Edit: An Ju
Adam gỡ bàn tay Khoa Thụy Ân đang đặt trên vai mình xuống, đáp lời một cách đúng mực: “Đa tạ tù trưởng đã quan tâm. Ta sau này nhất định sẽ chăm sóc Lai Ân thật tốt, tuyệt đối không để cho đệ ấy phải chịu một chút ấm ức nào.”
Những người thật lòng quan tâm Lai Ân đều thấy cảm kích và tôn trọng.
Nhưng Khoa Thụy Ân… làm ra chuyện như vậy mới hủy bỏ hôn ước với Lai Ân, bây giờ lại làm bộ tới dặn dò hắn đối xử tốt với Lai Ân, thực sự là không cách nào khiến hắn có hảo cảm cho được.
Lời hắn đáp tuy là cho đủ mặt mũi, giọng nói lại thể hiện vẻ không lành.
Trong mắt người ngoài nhìn vào, bầu không khí giữa hai người có chút như giương cung bạt kiếm.
Nhưng Khoa Thụy Ân luôn kiêu căng lấn áp người khác, nghênh ngang hôm nay lại có vẻ mặt khác thường, đối với từng từ ngữ nói ra với giọng điệu không tốt lại chỉ vỗ vai hắn, để lại một câu: “Thế thì tốt.”
Rồi hắn hồn bay phách lạc di mất như đã phải chịu một sự kích thích nào đó.
Tâm nguyện của Lai Ân tổng cộng có 3 điều, một là bảo vệ bộ lạc để không bị thôn tính, hai là hủy bỏ hôn ước với Khoa Thụy Ân, ba là làm bạn với Adam.
Trước mắt, Hạ Tử minh đã hoàn thành hai điều, chỉ còn lại một điều cuối cùng là nhiệm của của hắn ở thế giới này coi như hoàn thành rồi.
Muốn đạt được nguyện vọng bảo vệ bộ lạc không bị thôn tính của Lai Ân, chỉ cần xử lý được nội ứng do bộ lạc Đao Ba sắp xếp trong bộ lạc Địch Á, đập tan âm mưu của bộ lạc Đao Ba đối với bộ lạc Địch Á là được.
Y Văn thân là tình nhân của tù trưởng cũng là nội ứng do bộ lạc Đao Ba phái tới bộ lạc Địch Á, có khả năng tiếp xúc với những thông tin cao cấp của bộ lạc Địch Á nhất.
Do đó, chỉ cần vạch trần thân phận nội ứng của Y Văn, xử lý Y Văn xong, nguy cơ của bộ lạc Địch Á cũng được xử lý.
Lai Ân tuy là kẻ ngốc nhưng thân là con trai duy nhất của lão tù trưởng và là bạn đời tương lai của phó tù trưởng, khả năng hành động của hắn trong việc này là rất lớn.
Adam không giống Khoa Thụy Ân, tuy cũng là vì hắn là đứa ngốc nên luôn cưng chiều, dỗ dành hắn, nhưng chắc chắn sẽ nghe lời Lai Ân nói, mà không phải là không để lời hắn nói trong lòng.
Vì vậy, Hạ Tử Minh liền có cơ hội tiết lộ cho Adam biết mánh khóe và điểm đáng nghi của Y Văn.
Một ngày nọ, Hạ Tử Minh dựa vào ‘bàn tay vàng’ của hệ thống mà biết được Y Văn đang bí mật bàn bạc với đầu lĩnh nội ứng của bộ lạc Đao Ba nhằm đối phó với bộ lạc Địch Á. Đêm hôm đó, hắn liền quấn lấy, làm nũng bắt Adam dắt hắn ra ngoài chơi, dắn hắn đến chỗ cạnh đó.
“Y Văn, nhiệm vụ của ngươi thực hiện đến đâu rồi? Nghe nói, ngươi bây giờ đã là tình nhân của tù tưởng bộ lạc Địch Á, kế hoạch bố trí canh phòng và bản chế tạo binh khí tối tân của bộ lạc Địch Á ngươi lấy được chưa?” Người đang bàn bạc với Y Văn là lợi dụng trời tối trà trộn vào trong bộ lạc, một thân áo đen, giống như hòa làm một với bóng đêm, vừa gặp Y Văn liền cấp bách hỏi.
