Edit: An Ju
Hạ Tử Minh vừa nói lời này ra, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc. Tô Duyệt Hòa càng không dám tin mà nhìn về phía hắn, không thể tin được những gì mà tai mình vừa nghe được: “…Phương Minh, cậu nói cái gì?”
“Anh quên rồi sao? Lâm Chi Hành.” Hạ Tử Minh lại chẳng thèm nhìn hắn, chỉ chằm chằm nhìn Lâm Chi Hành.
Hắn nói từng câu từng chữ: “6 năm trước, tôi bị tai nạn xe, sau khi hôn mê tỉnh lại không hề bị một vết thương nào, nhưng anh lại nói với tôi, thận tôi vì bị thương mà phải cắt bỏ, lúc đó chúng ta vẫn chỉ là bạn bè, tôi biết anh nhìn ra được tôi thích anh, lúc đó anh nói với tôi là anh liên lụy làm tôi bị thương, anh sẽ ở bên tôi, anh yêu tôi, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc thật tốt cho tôi cả đời, anh đã quên rồi sao? Lâm Chi Hành.”
Sau khi Lâm Chi Hành bị hắn hỏi liền bất giác lùi một bước về sau.
“Lúc đó tuy rằng tôi rất khó chịu, nhưng không suy nghĩ gì nhiều liền tin anh, còn rất biết ơn lòng tốt của anh. Thế nhưng, mãi đến gần đây… Gần dây tôi mới biết được hóa ra thận của tôi căn bản không hề bị thương, mà là bị anh cắt đi mất, ghép cho Tô Duyệt Hòa, lúc đó hắn rơi vào tình trạng suy thận, không có quả thận này, anh ta sẽ chết, mà thận của tôi vừa vặn hợp với anh ta.” Hạ Tử Minh dịch lui từng bước, nghẹn ngào nói từng lời.
Lâm Chi Hành cực kỳ hoảng hốt nhìn hắn, cả người đều mông lung, bất giác lẩm bẩm: “Em… sao em biết?”
Hắn vốn cho rằng hắn có thể giấu diếm bí mật này cả đời.
“Nói như vậy, là anh thừa nhận rồi, Lâm Chi Hành.” Hạ Tử Minh không đáp mà hỏi lại, cười một cách bi thương: “Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, Lâm Chi Hành.”
Hắn gặp qua quá nhiều loại người thích đứng ở trên bậc cao đạo đức để bình phẩm người khác như Lâm Chi Hành, tự cho mình là loại si tình, cũng biết rõ để đối phó người như thế chỉ có đứng ở bậc đạo đức cao hơn hắn để công kích hắn mới khiến cho hắn biết đau…
Bằng không thì người giống như hắn sẽ vĩnh viễn cũng không nhìn lại chính mình, biết mình đã làm người khác đau cỡ nào.
Hạ Tử Minh tiến lên một bước, viền mắt đỏ bừng, ép sát từng bước: “Nói cho tôi nghe, anh nói cho tôi nghe xem, năm đó tôi căn bản không hề bị tai nạn xe gì, mà tất cả, tất cả đều là anh sắp xếp, bởi vì anh muốn lấy thận của tôi ghép cho Tô Duyệt Hòa phải không? Đây đều là trăm phương ngàn hế của anh đúng không?”
“Không, không phải…” Lâm Chi Hành bất giác lùi về sau một bước, thể diện bị xé toạc ra, hắn căn bản chẳng biết nên đối mặt với Phương Minh như thế nào, chỉ vô ý thức nhỏ giọng giải thích: “Lúc đó em thực sự bị tai nạn xe, đúng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng… nhưng lúc đó em không bị thương, thận cũng không bị sao hết, nhưng… Nhưng Duyệt Hòa, Duyệt Hòa sắp không trụ nổi nữa, thận của em vừa vặn phù hợp, nên… nên anh…”
Hắn nhất thời bị ma quỷ ám thân làm ra chuyện không thể tha thứ như thế với Phương Minh.
Hắn vốn đã thề sẽ đối xử tốt với Phương Minh, đối xử tốt với hắn cả đời, nhưng… Nhưng cũng không biết sao bọn họ lại biến thành như bây giờ.
