Lệ Thái Tử là long tử phượng tôn tính nết khó chiều, Cố Sâm xuất thân thế gia cũng là nhân trung long phượng. Hai người ở bên nhau, tính tình khác nhau, thân thế khác nhau, nếu nói không có tranh cãi là không có khả năng.
Hạ Tử Minh ban đầu cố tình chế tạo một chút sự tình khiến Cố Sâm sinh ra hảo cảm, nhưng hắn lại không thể lúc nào cũng luôn nhường nhịn nghe theo Cố Sâm, bởi vì như vậy hắn chỉ có thể là một người bạn đời mà Cố Sâm có hảo cảm, cảm thấy thực phù hợp mà thôi. Điều này khả năng sẽ khiến Cố Sâm yêu thích hắn, độ hảo cảm sâu đậm, cả đời cầm sắt hòa minh, kính nhau như khách nhưng tuyệt đối không không thể đạt đến mức khắc cốt ghi tâm.
Hạ Tử Minh luôn cho rằng chỉ có hai người biết rõ mình và đối phương là hai cá thể hoàn toàn bất đồng, có tranh cãi có xung đột có va chạm lại vẫn là luyến tiếc buông tay, luyến tiếc rời đi, không ngừng vì đối phương tìm kiếm cách ở chung mới là yêu sâu đậm thực sự.
Mà hiện tại, hắn cần làm là từng chút từng chút đem cảm tình của Cố Sâm đối với hắn dẫn đến phương hướng này.
Gần đây Cố Sâm cùng Hạ Tử Minh va chạm cọ xát không ít, vì ý kiến không hợp, tính tình khác biệt, vì thân phận của Hạ Tử Minh đều có. Hắn muốn chính là khiến Cố Sâm biết rõ cùng hắn tách ra sẽ càng tốt, nhưng lại không thể quyết tâm, phân phân hợp hợp, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Mà Hạ Tử Thịnh đã mở ra hắc hóa trị thì ở giữa hai người họ không ngừng châm ngòi ly gián, Hạ Tử Minh đã biết chuyện này lại làm bộ không biết, dung túng Hạ Tử Thịnh tiếp tục làm vậy.
Hắn yêu cầu một người làm mâu thuẫn giữa hắn và Cố Sâm càng trở nên gay gắt.
Hạ Tử Thịnh tâm cơ rất sâu, thân phận em trai của Hạ Tử Minh và bạn tốt của Cố Sâm bạn tốt đều rất có giá trị, y biết Hạ Tử Minh rất coi trọng Cố Sâm, cho nên ở trước mặt Hạ Tử Minh cũng không nói xấu Cố Sâm còn nơi chốn khen chàng; nhưng ở Cố Sâm trước mặt, làm bạn tốt cái gì cũng có thể nói, y lại có thể tận dụng mọi thứ đâm trúng nhược điểm của Cố Sâm.
- Tử Khanh làm sao vậy? Lại cùng đại hoàng huynh cãi nhau sao? - Thấy Cố Sâm mặt ủ mày chau tới tìm mình uống rượu giải sầu, Hạ Tử Thịnh đoán được là Cố Sâm lại cùng Hạ Tử Minh nổi lên tranh chấp.
Cố Sâm không nói một lời, rót một chén rượu ngửa đầu uống cạn.
Hạ Tử Thịnh thở dài, an ủi:
- Đại hoàng huynh đã quen làm thiên chi kiêu tử, tính tình thô bạo, nổi giận liền không cho ai mặt mũi, xem ai đều như nô tài.. ngươi đã biết từ sớm. Ta vốn nghĩ nếu cô nương nào lấy huynh ấy, cho dù thân phận Hoàng thái tử quý trọng, có thể mang đến vinh quang vô biên, cũng là gặp xui tám đời.
- Không nghĩ tới, cuối cùng ở bên huynh ấy lại là ngươi a, Tử Khanh - Y nói trên lập trường bạn tốt của Cố Sâm.
Cố Sâm có chút kinh ngạc ngẩng đầu:
- Trường An?
Chàng không nghĩ tới hôm nay Hạ Tử Thịnh sẽ đánh giá Hạ Tử Minh như vậy, sau ngày Hạ Tử Minh say rượu ấy, Hạ Tử Thịnh đã lâu nói xấu Hạ Tử Minh trước mặt chàng, còn tưởng rằng Hạ Tử Thịnh sớm đã thay đổi cái nhìn đối với Hạ Tử Minh.