Giọng nói Y Văn áy náy: “Khoa Thụy Ân chẳng hề để ta tiếp xúc với mấy thứ đó, ta nghĩ ta có lẽ còn cần thêm chút thời gian…”
“Sao ngươi lại vô dụng thế này.” Thủ lĩnh đầy mặt ghét bỏ.
Hai người một hỏi một đáp, hoàn toàn không biết đoạn đối thoại này đã rơi vào trong tai của Hạ Tử Minh và Adam. Adam nhíu chặt mày, Hạ Tử Minh vì duy trì tính cách nhân vật mà co rúc trong ngực hắn, ngây thơ vô tội nhìn hắn, nghi hoặc hỏi ra tiếng: “Ca ca, bọn hắn đang làm gì thế?”
Tiếng hắn nói lập tức bị thú nhân trà trộn vào bộ lạc phát hiện ra, thú nhân đó nghĩ cũng không nghĩ liền bắn ra ám khí về phía Hạ Tử Minh và Adam: “Ai ở đó?”
Adam phản ứng nhanh chóng, bảo vệ Hạ Tử Minh trong ngực, ngay giâ sau liền dùng tay bắt được ám khi: “Y Văn, ngươi đang làm cái gì đây? Không cần phải giải thích một chút sao hả?”
“Hay ngươi vốn là gian tế do bộ lạc Đao Ba phái tới?” Đôi mắt âm ú của hắn nhìn về phía hai người trước mắt.
Bộ lạc Đích Á là quê nhà của hắn, bảo vệ bộ lạc Địch Á là chức trách của một thú nhân của bộ lạc Địch Á như hắn.
Hắn không chấp nhận được việc có người mưu tính gây hại.
Y Văn vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt lập tức biến đổi: “Phó… Phó tù trưởng Adam…”
Adam nội giận đùng đùng, nhìn chăm chăm về phía chỗ bọn hắn đang đứng định đi qua.
“Mau, đại nhân Uy Liêm! Mau giết hắn, hắn là phó tù trưởng của bộ lạc, con rể của lão tù trưởng, nếu không giết hắn, đợi đến khi hắn gọi thêm người đến, chúng ta chết chắc.” Y Văn trước còn vô cùng sợ hãi, đột nhiên thừa dịp đang lời qua tiếng lại liền hét lớn với thú nhân đang được bao bọc bởi một lớp áo đen.
Thú nhân kia lập tức phản ứng lại hóa thân thành một con báo săn cả người đen nhánh nhảy vồ về phía Hạ Tử Minh trong lòng Adam.
Không làm tổn thương á thú nhân là quy củ trong cuộc chiến đâu giữa thú nhân, cũng là ranh giới cuối cùng và là đạo đức…
Nhưng thú nhân đến từ bộ lạc Đao Bà này nghiễm nhiên là không có đạo đức và ranh giới kiểu này rồi, hắn chỉ muốn hoặc là không làm, đã làm phải làm cho tới, diệt khẩu cả hai người trước mắt vì đã nhìn thấy thân phận thật sự của Y Văn.
Hạ Tử Minh đến thế giới này thành một á thú nhân nhu nhược nhất, còn là một á thú tinh thần lực kém cỏi, đừng nói đến pháp lực của thế giới Tu Chân, ngay cả một chút năng lực bảo vệ bản thân cũng không có.
Nhìn thấy con báo săn đáng sợ cả người đen thui nhảy về phía mình, hắn gần như sợ đến nhắm chặt hai mắt theo bản năng!
Nhưng người nhanh hơn cả hắn, nhanh hơn cả báo săn lại là Adam, Adam trong giây lát liền biến thân thành một con sư tử cực lớn màu vàng rực, hung hãn bảo vệ trước người Hạ Tử Minh.
Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tấn công yết hầu của báo sẵn, cắn xé.
Tiếng gầm của sư tử, tiếng gầm của báo sẵn, còn mùi máu tanh khốc liệt lập tức lan tỏa!
Trong một khắc đó, Hạ Tử minh gần như cho rằng mình đang thưởng thức bản live của bộ của chương trình thế giới động vật.
Chỉ tiếc rằng, hắn còn chưa nhìn rõ, phân tích rồi đặt cược, động viên tinh thần cho Adam thì trận chiến đã kết thúc rồi.
Con báo săn kia căn bản không phải đối thủ của sư tử, chỉ giãy dụa mấy cái đã bị sư tử đè xuống bên dưới hấp hối.
