Edit: An Ju
Sau khi Hạ Tử Minh tỉnh lại thì đã ở trong nhà gỗ nhỏ mà hắn và Nhiếp Nghiêu cùng ở chung trước đây. Hắn mở mắt ra liền phát hiện Quân Tử Kiếm đã bị đám ma tu cướp đi lúc mình bị bắt đang ở ngay bên cạnh mình.
Hạ Tử Minh chưa kịp suy nghĩ mình tại sao lại không chết, tại sao lại ở đây, như phản xạ có điều kiện, lúc vừa tỉnh lại đã chộp lấy Quân Tử Kiếm của hắn.
Lúc cảm giác được hắn đã tỉnh lại, trước cửa truyền đến một tiếng động.
Nhiếp Nghiêu kinh hoảng chạy tới bên cạnh hắn: “Sư huynh…”
“Ma đầu…” Hạ Tử Minh vừa thấy hắn, liền trợn mắt nhìn, không chút nghĩ ngợi đã rút ra Quân Tử Kiếm của mình: “Ngươi đã để Quân Tử Kiếm trở lại trong tay ta, thì hôm nay giữa ta và ngươi, không phải ngươi chết thì ta chết!”
Sai lầm lớn đã được tạo thành, việc duy nhắt hắn có thể làm lúc này là vì muôn dân trong thiên hạ xoay chuyển mọi thứ.
Hạ Tử Minh đã bị phế linh căn, tu vi cũng không còn, hiện không khác gì người phàm, ngay cả việc cầm Quân Tử Kiếm nhấc lên, hắn cũng cầm một cách khó khăn, chênh vênh, nhưng dù như vậy, hắn vẫn run tay, dùng hết sức lực toàn thân nhắm thẳng về phía Nhiếp Nghiêu mà đâm.
Thân là tu sĩ, trừ ma vệ đạo là trách nhiệm của hắn.
Hắn biết mình lúc này bản lĩnh bé nhỏ, đến kiếm cũng không thể cầm chắc, chống lại Nhiếp Nghiêu thì không khác gì lấy trứng chọi đá, là lao đầu vào chịu chết. Nhưng thế thì có sao?
Để bù đắp sai lầm mình đã phạm phải, hắn cam nguyện lấy thân hy sinh vì đạo.
“Sư huynh…” Nhưng ánh mắt Nhiếp Nghiêu nhìn hắn bây giờ lại không hề điên cuồng giống ma đầu trước đó, thấy Hạ Tử Minh cầm kiếm chỉ mình, hắn không chỉ không tránh không né, còn một bụng ấm ức, đỏ cả vành mắt, giống như chỉ trích mà nhìn về phía hắn, hỏi: “Sư huynh… Ngươi muốn giết ta ư?”
Hạ Tử Minh tay cầm kiếm còn đang run, dời mắt đi, không dám nhìn Nhiếp Nghiêu nữa, hắn không dám hỏi Nhiếp Nghiêu có phải đã biết thân phận của hắn rồi không, chỉ dứt khoát cầm kiếm chỉ vào đối phương, khí phách nói: “Ma đầu, chớ nên nói nhảm ở đây, ngươi đã không giết ta, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, trừ ma vệ đạo!”
Nói xong, tay cầm kiếm của hắn trong nháy mắt ổn định lại, lấy một vẻ đối địch giằng co với Nhiếp Nghiêu.
“Sư huynh, ngươi thật sự muốn giết ta sao? Ngươi thực sự muốn ta chết sao? Sư huynh.” Nhiếp Nghiêu nhìn dáng vẻ lạnh lùng, quyết tuyệt của hắn, lập tức ấm ức giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bắt đầu khóc.
Cả người Hạ Tử Minh lúc này run lên, nhưng miễn cưỡng giữ ổn định thân mình.
Đối mặt với Bắc Minh Ma Tôn chuyển thế, hắn có thể bình tĩnh chống đối, hùng hồn chịu chết, nhưng đối với người thiếu niên tội nghiệp, luôn ngoan ngoãn, làm nũng với mình dưới chân núi Phù Diêu năm đó, hắn lại bó tay hết cách.
