Khi Cố Sâm chạy tới phủ Hoàng thái tử, Hạ Tử Minh đang mơ mơ màng màng nằm trong lòng Hạc Nô, tùy ý hắn bón vào miệng mình quả nho, rượu ngon.
Hạ Tử Minh ngà ngà say nhìn Cố Sâm, còn cười nhạo thành tiếng: _ Ôi chao, đây không phải Cố công tử sao? Ngươi không phải nói sẽ không bao giờ đặt chân vào phủ Hoàng thái tử một bước sao? Không có việc gì không đến điện Tam bảo, hôm nay trận gió nào thổi ngươi tới? Hay là lại có vị huynh đệ nào phải vào thiên lao?
Cố Sâm từ những nơi khác đã biết toàn bộ hiểu lầm cùng chân tướng giữa mình cùng Hạ Tử Minh chi gian, hoảng loạn chạy tới phủ Hoàng thái tử muốn cùng Hạ Tử Minh nói rõ ràng. Chàng không nghĩ tới lại thấy Hạ Tử Minh ôm con hát khiến bọ họ cắt đứt quan hệ kia thân mật.
Cố Sâm vừa nhìn thấy Hạc Nô liền không tự giác nhớ lại bộ dáng hắn cùng Hạ Tử Minh trần truồng ôm nhau ngày ấy.
- Điện hạ, ăn đi - Hạc Nô còn giống như cố tình bón quả nho vào trong miệng Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh cười cợt ôm Hạc Nô, dùng miệng bắt Hạc Nô mớm nho cho mình.
Khí nóng xông lên đỉnh đầu Cố Sâm, trầm mặt hận không thể trực tiếp tiến lên tách hai người ra. Nhưng nghĩ đến sai lầm của mình, hắn vẫn nhẫn nhịn, muốn cùng Hạ Tử Minh bình tĩnh nói chuyện:
- Trường Phong..
- Làm càn! Ngươi gọi ai đó? Cố công tử, Cô là Hoàng thái tử đương triều, tên huý của cô là ngươi có thể tùy ý gọi sao? - Hạ Tử Minh hung ác nhìn chàng, đôi mắt đỏ như sắp chảy máu.
Hắn đã từng hy vọng Cố Sâm có thể chân tâm thực lòng gọi hắn một tiếng Trường Phong..
Nhưng hiện tại, Cố Sâm gọi, hắn lại không muốn nghe nữa.
Cố Sâm bình tĩnh nhìn hắn, cảm thấy tâm như đao cắt, hoàn toàn không biết nên đối mặt với Hạ Tử Minh như vậy ra sao. Chàng cắn chặt răng, buông xuống toàn bộ kiêu hãnh, đi tới trước mặt Hạ Tử Minh, kéo tay hắn, nhẹ nhàng nói:
- Trường Phong, ta biết là ta sai rồi. Ta thực sự, thực sự không nên làm như vậy, ngươi.. ngươi bình tĩnh trước đã, chúng ta nói chuyện.. Ngươi đừng.. đừng vì chọc giận ta mà cùng thứ đồ này ở bên nhau, truyền ra ngoài sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi - chàng chỉ muốn trở lại quá khứ, trở lại hai tháng trước, lại không biết phải làm thế nào mới có thể sửa chữa được lỗi lầm của mình.
Chàng biết mình sai rồi, Hạ Tử Minh chỉ đang trả thù mà thôi, cho dù cách trả thù này hại người cũng hại mình.
- Chọc giận ngươi? Cố công tử, ngươi lấy đâu ra tự tin mà cho rằng cô ở bên Hạc Nô là vì chọc giận ngươi? Da mặt còn dày hơn tường thành, ha ha ha ha~- Hạ Tử Minh bỗng nhiên đứng dậy, hung tợn nhìn chàng, lại cười ha hả.
Cố Sâm thấy hắn như vậy đau lòng muốn chết:
- Trường Phong..
- Ta nói rõ ràng cho ngươi nghe nhé, Cố công tử, ta ở cùng Hạc Nô, không phải vì muốn chọc giận ngươi, mà là bởi vì cô thích hắn - Hạ Tử Minh đẩy chàng ra, ôm lấy Hạc Nô, hai mắt đỏ bừng nhìn Cố Sâm - Cô muốn cùng Hạc Nô sống cả đời!
Cố Sâm biết rõ hắn đang chọc tức mình, nhưng vẫn đau đớn như bị dao cùn cắt thịt:
- Trường Phong, ngươi đừng như vậy, thương ta lại thương chính ngươi. Con hát xuất thân thấp hèn, chỉ cần đưa tiền ai cũng chịu theo, có chỗ nào đáng giá ngươi thích?
