹ nhàng bắt tay với hắn.
Coi như là chính thức hóa giải với Lâu Thăng ngay trước mặt Phương Vũ và những bạn bè xung quanh Lâu Thăng.
Phương Vũ rất vui, lập tức kêu gọi những bạn bè tham gia buổi gặp mặt cùng đi lượn hồ, bè đi lượn hồ là dành cho hai người, nghĩ đến việc Hạ Tử Minh với hòa giải với Lâu Thăng, muốn để bọn họ bồi dưỡng quan hệ bạn bè một chút, Phương Vũ sắp xếp cho hai người ngồi cùng nhau.
Bởi vì hai người hai người đều không biết chèo bè cho lắm, bè của họ liền bị những người khác bỏ lại đằng sau thật xa.
Quan hệ của hai người bây giờ ngoài mặt hòa hoãn đi không ít, không nên im lặng như trước được nữa, chỉ đành trò chuyện một câu đối một câu đáp, nhưng cũng không thân quá, hai con người đều giống như đã quên đi lần say kia vậy, làm bộ khách sáo.
Trong lúc bọn họ câu được câu không nói chuyện, hệ thống lại lo lắng nhảy ra từ trong đầu Hạ Tử Minh, liền hỏi: “Làm sao đây, ký chủ, độ hảo cảm của Lâu Thăng đối với cậu mới có 15 điểm mà thôi, chúng ta làm sao mới có thể chinh phục hắn được?”
Hệ thống cảm thấy con người Lâu Thăng này thực sự là có hơi khó giải quết, cùng ký chủ xuyên qua nhiều thế giới như thế rồi, hắn là đối tượng chinh phục có độ hảo cảm tăng chậm nhất trong số những đối tượng chinh phục khác.
“Đối với một con người lãnh cảm như Lâu Thăng, tôi đã nghĩ xong nên làm gì để chinh phục hắn rồi.” Hạ Tử Minh làm động tác ‘suỵt’ với hệ thống trong đầu, ý bảo hắn an tâm đừng nóng nảy.
Hệ thống lại vẫn cảm thấy khó nhằn: “Chinh phục thế nào? Tên Lâu Thăng này là một cỗ mày không có cảm xúc, độ hảo cảm của hắn đối với người khác cao nhất cũng không quá 30 điểm.”
“Về mặt tình cảm, không cách nào làm cho độ hảo cảm của hắn đối với người khác tăng lên đâu, sự quan tâm, yêu thương của người khác, hắn cũng không thèm, vậy chúng ta xuống tay từ phương diện khác là được thôi.” Hạ Tử Minh đã sớm tính toán xong.
Hệ thống: “Phương diện nào?”
“Phương diện tình dục…” Hạ Tử Minh cười thô tục.
Hệ thống lập tức có hơi lag: “…Ặc.”
Nó đột nhiên có hơi không muốn thừa nhận con người này là ký chủ của nó.
“Cậu chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu nói, muốn chinh phục trái tim của một người đàn ông thì trước tiên phải chính phục tinh hoàn của hắn sao? Giống như con người lãnh cảm, không chút lay động với sự quan tâm của người khác, nếu có thể khiến hắn sinh ra ham muốn tình dục với tôi, sinh ra mê luyến xác thịt với tôi, chắc chắn độ hảo cảm của hắn sẽ tăng rất nhanh.” Hạ Tử Minh nóng lòng muốn thử.
Hệ thống cạn lời: “Nhưng, cậu phải làm sao để hắn sinh ra ham muốn tình dục với cậu chứ? Dựa theo số liệu mà bổn hệ thống điều tra mà biết được, nhân vật chính Lâu Thăng ở thế giới gốc căn bản là người có cá tính lãnh đạm, thanh khiết nổi tiếng, hoàn toàn không có suy nghĩ gì đối với phương diện này.”
“Cái này thì không cần cậu quan tâm, tôi hiển nhiên sẽ có cách của tôi. Hàng của tôi rất tốt, bảo đảm hắn thử một lần là sẽ không quên được.” Hạ Tử Minh đã dự liệu trong lòng.
