Cái cảm giác người là dao thớt, ta là cá thịt thực sự không tốt chút nào cả.
Ba người bị dây leo treo lên đều có tâm trạng không tốt đẹp lắm, nhất là đối diện với người đàn ông ngồi trên lưng Nguyệt Quang Long kia, tuy rằng không làm gì cả, nhưng khí thế mạnh mẽ đó, khiến trong lòng thanh niên dâng lên sự kiêng dè.
Theo như anh ta biết, Nguyệt Quang Long màu bạch kim là loài có tính tình táo bạo nhất trong các loài Nguyệt Quang Long, tuy rằng có năng lực bay và chiến đấu mạnh, nhưng chỉ có vương tộc mới có thể thuần phục được nó, rõ ràng là thân thận của thanh niên này có liên quan tới vương tộc, không biết là người của vương tộc của quốc gia nào.
Hơn nữa, vì sao anh ta lại chặn bọn họ trên đường? Lẽ nào là truy binh của nước Hochilas sao?
Thanh niên cảnh giác trong lòng, lo rằng họ là truy binh tới bắt bọn họ, mặt tỏ thái độ khiêm tốn rất tự nhiên, nói rằng: “Vị đại nhân này, có phải mọi người bắt nhầm người rồi không? Chúng tôi chỉ là nô lệ chạy trốn từ Andara thôi...”
Mỗi năm ốc đảo Andara đều sẽ có những nô lệ không chịu nổi hình phạt khắc nghiệt nơi đó, nhân cơ hội chạy trốn ra ngoài, chuyện này không có gì là lạ.
Người đàn ông cưỡi trên Nguyệt Quang Long không nói gì, ánh mắt dừng trên người Trì Am bên cạnh thanh niên, đôi mắt màu tím u ám thâm trầm khó đoán.
Trong lòng thanh niên lập tức cảnh giác, suýt chút nữa tưởng rằng đối phương nhìn ra được thân phận của bọn họ.
“Các cậu là nô lệ của quốc gia nào?” Một kỵ sĩ tóc đen cưỡi trên một con Nguyện Quang Long khác cất lời hỏi.
“Chúng tôi là nô lệ của thành Oman.” Thanh niên đáp.
Nghe nói là thành Oman, mấy kỵ sĩ trên lưng Nguyệt Quang Long lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
Thành Oman là thành Tội Ác, mỗi năm đều có vô số nô lệ chợ đen bị đưa tới ốc đảo Andara giao dịch, từ đó kiếm được một khoản lợi nhuận kếch xù. Đương nhiên, cũng bởi vì đặc tính này, trong đó có rất nhiều không gian để hành động, những tội phạm giết người hòng trốn thoát sự truy nã, sẽ trà trộn vào thành Oman, giả làm nô lệ, sau khi được đưa tới ốc đảo Andara rồi mới nghĩ cách trốn thoát.
Những kỵ sĩ cưỡi Nguyệt Quang Long này đã coi ba người này thành người giả thành nô lệ nhân cơ hội bỏ trốn.
Tuy rằng thanh niên hành động cẩn thận, nhưng rốt cuộc thì cũng chưa có nhiều kinh nghiệm, không ngờ rằng những người này lại vô cùng hiểu về thành Oman, thế nên đã lộ dấu vết mà không biết.
Hồi lâu sau, người đàn ông cưỡi trên lưng Nguyệt Quang Long màu bạch kim đột nhiên giơ tay lên, chỉ thấy dây leo đang giương nay múa vuốt trong sa mạc bỗng yên tĩnh lại, sau đó Trì Am phát hiện dây leo quấn lấy mình bỗng nhiên hất cô lên không trung, sau đó quấn lấy chặt chẽ đưa nàng tới trước mặt Nguyệt Quang Long màu bạch kim.
Trì Am bị treo trong không trung, khuôn mặt bẩn tới mức không nhìn rõ diện mạo, chỉ có đôi mắt sáng ngời như đá đen trở thành điểm đặc sắc nhất trên khuôn mặt này.
Người trên lưng rồng đánh giá cô với đôi mắt màu tím thâm trầm.
“Thả cô ấy ra!” Thanh niên hoảng hốt nói.
Vào lúc này, anh ta cũng không giữ được bình tĩnh nữa, cũng không còn che giấu, vung cây kiếm giấu trong tay từ lúc đầu về phía trước, chém đứt dây leo trói lấy mình, quay người tránh khỏi truy kích của dây leo, linh hoạt dẫm lên cành lá dây leo đan xen ngang dọc chạy về phía Trì Am.
Kỵ sĩ cười trên Nguyệt Quang Long lập tức rút kiếm ra: “To gan!”