Nhiếp Nghiêu bị thương nhìn hắn, không chỉ không sợ hãi kiếm của hắn, ngược lại lại từng bước đi tới ép sát, không ngừng chất vấn: “Sư huynh, ngươi thực sự muốn giết ta sao?”
Hạ Tử Minh trong lúc bất giác trực tiếp bị hắn ép lùi về sau vài bước, không còn đường lùi.
Nhiếp Nghiêu căn bản không để hắn có cơ hội lùi về sau, biết rõ Hạ Tử Minh đã không còn đường lùi, vẫn hứng lấy một kiếm của hắn, tiếp tục tiến lên, cười trong làn nước mắt, nói: “Được, được, cái mạng này của ta vốn là sư huynh cho, sư huynh nếu muốn giết ta, vậy cái mạng này của ta tặng cho sư huynh…”
Hạ Tử Minh không còn đường lùi, cả người đều căng thẳng.
Nhiếp Nghiêu không quan tâm gì khác, gần như phát điên, trực tiếp cố sức mình đón nhận hướng kiếm của Hạ Tử Minh, khiến cho Quân Tử Kiếm đâm vào máu thịt của chính mình.
Mạng của hắn vốn là được Hạ Tử Minh cứu, nếu Hạ Tử Minh muốn, hắn liền cho.
Kiếm đâm vào máu thịt Nhiếp Nghiêu, máu tươi lập tức trào ra.
Hạ Tử Minh biết chỉ cần mình hơi dùng sức đẩy kiếm về phía trước là có thể kết thúc tính mạng của ma đầu kia, trả cho muôn dân thiên hạ một cuộc sống thái bình, an ổn, chỉ cần mình hơi dùng sức đẩy kiếm về phía trước thôi.
Thân là tu sĩ chính đạo, đại đệ tử Phù Diêu, lý trí Hạ Tử Minh nói với hắn, hắn không được lại băn khoăn vì tư tình, phải mượn cơ hội này diệt trừ ma đầu kia, nhưng tay hắn vẫn không chịu khống chết mà run rẩy.
“Sư huynh, ta chảy máu rồi, sư huynh, ta đau quá, sư huynh…” Nhiếp Nghiêu lúc trước không biết Cố Trường Minh là người đó, không đoán được tâm tư Hạ Tử Minh, nhưng sau khi đã biết thân phận của Hạ Tử Minh, trong nháy mắt, hắn liền biết nên đánh vào điểm yếu mình đã biết rõ của Hạ Tử Minh như thế nào, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn Hạ Tử Minh là đã biết hắn đang mềm lòng, lập tức kêu đau oai oái.
Quả nhiên, tay cầm kiếm của Hạ Tử Minh nhất thời run càng dữ dội hơn.
Nhiếp Nghiêu thấy thế, lập tức mắt đỏ vành, thừa thắng xông lên, không ngừng kêu đau: “Sư huynh, ta đau quá, sư huynh, ta vẫn luôn chờ ngươi, vì sao, vì sao ngươi không cần ta nữa? Sư huynh.”
Hạ Tử Minh nghe thấy hắn kêu đau, nhất thời ruột gan giằng xé, tim đau như đao cắt, dùng lực rút mạnh mũi kiếm đã đâm vào trong người Nhiếp Nghiêu ra, hắn bình tĩnh nhìn Nhiếp Nghiêu ấm ức kêu đau trước mặt hắn, trong nháy mắt, tay cầm Quân Tử Kiếm càng thêm bất ổn, run tay một cái, LENG KENG một tiếng, Quân Tử Kiếm của hắn rơi xuống.
Không làm được, hắn không làm được…
Hắn đến cuối cùng, đúng là vẫn còn yêu Nhiếp Nghiêu.