- Ta không phải nói đại hoàng huynh không tốt. Ta biết rõ tuy đại hoàng huynh tính nết bất thường nhưng so với các vị hoàng huynh khác thật sự là không thể tốt hơn, đối với người khác cũng không có gì ý xấu. Nhưng tính tình của huynh ấy thì thật là.. - Hạ Tử Thịnh phát giác Cố Sâm không vui, cũng biết không ai thích người khác nói xấu người yêu trước mặt mình liền sửa miệng - Thiên chi kiêu tử đã quen cao cao tại thượng, cho dù không cố ý cũng không học được tôn trọng người khác, ở trước mặt huynh ấy chính là gần vua như gần cọp, phải chịu đựng tính cách thất thường đó, theo ý ta thật sự không phải một người bạn đời tốt. Chính là, Tử Khanh.. - Y nói một nửa lại ngừng lại thở dài.
Cố Sâm dường như trầm tĩnh không ít:
* * * Kỳ thật, tính tình Thái Tử điện hạ còn không xấu đến mức đó.
Hạ Tử Minh tuy rằng trái tính trái nết, nhưng đối với chàng lại rất tốt. Nếu không chàng cũng sẽ không có cơ hội cãi nhau với Hạ Tử Minh.
- Ta cũng chỉ có thể khuyên ngươi vài câu mà thôi - Hạ Tử Thịnh buồn bã thở dài một hơi - Đúng rồi, Tử Khanh đã biết phụ hoàng muốn tứ hôn cho đại hoàng huynh chưa?
Cố Sâm siết chặt chén rượu, lông mày nhíu lại.
Hạ Tử Thịnh thấy thế liền nói ngay:
- Xem ra đại hoàng huynh chưa nói với ngươi, là ta nhiều lời. Ta nghĩ, đại hoàng huynh không nói cho ngươi chỉ là không muốn ngươi thương tâm thôi.
- Sao lại thế này? - Y vừa định đem lời còn lại nuốt trở vào, Cố Sâm đã gấp không chờ nổi hỏi.
Hạ Tử Thịnh thở dài, do dự một phen, dường như cuối cùng lựa chọn muốn đứng bên bạn thân:
- Nàng ấy là thiên kim của Lễ Bộ Thượng Thư, tri thư đạt lý, Khâm Thiên Giám nói có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, khi phụ hoàng nói đại hoàng huynh cũng không cự tuyệt. Có lẽ thánh chỉ tứ hôn ý chỉ đã sắp hạ rồi.
Trái tim Cố Sâm nháy mắt chìm xuống đáy cốc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Lúc ta nghe được liền lo cho ngươi, đại hoàng huynh là Thái Tử không thể cả đời không cưới, không lập Thái Tử Phi, nhưng Tử Khanh lại nên làm gì bậy giờ? - Y than nhẹ.
Hạ Tử Thịnh rõ ràng Cố Sâm đã tính toán vì Hạ Tử Minh cả đời không thành hôn.
Ánh mắt Cố Sâm sâu không thấy đáy.
Hạ Tử Thịnh nhìn hắn:
- Đại hoàng huynh đại hôn, nhưng tuyệt đối sẽ không cho ngươi đón dâu, ngươi nguyện ý vì huynh ấy cả đời không cưới, nhưng nhà ngươi thì sao? Ngươi có thể không kết hôn một ngày, nhưng lại không thể kéo dài một năm, hai năm, ba năm, mười năm. Ngươi cùng đại hoàng huynh thân cận như vậy lại không đón dâu, lâu rồi sẽ có người nhìn ra manh mối, đến lúc đó lời đồn bốn phía, chỉ sợ Tử Khanh sẽ phải lưu lại cái danh sắc thị quân, là mệnh gian thần. Cố gia là dòng dõi thư hương, thanh danh đã truyền nhiều đời, đến lúc đó ngươi sẽ đối mặt với bá phụ bá mẫu thế nào? - Y giống như hoàn toàn suy tính cho Cố Sâm.
Cố Sâm im miệng không nói.
Hạ Tử Thịnh nhìn ra lời này đã chọc trúng nhược điểm của chàng.
Hạ Tử Thịnh nhẹ nhàng uống một ngụm trà, lại nói:
- Còn có vài câu, ta không biết có nên nói hay không, có phải mình đang xen vào việc người khác hay không..
- Chúng ta là huynh đệ, Trường An có gì cứ nói thẳng là được. Giữa ngươi và ta còn cần giấu giếm sao? - Cố Sâm khẽ nhíu mày, tuy bị kích thích rất lớn nhưng vẫn duy trì phong thái của thế gia tử.