Lúc thanh niên kia chạy nhanh tới, chỉ thấy người đàn ông cưỡi trên Nguyệt Quang Long màu bạch kim âm u nhìn sang, đột nhiên dây leo đang yên tĩnh như phát điên lên, tập trung lại đạp về phía thanh niên, thanh niên có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào chống lại được sự tấn công liên tục của dây leo thô to, rất nhanh đã bị dây leo đánh mạnh xuống đất, nhấc chân anh ta treo lên, cây kiếm trong tay anh ta cũng bị dây leo đoạt lấy, vứt về phía xa.
Thanh niên phun ra một ngụm máu, kinh hãi nhìn người trên lưng rồng, trong đầu chợt lóe lên, cuối cùng cũng biết người có năng lực khống chế thực vật lợi hại như vậy là ai: “Anh là Hoa Đô nước Tarrans...”
“Câm miệng!” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Cuối cùng người trên lưng Nguyệt Quang Long màu bạch kim cũng cất lời, nghe giọng nói là một người đàn ông trẻ tuổi, dường như rất không vui khi có người mạo phạm tới mình, tiếng quát vang lên, đến cả miệng của thanh niên kia cũng bị dây leo che lại.
Trì Am nhìn thấy kết cục của thanh niên, lặng lẽ thắp một ngọn nến cho anh ta.
Thế nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy nên thắp một ngọn nến cho mình rồi.
Dây leo đưa cô tới trước mặt người đàn ông trên lưng Nguyệt Quang Long màu bạch kim, người đàn ông kia khẽ cau mày, dường như rất ghét bỏ dáng vẻ bẩn thỉu của cô, nhưng vẫn vươn tay ra, vén mái tóc màu đen che đi một nửa mặt cô, để lộ ra khuôn mặt của cô.
Trì Am không biết người này đang nhìn cái gì, cả trái tim tràn ngập lo sợ.
Lâu sau, người đàn ông kia rút tay lại, giơ tay lên kéo mũ của áo choàng sẫm màu trên người xuống, để lộ luôn mặt tuấn tú đến mức tận cùng.
Anh ta có một mái tóc dài như ánh sáng màu bạc, trên trán đeo trang sức màu vàng tinh xảo, bên trên được khảm đá quý màu tím cùng màu với đôi mắt của anh ta, cùng đôi mắt kia chiếu rọi lẫn nhau, khiến khuôn mặt vốn dĩ đã tuấn tú của anh lại càng thêm chói mắt như đá quý. Ngoài điều đó ra, tai anh ta không tròn như con người, mà là đôi tai nhọn như tinh linh.
Trì Am nhớ tới lời thanh niên nói trước đó, đoán rằng có thể người này là một yêu tinh.
Hàm nghĩa của yêu tinh trong thế giới này, không phải là từ có nghĩa xấu, mà là một sự tồn tại mạnh mẽ.
Người kia vươn tay về phía cô, Trì Am còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy mình không biết bị dây leo từ đâu ra quấn lấy, sau đó bị người đàn ông kia ghét bỏ vứt lên lưng Nguyệt Quang Long.
Người đàn ông kia lạnh nhạt nói với mấy kỵ sĩ đang kinh ngạc bên cạnh: “Giết đi.”
Hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ này lại chưa đựng sát ý vô hạn, Trì Am giật thót, kinh hãi nói: “Đừng giết bọn họ!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Trì Am trừng mắt nhìn thanh niên bị một kỵ sĩ xách lên chuẩn bị giết, nhớ tới cả một đường anh ta âm thầm bảo vệ, còn có cảm giác chua xót và khổ sở tự dưng xuất hiện trong lòng, siết chặt lấy con dao thanh niên đã nhân cơ hội nhét cho cô lúc bị dây leo tấn công, cắt đứt dây leo trên người, nhảy vọt về phía người đàn ông trên lưng rồng, đâm thẳng về phía yết hầu anh ta, con dao trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nắng.
Người đàn ông kia nghiêng người né sự tấn công của cô, khóe môi nhếch lên độ cong khinh thường, dường như đang nhìn con mồi giãy dụa sắp chết.
Anh ta bình tĩnh ung dung ngồi ở đó, Nguyệt Quang Long ngồi xuống đột nhiên lắc lư, bay vọt lên trên trời, Trì Am không kịp đề phòng, cả người suýt chút nữa thì bị hất văng đi.
Cô vươn tay túm lấy vảy trên lưng Nguyệt Quang Long, lòng bàn tay bị vảy sắc bén rạch thương, máu chảy ra ngoài, nhỏ giọt trên lưng Nguyệt Quang Long.