“Sư huynh, tại sao vậy? Ta thực sự đau lắm, sư huynh, ta chảy máu rồi…” Nhiếp Nghiêu thấy Quân Tử Kiếm của hắn rơi xuống đất, lập tức cả người nhào về phía Hạ Tử Minh, ôm chặt lấy hắn, hận không thể vùi cả người mình vào trong lòng Hạ Tử Minh, không ngừng chất vấn hắn: “Sư huynh, tại sao vậy? Tại sao ngươi phải làm vậy, tại sao ngươi lại phải một mặt đối tốt với ta, một mặt lại đối xử tệ với ta như thế? Đã làm cho ta hận, lại khiến cho ta yêu? Ngươi muốn ép điên ta sao? Sư huynh.”
Hạ Tử Minh chẳng ngờ Nhiếp Nghiêu đã biết thân phận người mặt nạ của mình, nhưng cũng không muốn hỏi Nhiếp Nghiêu từ đâu mà biết được, chỉ giống như một cái đầu gỗ mặc cho hắn ôm, thở hổn hển liên tục.
Một mình Nhiếp Nghiêu có thể tự nói tự cười, hắn ôm Hạ Tử Minh, giống như đã ôm được cả thế giới của mình. Hạ Tử Minh không trả lời hắn, hắn lại tự phỏng đoán, giả tưởng: “Ngươi có phải đã sớm biết Vân Hư Tử cướp đi linh căn của ta, đã biết thân thế của ta. Ngươi cũng hiểu là Vân Hư Tử quá đáng, ngươi thương cảm ta, mới giả bộ làm người đeo mặt nạ âm thầm, yên lặng bảo vệ ta, chăm sóc ta, có phải không? Ngươi biết mọi chuyện, nhưng vì e ngại Vân Hư Tử, ngươi phải thể hiện ra bên ngoài là ngươi đối xử cực kỳ tệ bạc với ta, không dám thân cận với ta, thậm chí hạ nhục ta, gây khó dễ cho ta, cho nên vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi đã nói ngươi nợ ta, phải không?”
“Lúc ta mù, ngươi nói với ta phải chờ tới lúc ta hồi phục được thị lực, thấy được mặt của ngươi mới quyết định xem ta có muốn ngươi làm đạo lữ của ta hay không, là bởi vì ngay cả chính ngươi cũng không biết nói thế nào với ta, rằng ngươi chính là đại sư huynh Cố Trường Minh mà ta hận nhất, phải không?” Nhiếp Nghiêu yêu người đeo mặt nạ, tất cả mọi thứ liên quan đến đối phương, hắn đều chỉ nghĩ theo hướng tốt: “Lúc trước khi ta muốn tìm ngươi, liên tục bóp nát hai viên bùa, ngươi không tới, đến khi bóp nát viên bùa thứ ba ngươi mới tới, là bởi vì trước khi ta bóp nát hai viên bùa, ngươi đang bế quan Kết Anh, không nhận được tín hiệu ta gọi, đúng không?”
Lúc không biết người đeo mặt nạ là Cố Trường Minh, hắn có rất nhiều chuyện, rất nhiều chỗ không nghĩ ra được, nhưng sau khi biết người đeo mặt nạ là Cố Trường Minh, mọi chuyện hắn không hiểu rõ trước đây đều trở nên rõ ràng hơn.
“Ngươi phế tu vi của ta, giao ta lại cho Vân Hư Tử là bất đắc dĩ, e ngại đồng môn phải không? Ngươi cũng không biết bọn họ lại đối xử với ta như vậy, cho nên vào lúc cứu ta ra, ngươi mới nói xin lỗi ta.” Hạ Tử Minh không cần phải nói một câu nào, tự Nhiếp Nghiêu cũng có thể tự tưởng tượng toàn bộ câu chuyện: “Ta ngu ngốc thật, ngay cả những chuyện này cũng không hiểu… Còn có ngày đó, ở đây, thực ra ngươi không phải theo những người ở Phù Diêu đó đuổi giết ta, mà là tuân theo ước định tới tìm ta, đúng chứ?”