Thực ra, cho tới nay, chinh phục một người lãnh cảm, bản tính máu lạnh như Lâu Thăng cũng là nguyện vọng của Hạ Tử Minh, khiến cho một người lạnh lùng từ trong xương như vậy nhuộm vẻ sắc tình vì hắn là chuyện mà hắn muốn nhìn thấy nhất.
Đây cũng là lý do hắn vừa nhìn thấy Lâu Thăng lần đầu tiên đã chọn hắn làm mục tiêu chinh phục ở thế giới gốc của mình.
Hệ thống vẫn không thấy khả quan lắm: “Nhưng cậu làm sao khiến cho hắn thử lần đầu tiên đây? Quyến rũ hắn sao? Nhưng Chu Chi Minh ghét Lâu Thăng, luôn yêu thầm Phương Vũ, cậu muốn quyến rũ hắn, có thể sẽ hủy đi tính cách nhân vật đấy?”
“Cái này cậu không cần quan tâm đâu, ẩn sĩ tự có kế hay. Đương nhiên là sẽ khiến hắn chủ động dụ dỗ tôi chứ.” Hạ Tử Minh cười ha ha.
Hệ thống thật thà hỏi: “Nhưng, cơ hội đâu?”
“Cơ hội? Trước mắt không phải có một cái sao?” Hạ Tử Minh không sao cả mà nhún vai.
Hệ thống trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại: “Hả?”
“Dựa theo những tài liệu tôi đọc được trên hệ thống, Lâu Thăng thế nhưng lại không biết bơi.” Hạ Tử Minh cười với vẻ đầy thâm ý.
Vào giờ phút này, chiếc bè trúc mà hắn và Lâu Thăng ngồi đang tới một chỗ nước chảy xiết, Hạ Tử Minh nghiêng người một cái, trực tiếp khởi động công cụ hệ thống, liền khiến bè trúc lật luôn, hai người cùng nhau rơi vào trong hồ.
Khả năng bơi lội của Hạ Tử Minh không tệ, rất nhanh đã tìm lại sự cân bằng, ổn định trong nước.
Mà Lâu Thăng vẫn luôn trầm lặng, bình tĩnh lại bị hoảng sợ, ở trong nước tay chân vung loạn, vùng vẫy, dưới chân đạp thế nào cũng không có chỗ đạp lên, cũng không nắm được cái gì, trong miệng mũi chỉ trong nháy mắt lọt vào không biết bao nhiêu nước, trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, khiến toàn thân hắn đều bị cảm giác sợ hãi chết chìm khống chế.
Xong rồi, lần này hắn thực sự phải chết ở đây sao?
Đây là suy nghĩ còn rõ ràng cuối cùng của hắn.
Hạ Tử Minh thấy Lâu Thăng ngày thường luôn giả dạng lạnh lùng biến thành như vậy, tâm trạng rất tốt, thoáng thưởng thức mấy giây, mới bơi qua tới, dùng kỹ thuật cứu trợ mới thêm vào của hệ thống, nâng cả người Lâu Thăng lên, để đầu cảu hắn nổi lên trên mặt nước, ở trong nước bơi và mang theo Lâu Thăng đến bờ gần nhất.
Lâu Thăng vì sặc nước đã lâm vào hôn mê.
Hạ Tử Minh kéo Lâu Thăng ướt nhẹp lên bờ, liền giống như lo lắng, nhưng thực ra là đang trả thù, vỗ lên khuôn mặt đẹp trai của Lâu Thăng, và gọi to tên hắn: “Lâu Thăng, Lâu Thăng…”
Lâu Thăng mê man đầu óc mơ hồ nghe thấy có người gọi hắn, làm thế nào cũng không tỉnh lại được.
Hạ Tử Minh thấy hắn bất tỉnh, lập tức nhíu mày, chọn một cái tư thế mập mờ, rồi chỉnh mông ngồi xuống nửa thân dưới của hắn, mượn cơ hội chấm mút, cởi áo sơ mi ẩm ướt cho Lâu Thăng, sờ soạng lung tung phần cơ ngực mà hắn đã ham muốn rất lâu, bắt đầu làm hồi sức tim phổi cho Lâu Thăng.
Làm hồi sức tim phổi rất lâu vẫn không thấy Lâu Thăng tỉnh lại.
Hạ Tử Minh lập tức sốt ruột, nắm lấy mũi của Lâu Thăng, hôn lên môi hắn.