Tô Duyệt Hòa vô ý thức sờ lên thận của mình, không thể tin được tất cả mọi thứ trước mắt, hắn chỉ biết là 6 năm trước hắn xảy ra chuyện, làm người thực vật 6 năm, tỉnh lại liền bị thiếu mất một bên thận, nhưng không hề biết hóa ra quả thận này thế mà lại không phải của hắn, mà là của Phương Minh…
Lâm Chi Hành, người mà hắn vẫn luôn cho rằng là bạn tốt lại làm ra chuyện như vậy với Phương Minh, tất cả lại chỉ là vì để cứu hắn…
Chỉ trong nháy mắt, Tô Duyệt Hòa liền hiểu ra, vì sao, vì sao Phương Minh lại hận hắn như thế, hận Lâm Chi Hành đến nỗi muốn bọn họ chết không được tử tế.
Mà Lâm Chi Hành kiếp trước, sau khi Phương Minh phản bội, nhưng vẫn không trả thù, thậm chí không hề nói một câu nào xấu về Phương Minh, chỉ nói là mình không tốt.
Khi đó Tô Duyệt Hòa chỉ cho rằng Lâm Chi Hành nặng tình với Phương Minh.
Cho tới bây giờ, hắn mới biết được chân tướng lại khó chấp nhận đến như vậy.
“Nên anh liền lấy thận của tôi ghép cho Tô Duyệt Hòa, đúng không?” Hạ Tử Minh trong mắt lộ ra hận ý: “Lâm Chi Hành, anh có tư cách gì chất vấn tôi tại sao ngoại tình, bán đứng anh? Anh lấy trộm của tôi một quả thận, anh ở bên tôi 6 năm, không ngoại tình, giao hết tiền và công ty cho tôi quản lý, vì tôi mà suýt nữa đoạn tuyệt với gia đình thật sự là vì anh yêu tôi, muốn ở bên tôi, chứ không phải là vì hổ thẹn, thấy có lỗi với tôi sao?”
Lâm Chi Hành đến một chữ cũng không dám đáp lời.
Hạ Tử Minh tiến lên một bước, hung hăng đánh lên mặt hắn một cái: “Sau khi Tô Duyệt Hòa tỉnh lại, người như anh vậy thì có tư cách gì đi chuyển sự chú ý sang anh ta, quan tâm đến anh ta nhiều hơn là với tôi? Và anh dựa vào cái gì để chỉ trích tôi lòng dạ hẹp hòi, có tâm ghen tị lớn? dương v*t của anh được nạm kim cương hay sao? Hả?”
“Anh…” Lâm Chi Hành bị hắn đánh cho không dám đánh trả, liên tục lùi xuống, lẩn tránh.
Chuyện 6 năm trước, cách đây đã quá lâu rồi, trong suốt khoảng thời gian này hắn giấu Phương Minh nhưng đồng thời cũng vẫn luôn tẩy nảo chính mình, thận của Phương Minh mất đi là do tai nạn giao thông, hắn áy náy với Phương Minh vì ở trong một chiếc xe với hắn rồi gặp chuyện không may nên mới ở bên Phương Minh… Tẩy não, tẩy não suốt đến cuối cùng, ngay cả chính hắn cũng thiếu chút đã quên mất thận Phương Minh là vì sao mới mất đi.
Bắt đầu trách móc đối phương có tính xấu, ích kỷ giống như những cặp tình nhân bình thường, từ đầu đế cuối quên mất đối với Phương Minh, hắn căn bản không có tư cách này.
“Hay là anh muốn nói với tôi, tôi cùng lắm chỉ mất một bên thận, mà anh lại phải mất đi tình yêu của anh, phải chứ?” Hạ Tử Minh không hề lưu tình cho hắn một quyền nữa: “Hay là nói rằng anh vẫn luôn tâm niệm đến Tô Duyệt Hòa, coi Tô Duyệt Hòa là crush, dù thế nào cũng không thể quên được Tô Duyệt Hòa, không thể toàn tâm đáp lại tình yêu của tôi.”
Lâm Chi Hành bị hắn đánh cho mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy xuống, lại chẳng hề có ý đánh trả, toàn thân đều trở nên tê liệt ngã xuống đất, toàn bộ ký ức lướt qua xâu chuỗi lại, cho đến giờ phút này hắn mới hoàn toàn hiểu được chuyện mà bản thân mình đã làm đối với Phương Minh đáng ghê tởm đến cỡ nào, khó tha thứ đến cỡ nào.
Hắn bất giác nghẹn ngào, đứt quãng nói một câu: “Xin… Xin lỗi.”