Hạ Tử Thịnh trầm giọng nói:
- Ta muốn nhắc nhở ngươi, lần này cùng đại hoàng huynh cãi nhau, đã bao lâu ngươi chưa gặp qua huynh ấy, bình tĩnh trò chuyện? Đừng cho người ta có cơ hội xen vào, ít nhất hiện tại đại hoàng huynh không có Thái Tử Phi, vẫn cùng ngươi ở bên nhau - Hắn nhắc nhở.
Cố Sâm lập tức nhạy bén lên:
- Ngươi đã biết cái gì đúng không?
- Ta nghe nói, sau khi đại hoàng huynh cùng ngươi tranh chấp, lần nào cũng sẽ cùng một con hát đi lại rất thân mật. Ta biết, đại hoàng huynh có lẽ đang giận dỗi, con hát ti tiện kia tuyệt đối không thể sánh với ngươi, đại hoàng huynh cũng sẽ không thích con hát ấy - Hạ Tử Thịnh nhẹ giọng - Nhưng con hát kia có tâm tư gì thì ai mà biết, có đôi khi tiểu nhân mới càng phải đề phòng. Tử Khanh, đây là vết xe đổ.
Cố Sâm suýt nữa bóp nát chén rượu trong tay, sắc mặt khó coi đến lợi hại.
Hạ Tử Thịnh thấy hắn như vậy, trong lòng lại cực khoái trá. Sau khi giả bộ bạn tốt tri giao trấn an chàng, Hạ Tử Thịnh lại lấy ra một chồng văn thư đưa cho Cố Sâm, nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, Tử Khanh, hiện nay chuyện này chỉ ngươi mới có thể giúp ta.
* * * Trường An, sao lại thế này? - Cố Sâm cả kinh.
Hạ Tử Thịnh thần sắc bình tĩnh:
- Ta muốn ở trước mặt phụ hoàng tìm một chức quan, triển lộ tài năng. Ta rốt cuộc là hoàng tử, Tử Khanh, ta không thể không suy tính cho tiền đồ cùng tương lai của mình, lúc nào cũng đi theo đại hoàng huynh làm một con chó.
- Sao ngươi không nói thẳng với Trường Phong? - Cố Sâm nhíu mày.
Hạ Tử Thịnh nói:
- Tử Khanh, chuyện này ta chỉ có thể gạt đại hoàng huynh lén lút làm, đại hoàng huynh tính tình thất thường, ta căn bản không dám mở miệng, cũng không dám cho huynh ấy biết tâm tư của ta. Ta không biết nếu huynh ấy biết sẽ làm thế nào, chỉ có thể tiền trảm hậu tấu..
- Nhưng.. - Cố Sâm còn muốn nói thêm.
Hạ Tử Thịnh trước một bước cắt lời:
- Ta biết đại hoàng huynh đối với ta rất tốt, ta nên cảm kích, nhưng ta không biết, mẫu phi ta.. Tuy rằng huynh ấy tùy tiện, tính tình thất thường nhưng cũng cho không ít người bên cạnh trải đường, cho cơ hội.. Chỉ có ta, đi theo đã lâu nhưng cái gì đều không có.
Ta không muốn cả đời dài như thế mà việc gì cũng không thể làm. Đây là cơ hội duy nhất, Tử Khanh, xin ngươi giúp ta, ta không hiểu tâm tư đại hoàng huynh, nhưng ngươi là người duy nhất có thể giúp ta gạt huynh ấy - Hạ Tử Thịnh cầm chặt tay chàng, cầu xin nói - Việc này đối với ngươi không lớn lao gì, đại hoàng huynh cũng sẽ không trách ngươi, nhưng với ta mà nói lại là hy vọng duy nhất, Tử Khanh, cầu ngươi giúp ta.
Cố Sâm tâm phiền ý loạn suy xét một phen, cũng cảm thấy đây không phải việc lớn, cho dù chàng làm vậy, Hạ Tử Minh có cáu giận cũng sẽ không trách móc quá mức, liền nói:
- Trường An, ngươi đừng như vậy, ta giúp ngươi là được.
- Cảm ơn ngươi, Tử Khanh. Ngươi phải nhớ kỹ, trước khi chuyện này có kết quả, ngươi tuyệt đối không thể cho đại hoàng huynh biết một chút nào.. Ta thật sự.. Thật sự sợ hãi vô cùng - Hạ Tử Thịnh cảm động đến rơi nước mắt, dặn đi dặn lại.
Cố Sâm toàn bộ tâm trí đều là Hạ Tử Minh, cũng không rảnh nghĩ chuyện khác liền đáp ứng:
- Được
Nhìn biểu tình mỏi mệt của chàng, khóe môi Hạ Tử Thịnh cong lên đầy quỷ dị.