Hạc Nô vô duyên vô cớ bị khinh miệt, sắc mặt tức khắc khó coi tới cực hạn, bất mãn kêu lên:
- Điện hạ..
- Con hát, con hát thì sao? Cô thấy hắn tốt hơn Cố công tử ngươi nhiều, ít nhất chỉ cần cô cho đủ tiền, đối xử đủ tốt thì sẽ vĩnh viễn không phản bội cô, vĩnh viễn không làm chuyện trong lòng yêu một người, cùng người đó liên hợp lại hãm hại người bên gối! Cố công tử.. Kinh thành đệ nhất công tử, cao ngạo không ai chạm tới, cô nghĩ thông rồi, cô chỉ thích hợp với con hát như vậy mà thôi - Hạ Tử Minh tiến lên, bảo hộ Hạc Nô phía sau - Bởi vì, cô có thể xác định hắn vĩnh viễn sẽ không phản bội cô, cũng không có lá gan phản bội, mà ngươi - Cố Tử Khanh - ngươi vẫn đi tìm thanh mai trúc mã đặt trong tim ngươi đi.
Cố Sâm thanh âm run rẩy muốn giải thích:
- Trường Phong, không phải, ngươi nghe ta giải thích ta cùng Trường An..
Chàng muốn giải thích rõ ràng quan hệ giữa mình với Hạ Tử Thịnh.
- Không cần giải thích, Cố công tử, cô không muốn nghe - Hạ Tử Minh cắt lời - Cô không chấp nhận được người từng phản bội mình người, càng sẽ không để người đó nằm bên gối, ngày đêm đề phòng! Cố Tử Khanh, chúng ta xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Hắn bình tĩnh nhìn Cố Sâm đang cứng đờ như hóa đá, trả lại tất cả những gì Cố Sâm từng nói:
- Đời này kiếp này, cô đều không muốn nhìn thấy ngươi cùng Hạ Tử Thịnh xuất hiện trước mặt cô, cút đi, phủ của cô không chào đón ngươi!
Hắn nói xong liền sai người đuổi Cố Sâm ra ngoài.
- Điện hạ - Hạc Nô nhẹ nhàng gọi, như muốn trấn an hắn một chút.
Hạ Tử Minh buông hắn, vẫy tay, mệt mỏi ra lệnh:
- Ngươi đi xuống trước đi.
Từ đó đến một tháng sau, Cố Sâm đều ngày ngày đêm đêm chờ trước cửa phủ Hoàng thái tử cầu kiến Hạ Tử Minh, nhưng Hạ Tử Minh lại kiên quyết không gặp dù chỉ một lần.
Hạ Tử Minh trả lại Cố Sâm toàn bộ nhục nhã cùng thống khổ nhưng độ hảo cảm không chỉ không giảm mà còn dưới các loại rối rắm cùng thống khổ tra tấn nhảy lên tới 85 điểm, đến hệ thống cũng thấy kinh ngạc.
Có một ngày, trời mưa như trút, người trong phủ Hoàng thái tử đến báo cho Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh sai người ra đưa cho Cố Sâm một cây dù.
- Cố công tử, Thái Tử điện hạ nói ngươi đừng đợi, trở về đi. Ngài nói cả đời đều sẽ không gặp lại công tử, đi thôi - Lão quản gia cầm ô đi tới bên cạnh Cố Sâm đang bị mưa to xối đến ướt sũng, truyền lại lời của Hạ Tử Minh.
Cố Sâm kiên quyết không chịu đi, nói:
- Ta sẽ không đi, ta biết sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ gặp ta. Một ngày không được, ta liền chờ hai ngày, hai ngày không được ta liền chờ 10 ngày, 10 ngày không được ta liền chờ mười năm, sẽ có một ngày, sẽ có một ngày.. - Cố Sâm ánh mắt trống rỗng nhìn tường viện cao ngất của Thái Tử phủ, giống như nhìn thấy người đang ở trong phủ.
Một người ôn nhu như vậy!
Cho dù mình làm ra chuyện như vậy, hắn đã cùng mình cắt đứt quan hệ mà trời mưa còn nhớ rõ sai người đưa dù.. Nhưng chính mình lại..
Trước kia Cố Sâm chưa bao giờ hiểu Hạ Tử Minh, chưa bao giờ hiểu Lệ Thái Tử, chỉ thấy hắn độc ác tàn nhẫn; cho dù kiếp này cùng Hạ Tử Minh ở bên nhau, chàng vẫn cảm thấy như vậy, trước sau đề phòng Hạ Tử Minh thay đổi thất thường, không dám toàn tin.