Adam kiêu ngạo đạp lên người con báo săn, cũng giống như một vị vua bễ nghễ liếc nhìn, hắn gầm lên một tiếng tuyên bố với tất cả mọi người, không ai được làm tổn thương á thú của hắn trước mắt hắn!
Con báo săn bị hắn đạp dưới chân, máu chảy ra rất nhanh đã hợp lại tạo thành một vũng máu.
Hạ Tử Minh nhìn con sư tử trước mắt, tuy đối phương chỉ là một con sư tử mà thôi, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy đối phương thật ngầu, thật sự là ngầu đến bùng nổ.
Căn bản chính là con sư tử ngầu nhất hắn từng thấy!
Thân là một á thú nhân yếu đuối chẳng có nổi một chút lực công kích, Y Văn lập tức tuyệt vọng tê liệt ngã xuống đất, nhìn Adam biến về hình người đi đến gần mình, hắn biết mình xong rồi, xong thật rồi.
Vào đúng lúc này, giọng nói Khoa Thụy Ân truyền tới từ phía sau bọn hắn: “Các ngươi đang làm cái gì?”
Khoa Thụy Ân không biết vì sao lại đến đây.
Y Văn nghe thấy giọng nói của hắn, mong muốn được sống lập tức được kích lên, đổi trắng thay đen hét lớn, hất ngược bát nước bẩn lên người Adam: “Khoa Thụy Ân, Khoa Thụy Ân, ngươi mau tới cứu ta! Adam, hắn là đọa thú, hắn vừa mới… Hắn vừa mới biến thú, định ăn ta, có người không nhịn được muốn cứu ta còn bị hắn đả thương.”
“Những lời đồn kia trong bộ lạc đều là thật, hắn ở bên ngoài nhiều năm như vậy, đã từng làm đọa thú, ăn á thú nhân rồi! Hiện giờ, hắn không khống chế được nữa, cơn nghiện ắn á thú nhân lại tái phát rồi, ngươi cứu ta đi, Khoa Thụy Ân…” Hắn đau xót kêu gào.
Khoa Thụy Ân sải bước dẫn người đi về phía bọn họ, nhìn một màn trước mắt này, lý trí nói cho hắn sự tình nhất định không phải như Y Văn nói, đâu cũng là sơ hở, đâu cũng là đầu mối, hắn còn phải điều tra cho rõ.
“Adam, ngươi sao có thể làm như vậy? Ta thực sự quá thất vọng về ngươi rồi.” Nhưng, sau khi ánh mắt nhìn tới Adam cùng với Lai Ân ở sau người hắn ta, hắn sao cũng không thể khống chế được chính mình, chỉ muốn mặc kệ tất cả, nghe theo lời nói một bên của Y Văn, trừ khử Adam thật nhanh.
Adam dù thế nào cũng không nghĩ đến, Khoa Thụy Ân vậy mà lại như thế, lập tức không thể tin, nói: “Tù trưởng…”
“Tội cho cha ta xem trọng ngươi, tin tưởng ngươi, còn muốn giao Lai Ân giao cho ngươi! Thế nào cũng không ngờ ngươi lại là đọa thú khoác lớp da thú nhân, bây giờ còn muốn ăn thịt Y Văn, còn dám tổn hại đến người khác trong bộ lạc! Tiếp nữa, ngươi có phải là còn muốn đại phát hung tính ăn luôn Lai Ân không? Hả?!” Khoa Thụy Ân nhìn hắn, từng câu từng chữ đều là lên án, hận không thể dồn chết Adam cho thật mau, nghĩ cũng không nghĩ liền hạ lệnh: “Người đâu! Dẫn Adam đi!”
Hắn vừa dứt lời, lập tức có mấy thú nhân đi lên trước muốn dắt Adam đi.
Adam lùi về sau một bước, ngay tức khắc giải thích: “Không phải, không phải như thế, tù trưởng, Y Văn… Y Văn là gian tế của bộ lạc Đao Ba, là ngươi tới mưu hại bộ lạc chúng ta, hắn mật đàm với thú nhân này bị ta phát hiện, còn muốn giết người diệt khẩu, nhưng bị ta chế trụ ngược lại, nay lại còn vu cáo hãm hại ta!”
“Không phải, không phải như thế, Khoa Thụy Ân, hăn muốn ăn thịt ta, hắn là một đọa thú, ngươi đừng để hắn ở lại bộ lạc nữa!” Y Văn giả bộ rơi nước mắt.