“Mà ta lại, mà ta lại…”
Nhiếp Nghiêu đã không nhớ nổi hôm đó hắn đã nói gì với Hạ Tử Minh về đống thi thể môn hạ Phù Diêu đầy đất.
Hắn lúc này chỉ cần nghĩ tới ngày đó nếu không phải Vân Hoa đến đây thì hắn đã giết Cố Trường Minh, giết người này. Người này đã từng suýt chết dưới tay hắn hai lần, hắn liền cảm thấy sợ hãi đến vỡ gan vỡ mật, đau đớn đến thấu tim…
Rõ ràng, rõ ràng là khi đó chỉ cần hắn giải thích rõ với Hạ Tử Minh, bọn họ sẽ có một kết thúc đẹp, mặt kề tay nắm, không phải mất quá nhiều thời gian như vậy.
Nhưng hắn lại, nhưng hắn lại…
Tất cả mọi thứ đều bị hắn phá hủy, làm hỏng hết rồi.
“Thế nhưng, sư huynh cũng có lỗi.” Nhiếp Nghiêu ôm Hạ Tử Minh, cúi đầu nức nở, khóc òa lên: “Vào ngày ta hồi phục thị lực đó, sao sư huynh không nói rõ ngươi chính là người đeo mặt nạ? Sư huynh, sao ngươi không nói?”
Nếu không phải Cố Trường Minh không nói, bọn họ sao phải mất thời gian lâu như vậy chứ?
Sai một li đi một dặm, đến bước đường như bây giờ.
Hạ Tử Minh chợt nghe hắn nhắc tới ngày ấy, nghĩ về những đồng môn chết thảm trước mắt mình ngày ấy, liền lập tức như thức tỉnh lại, đẩy hắn ra: “Nhiếp Nghiêu, nếu ngươi còn nhớ rõ ngày ấy, vậy ngươi có còn nhớ rõ rằng ngươi từng đồng ý với ta, ngươi tuyệt sẽ không nhập ma, cũng tuyệt đối không hạ thủ báo thù những người vô tội ở Phù Diêu. Ta nhớ kỹ ta từng nói với ngươi, nếu ngươi nhập ma đạo, ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa.”
“Nhưng ngày ấy khi ta trở về, ngươi không chỉ nhập ma, ngươi còn giết cả người.” Hắn đến bây giờ mới thừa nhận rõ ràng mình là người đeo mặt nạ, nhưng lời nói ra lại như một thanh kiếm hai lưỡi, đâm mình, cũng đâm Nhiếp Nghiêu.
Hạ Tử Minh cười khổ một tiếng, nhìn Nhiếp Nghiêu, cổ họng dâng lên một vị ngọt: “Ngươi muốn ta nói gì với ngươi đây? Nên tha thứ cho ngươi sao?”
Nhiếp Nghiêu đông cứng.
“Nếu như ngươi ôm loại hi vọng này với ta, vậy ta nói cho ngươi biết.” Hạ Tử Minh hai mắt đỏ đậm, như muốn nhỏ máu xuống, từng chữ như đâm xuyên tim: “Phụ mẫu ta đều chết trong tay ma tu, ta tuyệt không thể tha thứ ma tu, nhất là ma đầu đã giết gần tră người của Phù Diêu ta!”
Chỉ vừa nhớ tới những đồng môn chết trước mắt mình ngày đó, Hạ Tử Minh đã vô cùng đau đớn, lời nói ra như đao nhọn: “Nhiếp Nghiêu, hôm nay ngươi không giết ta, chỉ cần ta còn một hơi thở, a cũng sẽ tìm mọi cách, tìm cơ hội giết ngươi, trừ ma vệ đạo.”
Hắn không hạ thủ với Nhiếp Nghiêu được, chỉ tập trung một lòng muốn chọc tức Nhiếp Nghiêu, một lòng muốn chết.
Từ cái ngày Nhiếp Nghiêu nhập ma, mình và hắn từ nay về sau định sẵn là địch, Hạ Tử Minh đã không còn muốn sống nữa.