“Lâm Chi Hành, anh khiến tôi thấy ghê tởm!” Hạ Tử Minh căn bản không hề chấp nhận lời xin lỗi của hắn.
Trong mắt hắn, dù là Tô Duyệt Hòa kiếp trước, những gì mà nguyên chủ làm đều là chuyện có thể hiểu, đều là có lý do cả…
Hạ Tử Minh thay nguyên chủ căm hận đạp một cước lên người Lâm Chi Hành đã ngã xuống đất, tinh thần không tỉnh táo: “Anh yêu anh ta như thế, sao không móc thận của chính mình cho anh ta, móc thận của người nhà mình cho anh ta, lại đi trộm thận của tôi?”
“Cả đời này của tôi, cũng sẽ không bao giờ mọc ra thêm một quả thận nào nữa, nếu quả thận còn lại này có xảy ra vấn đề gì, tôi cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi.” Hắn tay đấm chân đá: “Lâm Chi Hành, anh hủy hoại cả đời tôi rồi!”
Hắn muốn khiến cho cái tên tình thánh tự cho mình là thâm tình, cao thượng này cả đời đều phải sống trong sự cắn rứt lương tâm và sự an mòn đạo đức,
Hắn muốn anh ta phải áy náy, hối hận cả đời.
“Xin lỗi…” Lâm Chi Hành hoàn toàn bị phá vỡ thể diện, bị khinh nhổ lên mặt một cách hung hăng, chỉ có thể im lặng hối lỗi, chịu lỗi với Hạ Tử Minh.
Hắn mới hiểu ra, hóa ra hắn đã hủy hoại cả đời của Phương Minh…
Hạ Tử Minh không thèm quan tâm đến hắn, trực tiếp túm lấy Lục Văn Thịnh sắc mặt tái xanh không biết đang nghĩ gì, mặc quần áo, liền chuẩn bị đi: “Chúng ta đi thôi.”
Lục Văn Thịnh cau chặt mày lại, tuy rằng rất muốn dạy dỗ hai người kia một trận trút giận cho Hạ Tử Minh, nhưng đúng là vẫn thỏa hiệp hắn, mặc cho Hạ Tử Minh kéo hắn đi.
Tô Duyệt Hòa luống cuống nhìn bọn họ: “Phương Minh…”
Lâm Chi Hành vẫn ở đó lẩm bẩm: “Xin lỗi…”
“Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi nhìn các người liền thấy ghê tởm.” Hạ Tử Minh lúc đi ngang qua bọn họ, chỉ để lại một câu như vậy, liền không quay đầu kéo Lục Văn Thịnh nghênh ngang đi thẳng.
“Ting, đối tượng có thể công lược Tô Duyệt Hòa +30 độ hảo cảm, hiện nay độ hảo cảm đạt 90, đạt mức yêu.”
“Ting! Đối tượng có thể công lược Lâm Chi Hành +15 độ hảo cảm, hiện nay độ hảo cảm đạt 100, đạt mức hổ thẹn đan xen yêu thương.”
Ngay lúc Hạ Tử Minh đi ra cửa, tiếng thông báo độ hảo cảm của Tô Duyệt Hòa và Lâm Chi Hành tăng lên lập tức vang lên trong đầu Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh chẳng thèm để ý tới, mà lựa chọn kéo Lục Văn Thịnh lại tìm một nơi khác tiếp tục tiêu dao.
————————
Hạ Tử Minh làm việc luôn thích làm đến thập toàn thập mỹ, bởi vậy dù là vẫn đi theo con đường ngoại tình, phản bội Lâm Chi Hành, lại bán đi bị mất của tập đoàn Lâm Thị giống như nguyên chủ, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị đường lui.
Chỉ cần Tô Duyệt Hòa và Lâm Chi Hành bình tĩnh đi kiểm tra, sẽ phát hiện hắn không hề làm đến cùng, tuy rằng có bán đi một phần bí mật của Lâm Thị, nhưng không hề để lộ phần cốt lõi nhất, để lại cho tập đoàn Lâm Thị một con đường sống có thể xoay chuyển, mà Tô Duyệt Hòa bị người của Tô Hằng bắt cóc suýt rơi vào tình trạng cửu tử nhất sinh, cũng là Hạ Tử Minh nửa đường hối hận, phản bội, tìm người thả hắn đi.