Lời nói của Adam quyết liệt: “Tù trưởng, hắn đang giảo biện! Ngươi nên điều tra á thú nhân và thú nhân báo săn lai lịch bất minh này.”
“Đủ rồi, Adam. Đừng giảo biện nữa! Ngươi làm tổn thương á thú nhân, tội không thể tha, ta cùng cha không nên tin tưởng ngươi!” Khoa Thụy Ân căn bản là không nghe hắn giải thích.
Trong lòng hắn hiện tại chỉ có một ý niệm, đó chính là Adam là đọa thú, còn muốn ăn thịt á thú, căn bản không khống chế được hung tính của bản thân!
Hăn muốn kéo Tiểu Lai Ân ra xa khỏi tên đọa thú hung tàn này, nếu không Tiểu Lai Ân nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Là như vậy, nhất định là như vậy…
Chỉ có như vậy hắn mới có lý do kéo Lai Ân ra xa khỏi Adam, chia rẽ hai người bọn họ.
Hắn mới dứt lời, đám thú nhân bên người lập tức cầm vũ khí đi lên phía trước khống chế Adam. Adam có thể ra tay với người có tâm địa xấu với bộ lạc Đích Á đến từ bộ lạc khác, nhưng không thể ra tay với đồng bào của mình, chỉ có thể giơ tay đầu hàng…
“Không phải! Không phải vậy đâu, Adam ca ca không phải đọa thú!” Hạ Tử Minh thấy bọn hắn sắp mang Adam đi, ngay tức khắc lớn tiếng khóc, phân trần cho hắn: “Hai người này là người xấu, muốn mưu đồ xấu với bộ lạc, muốn lấy trộm gì đấy, bị Adam ca ca phát hiện mới vu hãm cho Adam ca ca, Adam ca ca không phải đọa thú đâu…”
Chỉ tiếc rằng lời biện giải này lại chẳng có hiệu quả gì đáng kể.
Lời của một đứa ngốc nói căn bản chẳng có ai tin.
Khoa Thụy Ân nhìn tiểu thú nhân kéo lấy Adam quyến luyến không rời, dùng thái độ cứng rắn chia cắt bọn họ, kéo Hạ Tử Minh về bên cạnh mình nói: “Qua đây! Lai Ân, hắn là đọa thú, còn là một tên lừa đảo, muốn ăn thịt Y Văn ca ca, đệ bị hắn mê hoặc rồi. Lai Ân, đừng đến gần hắn quá, hắn sẽ làm hại đệ!”
Không sai, mọi thứ hắn làm đều là vì tốt cho Lai Ân, là đang bảo vệ Lai Ân!
Lai Ân là con trai của cha nuôi hắn, cứ coi như bọn họ không làm bạn đời được, hắn cũng phải chăm sóc, bảo vệ Lai Ân một đời, tuyệt đối không để Lai Ân ở bên cạnh một đọa thú nguy hiểm như vậy.
“Không muốn, không muốn, ta muốn Adam ca ca! Ta không muốn rời xa Adam ca ca!” Hạ Tử Minh ngay tức khắc lớn tiếng gào khóc.
Adam bị tiếng khóc của hắn làm cho tim vỡ vụn, nhíu chặt mày lại.
Khoa Thụy Ân vẫn dùng thái độ cứng rắng khống chế hắn ở trong lòng mình, cho những thú nhân bên người một ánh mắt, ý bảo bọn hắn dẫn Adam đi: “Nghe lời nào! Lai Ân, nghe lời nào!”
Hạ Tử Minh mắt thấy Adam sắp bị dắt đi khuất mắt mình, lập tức khóc khàn cả giọng.
Khoa Thụy Ân lại vẫn một trạng thái lòng dạ sắt đá.
“Các ngươi đang làm cái gì đây? Ta còn chưa chết!” Đúng lúc này, đằng sau một đoàn người lại truyền đến một tiếng hét đầy khí phách.
Mọi người đều nhìn về phía sau, nhìn thấy lão tù trưởng đến rồi.
Tiếng gầm của Adam không chỉ thu hút Khoa Thụy Ân và đội hộ vệ tới, mà tiếng gầm còn vang khắp cả bộ lạc, thu hút cả lão tù trưởng và mấy vị trưởng lão, tế tự đến rồi.