“Sư huynh, ngươi đừng như vậy, không phải, không phải…” Nhiếp Nghiêu thấy hắn như vậy, lập tức luống cuống, gần như nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, vội vàng giải thích: “Những người đó không phải ta, không phải ta giết, ta không cố ý, ta không cố ý nhập ma đâu sư huynh.”
Hắn kinh hoảng phát hiện mình còn chưa kịp giải thích với Cố Trường Minh, cuống cuồng nói: “Ba ngày đó, trong ba ngày ta chờ ngươi đó, phần ma kia, phần ma trốn trong lòng ta luôn xuất hiện quấy rầy ta, mê hoặc ta nhập ma, ta bị hắn mê hoặc, ta gần như không phân rõ cái gì là ảo, cái gì là thực, vào lúc đó, các đại môn phái và người của Phù Diêu không biết tại sao lại tìm được nơi ở của chúng ta, ta nhớ kỹ lời ngươi nói, ta vẫn luôn nhẫn nhịn, trốn tránh không động thủ với bọn họ…”
“Thế nhưng, ngươi không về, ngươi không về. Phần ma kia liền chế tạo một ảo cảnh trong lòng ta, một ảo cảnh rất chân thực, rất chân thực, tựa như thật vậy, ta thấy ngươi… Thấy ngươi bị người của Phù Diêu và các đại môn phái giết, không trở lại nữa. Dưới tình thế cấp bách, ta chẳng biết sao lại nhập ma, lúc ta tỉnh lại, ta đã mở phong ấn Ma Thần Lưc, thây phơi khắp nơi…” Nhiếp Nghiêu đỏ vành mắt, khàn cả giọng: “Nhưng ta nhớ rõ, không phải ta, ta không giết người, không phải ta giết. Là phần ma.. Là phần ma trong ta, phần ma đó… Sư huynh.”
Hắn ấm ức vô cùng.
Hạ Tử Minh lại đỏ mắt, cười chế giễu một tiếng: “Ha ~ ”
“Sư huynh, ngươi tin ta đi, ngươi tin ta đi. Ta thề, ta thề, lời ta nói là thật.” Nhiếp Nghiêu sợ hắn không tin mình, vội vã cầm tay hắn, không ngừng lắc lắc, dáng vẻ gần như là đang nịnh nọt, cầu xin.
Hạ Tử Minh đỏ đậm hai mắt, viền mắt bị nước mắt thấp ướt. Hắn không chịu được Nhiếp Nghiêu như vậy, nhưng vẫn lấy tay đang lôi kéo mình của Nhiếp Nghiêu xuống, nhẫn tâm, quyết tuyệt nói: “Ta tin hay không tin đã không quan trọng nữa, Nhiếp Nghiêu… Đã quá muộn, mọi chuyện đều đã quá muộn, chúng ta đã định trước không quay lại quá khứ được nữa, Nhiếp Nghiêu.”
“Sai rồi, Nhiếp Nghiêu, ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi.” Dù lời Nhiếp Nghiêu nói là thật thì sao?
Hắn đã có đạo lữ, sao có thể vứt bỏ đạo lữ của mình để ở bên Nhiếp Nghiêu một lần nữa được đây.
“Sao lại muộn được? Làm sao lại muộn được, sư huynh? Ta và ngươi vì sao không quay lại quá khứ được?” Nhiếp Nghiêu cố chấp cầm lấy tay hắn, lại nói: “Ta không giết người, không làm chuyện ngươi không muốn ta làm, tuy rằng ta đã nhập ma, nhưng ta có thể bảo đảm ta tuyệt đối không hại người, giết người, nếu ngươi không muốn, ma khí ta cũng không cần, ta có thể buông bỏ mọi thứ hiện nay, chúng ta cùng nhau rời đi nơi này, giống như chúng ta nói lúc trước, đi đến một thế ngoại đào nguyên ai cũng không tìm được chúng ta, mặt kề tay nắm, có được hay không? Có được hay không, sư huynh?”