Những chuyện không logic, bất hợp lý này nhìn qua rất giống như Phương Minh đang mâu thuẫn, đấu tranh, cuối cùng chọn hại bọn họ được một nửa lại chọn thu tay lại.
Nhưng những chuyện này, Hạ Tử Minh lại không nói cho bọn hắn một chữ nào, bởi vì hắn biết với sự nhanh nhạy của Tô Duyệt Hòa và Lâm Chi Hành, sau khi chuyện xảy ra thì rất nhanh sẽ tra và cũng phát hiện ra những ‘chuyện tốt’ này là hắn làm.
Hệ thống hỏi hắn: “Nhiệm vụ của kí chủ đã hoàn thành không tệ, sao cậu lại muốn làm như vậy? Khiến cho Lâm Chi Hành trắng tay, mất đi tất cả không tốt sao?”
“Tuy rằng, hiện nay độ hảo cảm của Lâm Chi Hành đã đầy, nhưng con người hắn hệt như một ngọn cỏ đầu tường luôn đung đưa trái phải, hắn tuy rằng đã làm tổn thương tôi, nhưng tôi đã trả lại tổn thương đó, nói không chừng rất lâu sau này, độ hảo cảm của hắn cũng sẽ phai nhạt. Dù sao nhìn qua chúng ta giống như hai bên không còn nợ nần gì nhau nữa, hắn lấy trộm thận của tôi, tôi cũng hại hắn táng gia bại sản, trắng tay thế là huể nhau. Người nhà họ Lâm đối xử với tôi cũng không tệ, trái lại thành ra tôi có vẻ vong ân phụ nghĩa, vì báo thù mà liên lụy những người vô tội, không phân biệt được đúng sai.” Hạ Tử Minh phân tích cực kỳ thấu triệt: “Chỉ có khiến hắn phát hiện dù tôi làm tổn thương hắn đến mức này, tôi muốn trả thù, trả thù được một nửa lại không làm được nữa, không nỡ xuống tay tàn nhẫn, thực sự khiến hắn táng gia bại sản, hại chết Tô Duyệt Hòa, hắn mới có thể nhớ đến tình cảm của tôi mãi, nhớ đến sự tốt đẹp cảu tôi, sau đó nửa đêm tỉnh dậy đều là nghĩ đến Phương Minh thật tốt, cả đời sẽ phải sống trong hổ thẹn, không thể quên được, không thể né tránh được.”
Hắn nói đến rõ ràng từng đạo lý: “Phương Minh từng nỗ lực nhiều như vậy vì hắn, chèo chống mọi chuyện chẳng màng gì, lúc Lâm Thị có nguy cơ, cần đến chính bản thân hắn chống đỡ, tự hắn gầy dựng lên thì chung quy sẽ hiểu rõ Phương Minh tốt cỡ nào, quý giá cỡ nào, mà hắn lại đáng ghê tởm, nhẫn tâm làm tổn thương một người tốt như vậy đến cỡ nào.”
“Độ hảo cảm của Lâm Chi Hành đã đầy, chờ đến khi ký ức và thời gian không ngừng khắc sâu hình tượng này trong hắn, làm mỹ hóa một Phương Minh đã mất đi trong lòng hắn… Không bao lâu nữa, tôi sẽ hoàn toàn vượt xa Tô Duyệt Hòa, chân chính trở thành crush, chu sa chí trong lòng Lâm Chi Hành suốt quãng đời còn lại, chỉ nghĩ đến thôi cũng đau không thể chịu nổi, ân hận biết vậy sẽ không làm.” Hạ Tử Minh cực kỳ tỉnh táo nói: “Mà Phương Minh sau khi tất cả mọi chuyện xảy ra sẽ hoàn toàn trở thành một cây kim ngăn cách giữa Tô Duyệt Hòa và Lâm Chi Hành, khiến cho hai bọn họ nhìn nhau là thấy ghét, chỉ cần vừa nhìn thấy đối phương là sẽ nghĩ đến Phương Minh, mãi đến khi không còn cách nào đối mặt với đối phương được nữa.”
Chỉ cần nghĩ đến kết cục nhưu vậy, Hạ Tử Minh liền phấn khởi đến nỗi muốn cười lớn.
Tuy rằng không hiểu lắm thế giới và chuyện tình cảm của nhân loại, nhưng đối với một kí chủ như vậy, hệ thống ngoài vỗ tay hô to: “Giỏi giỏi giỏi.” thì còn có thể nói gì?