Mãi cho đến bây giờ, chàng mới là chân chính hiểu trái tim người kia mềm mại thế nào..
Chỉ tiếc, biết quá muộn, tất cả đã chậm, họ chẳng thể trở về quá khứ.
Cố Sâm không chịu nhận cây dù mà quản gia đưa. Quản gia k cũng không khuyên được, chỉ phải thở dài, tìm một gã sai vặt thay Cố Sâm cầm ô, chờ người sẽ không từ trong phủ đi ra kia.
- -
Hạ Tử Minh ở trong phủ đóng cửa không ra mấy tháng, mãi cho đến khi hoàng đế đều nhìn không được, muốn gặp hắn, ở trong cung mở tiệc mới chịu ra cửa.
Hạ Tử Minh tuy ra ngoài nhưng tâm tình vẫn không vui, chỉ ngồi ở ghế dưới hoàng đế xem biểu diễn uống rượu.
Hạ Tử Thịnh cùng Cố Sâm được mời đến bữa tiệc này, cả hai tới kính rượu Hoàng thái tử, vốn nghĩ trước mặt mọi người Hạ Tử Minh sẽ cho bọn họ chút mặt mũi, nào ngờ Hạ Tử Minh trực tiếp không màng trường hợp ném vỡ chén rượu, cho tất cả thấy thay đổi thất thường là thế nào.
Đám phe phái đối địch với Hạ Tử Minh bất mãn càng sâu, đã ở trong lòng viết xong tấu chương buộc tội hắn.
Hạ Tử Minh cũng không quan tâm, như cũ một mình uống rượu.
Yến hội đến nửa chừng, lão hoàng đế đã ngà ngà say đột nhiên lên tiếng:
- Lão đại, tuổi con cũng không nhỏ nữa, cũng nên bớt chơi đùa đi. Đối với hôn sự, con nghĩ thế nào?
Vừa nghe lời này, Hạ Tử Minh, Hạ Tử Thịnh và Cố Sâm đều căng thẳng!
Hoàng đế nói như vậy, bình thường chính là muốn tứ hôn.
- Nếu con không biết ai, trẫm xem thiên kim nhà Lễ Bộ Thượng Thư ôn nhu thông minh, đoan trang hơn người, rất là không tồi.. - Quả nhiên, lão hoàng đế nói luôn đến con dâu mình vừa ý.
Không đợi lão hoàng đế nói xong, Hạ Tử Minh đã ngắt lời:
- Phụ hoàng..
- Làm sao thế? - Lão hoàng đế cưng chiều vô cùng, cũng không trách hắn tội đại bất kính.
Hạ Tử Minh nói:
- Nhi thần cũng biết thiên kim của Lễ Bộ Thượng Thư nhân phẩm dung mạo đều tốt, chung linh dục tú, nhưng xin phụ hoàng thứ tội, nhi thần không thể tuân mệnh cưới nàng ấy làm vợ.
- Sao? Hay là con đã có người trong lòng? - Lão hoàng đế biến sắc, ánh mắt nhìn Hạ Tử Minh lập tức trở nên nghiêm khắc.
Hạ Tử Minh trực tiếp quỳ trên mặt đất, do dự một lát liền nói thẳng:
- Nhi thần.. Nhi thần thích nam tử, chỉ thích nam tử, không thể chậm trễ cô nương tốt nhà người ta, xin phụ hoàng thứ tội.
Sắc mặt lão hoàng đế trở nên cực kì khó coi.
Hạ Tử Thịnh cùng Cố Sâm cũng giật nảy mình, hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Tử Minh cư nhiên to gan nói thẳng như vậy.
- Nhi thần.. nhi thần còn có một chuyện muốn tấu thỉnh phụ hoàng - Hạ Tử Minh cắn chặt răng tiếp tục mở miệng.
Giọng nói của lão hoàng đế lạnh đến có thể đông chết người:
- Chuyện gì?
Toàn bộ người tham dự cung yến đều hoảng sợ, mọi người không tự giác ngừng thở, sợ bị lão hoàng đế giận cá chém thớt.
- Nhi thần tự nhận không tài không đức, không thể gánh được trách nhiệm của Thái tử một nước. Xin phụ hoàng chấp thuận nhi thần tự phế vị trí Hoàng thái tử - Hạ Tử Minh đem tất cả những chuyện Lệ Thái Tử muốn làm mà không dám đều làm cả.
Hắn vừa nói lời này, tất cả kinh hãi.
Toàn bộ cung yến nháy mắt lặng ngắt như tờ, không ai dám nghĩ đến Hoàng thái tử có thể làm ra việc kinh thế hãi tục như vậy.