Hạ Tử Minh đẩy hắn ra, xé ruột xé gan nói: “Ngươi đừng như vậy, ngươi đừng như vậy, Nhiếp Nghiêu.”
“Sao chúng ta không quay lại được quá khứ? Sư huynh, rõ ràng là do ngươi không muốn quay lại.” Nhiếp Nghiêu lại không chịu bỏ qua, luôn cố chấp nhìn hắn, ngoan cố nhận định, chỉ cần Hạ Tử Minh muốn là bọn họ có thể quay lại.
Hắn hỏi Hạ Tử Minh: “Sư huynh, ngươi không phải từng nói ma tu và tu sĩ đều có tốt có xấu, không được vơ đũa cả nắm hay sao? Hiện tại ta chẳng làm chuyện gì xấu cả, lẽ nào ta đã nhập ma là chuyện không thể tha thứ hay sao?”
Hắn cố gắng quấn lấy Hạ Tử Minh.
“Vấn đề không phải chuyện này, Nhiếp Nghiêu.” Hạ Tử Minh đẩy hắn ra lần thứ hai, hung hăng cắn môi dưới của mình, như sắp cắn rớt một miếng thịt xuống.
Nhiếp Nghiêu ngây ngốc nhìn hắn, cố chấp đòi hắn cho mình một lời giải thích.
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn Nhiếp Nghiêu, nói ra từng lời từng chữ: “Ta đã có đạo lữ, hắn là sư phụ ta. Chỉ cần ta còn sống, ta chính là người của hắn.”
“Ta tuyệt đối sẽ không bán đứng hắn, Nhiếp Nghiêu.” Hắn là đạo lữ của sư phụ, dù không yêu, hắn cũng tuyệt đối không bán đứng.
Nhiếp Nghiêu ngây người tại chỗ, hình như tới bây giờ mới nhớ tới chuyện Cố Trường Minh đã có đạo lữ.
Hắn mơ hồ nhớ lại trước đại điển kết lữ của Cố Trường Minh và Vân Hoa, thuộc hạ của mình từng đến hỏi ý mình có muốn đi phá hư hay không, nhưng lúc đó hắn không biết Cố Trường Minh là người đó, nên đã từ chối đề nghị của thuộc hạ…
Hắn từng có một đợt cực kỳ kính phục nhân phẩm của Vân Hoa Tiên Tôn, nghĩ đối phương là người phong quang tễ nguyệt hiếm có trong tiên môn, thậm chí nghĩ Cố Trường Minh không xứng với hắn.
Không lâu trước đây, trong trận chiến với Vân Hoa, lúc bất đắc dĩ đả thương Vân Hoa, Nhiếp Nghiêu còn từng hổ thẹn trong lòng, cảm thấy mình không nên xuống tay nặng như vậy với một nhân vật như tiên nhân vậy.
Nhưng bây giờ…
Nhưng bây giờ chỉ cần vừa nghĩ tới việc Vân Hoa là đạo lữ của Cố Trường minh, thậm chí từng ‘mây mữa’ vô số lần với Cố Trường Minh, Nhiếp Nghiêu lại thấy hối hận, hối hận hắn không giết Vân Hoa, lấy mạng Vân Hoa trong trận chiến đó.
Cố Trường Minh là đệ tử của hắn.
Thân làm sư phụ của người khác, sao có thể sinh ý nghĩ tệ hại như vậy với đệ tử của mình, thậm chí chiếm lấy đệ tử của chính mình?
Rõ ràng… Rõ ràng là Cố Trường Minh không yêu hắn…
Nhiếp Nghiêu nhìn ra được, người Cố Trường Minh yêu rõ ràng là hắn, rõ ràng là hắn.
Nhiếp Nghiêu chỉ vừa nghĩ tới điều này, dưới đáy lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ thô bạo, sắc mặt chợt biến đổi, hắn nhìn Hạ Tử Minh liền như phát điên phá lên cười: “Ha ha ha ha ~ đúng rồi, ta suýt nữa đã quên mất, sư huynh nay đã là đạo lữ của Vân Hoa Tiên Tôn – nhân vật đệ nhất tiên môn cơ mà?”
“Hắn là tiên tôn, ta là ma đầu… Tiên ma hai đầu, sư huynh căm hận ma tu như vậy, sẽ lựa chọn ra sao? Sao ta không biết? Ha ha ha ha ~” Hắn nắm cằm Hạ Tử Minh, hai mắt chỉ trong nháy mắt đã sung huyết.
Hạ Tử Minh thấy sắc mặt hắn bất thường, lập tức lùi về sau một bước, cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì ấy à?” Nhiếp Nghiêu nhấc tay, cực kỳ nguy hiểm nắm cằm Hạ Tử Minh lần hai, giống như biến thành một người khác, cực kỳ nguy hiểm cười một nụ cười sởn gai ốc: “Xin lỗi, sư huynh. Dù ngươi là đạo lữ của tiên tôn đệ nhất thì sao? Nay ngươi đã rơi vào trong tay ma đầu ta, vậy thì chỉ có thể ở bên ta… Không thể trở về bên cạnh hắn nữa.”
Hắn không ngừng gia tăng lực nắm cằm Hạ Tử Minh, gần như sắp bóp nát cằm Hạ Tử Minh: “Ta dù chết cũng sẽ dắt ngươi cùng đi. Đời này của ngươi không quay về được đâu.”
“Buông ta ra!” Hạ Tử Minh tránh không tránh được, chỉ có thể dùng hết toàn lực vùng vẫy.
Nhiếp Nghiêu trái lại vì hắn vùng vẫy mà càng giữ chặt hơn, hắn đưa tay nắm lấy cằm Hạ Tử Minh, lại đưa tay không ngừng vuốt ve môi Hạ Tử Minh: “Nhưng, ta sẽ không chết, ta sẽ sống thật tốt. Cũng sẽ để sư huynh sống thật tốt, ta muốn cùng sư huynh mặt kề tay nắm.”
Hạ Tử Minh bị pháp lực của hắn giữ chặt, không thể động đậy.
“Sư huynh, ngươi biết không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã thấy ngươi ưu tú, mỹ mạo, đẹp vô cùng, quả thực chính là người như tiên nhân, trong lòng nhịn không được muốn thân cận. Trong số những sư huynh ở Phù Diêu, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là ngươi.” Nhiếp Nghiêu sờ lên mặt của hắn, cẩn thận vuốt ve, giống như đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ trân quý: “Nhưng sau khi quen biết ngươi, hiểu ngươi, ta lại cảm thấy ngươi đúng thật chẳng là cái thá gì hết…”
Hắn bắt đầu lột ra từng chút từng chút đồ mặc trên người Hạ Tử Minh: “Sư huynh, ngươi lừa ta, ngươi nói ngươi không đẹp, bình thường chẳng đáng nói. Nhưng, nhưng rõ ràng ngươi đẹp như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta gần như cho là mình nhìn thấy tiên nhân cơ mà?
Trước khi nhìn thấy Cố Trường Minh, Nhiếp Nghiêu tuổi nhỏ từng thường xuyên suy nghĩ tiên nhân trên bầu trời sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Lúc nhìn thấy Cố Trường Minh, hắn đã nghĩ, à, chắc là không khác gì dáng vẻ của vị sư huynh này.
“Cũng rất, rất khiến cho người ta sinh ra dục vọng dâm loạn thần linh.” Nhiếp Nghiêu chậm rãi cởi đồ trên người mình, ghé vào bên tai Hạ Tử Minh nói.
Vị sư huynh này có dáng vẻ quá mức thanh lãnh, cấm dục, quá mức sạch sẽ.
Cũng quá mức khiến cho người khác sinh ra cảm giác kích động muốn dấy bẩn hắn, dâm loạn hắn, muốn nhìn hắn không thể duy trì dáng vẻ thanh lãnh, cấm dục được nữa.