Màu máu đỏ thấm lên màu bạch kim thật sự quá chói mắt, biểu cảm trên mặt người đàn ông hơi lạnh, rất không vui khi cô làm bẩn thú cưỡi của anh ta, mười ngón tay mở ra, đằng sau Trì Am đột nhiên xuất hiện mấy dây leo, đập về phía lưng cô.
Trì Am ho ra một ngụm máu, rơi xuống lưng Nguyện Quang Long.
Nguyệt Quang Long nhẹ nhàng bay trong không trung, cất tiếng gầm lảnh lót, tiếng như rồng như ưng, Nguyệt Quang Long bên dưới đồng loạt ngẩng lên trời kêu, dường như đang đáp lại tiếng gọi của nó.
Người đàn ông kia đứng lên, dẫm trên lưng Nguyệt Quang Long, đi tới trước mặt cô.
Anh ta từ trên cao nhìn con người chật vật bò trên lưng Nguyệt Quang Long, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, đột nhiên khom người xuống, vươn tay ra với cô, móng tay hơi lạnh ấn lên ót cô.
Trì Am mềm mại gục đầu xuống, không cam lòng mà mất đi ý thức.
Người đàn ông nhìn cô hồi lâu, cởi áo choàng trên người xuống bọc cô lại, ôm vào lòng rất tự nhiên.
Nguyệt Quang Long màu bạch kim lại đáp xuống một lần nữa, những người khác cũng có thể thấy rõ được tình hình bên trên Nguyệt Quang Long.
Những kỵ sĩ đi theo người đàn ông nhìn thấy người đàn ông dùng áo choàng bọc nô lệ bẩn thỉu kia lại, hơn nữa còn ôm nô lệ kia vào lòng mà không hề ghét bỏ thì đều rất kinh ngạc, trực giác cảm thấy nô lệ này có phải có vấn đề gì đó không, nếu không thì sao vương tử luôn có bệnh sạch sẽ lại trực tiếp ôm vào lòng được.
Thanh niên bị dây leo treo ngược lên ở bên kia cũng ngây dại trước cảnh tượng này, nếu như người này thực sự là cái người mà anh ta suy đoán, thì người kia làm thế này...
...
Đây là một thế giới kỳ ảo, thế giới này được tạo thành từ yêu tinh, Nguyệt Quang Long, sinh vật hắc ám, con người.
Yêu tinh sống trong rừng yêu tinh, bọn họ cách biệt với bên ngoài, gần gũi thiên nhiên, không quan tâm tới thế tục, có năng lực mà con người ngưỡng mộ, nếu như một quốc gia có thể được yêu tinh coi trọng, được yêu tinh chúc phúc, thì sẽ vĩnh viễn sung túc thịnh vượng, không sợ những quốc gia khác xâm lấn đe dọa.
Nguyệt Quang Long là bá chủ bầu trời, chúng sống trong Thung lũng Andorhal, ăn cỏ Nguyệt Quang, nên có tên gọi như vậy. Con người thuần phục Nguyệt Quang Long, Nguyệt Quang Long trở thành đồng bạn tung hoành trong không trung của bọn họ, đồng thời cũng là vũ khí trong lúc chiến tranh.
Sinh vật hắc ám là sự tồn tại của tà ác sa đọa, mỗi khi chúng xuất hiện, con người chắc chắn sẽ gặp phải tai họa rất lớn, quốc gia điên đảo, khỏi lửa chiến tranh triền miên, con người trôi dạt khắp nơi, chiến tranh và máu tanh lan tràn khắp cả đại lục.
Còn con người, lại lập nên những quốc gia khác nhau trên đại lục này.
Lilian Davis là Nhị công chúa nước Calivert được xưng là thành phố băng tuyết, cũng là Chiêm Bặc sư có thiên phú bói toán duy nhất trong vương tộc.
Chiêm Bặc sư có thể bói được tương lai quá khứ, bói hung cát, có năng lực chữa trị, là sức mạnh thần bí mà trời cao ban cho bọn họ.
Chiêm Bặc sư thần bí khó đoán, bọn họ khác với con người bình thường, Chiêm Bặc sư phục vụ cho vương tộc qua nhiều thế hệ, là thế lực dưới sự khống chế của vương tộc. Lúc ba tuổi Lilian bị tra ra được thiên phú Chiêm Bặc sư, đã bị Quốc vương của Calivert đưa vào tháp Chiêm Bặc, cùng học tập trưởng thành với những Chiêm Bặc sư khác.
Mỗi một quốc gia đều xây dựng tháp Chiêm Bặc, có rất nhiều Chiêm Bặc sư sống ở đây, cho dù bọn họ từng có thân phận gì, chỉ cần vào tháp Chiêm Bặc thì đều được đối xử bình đẳng, chỉ phân chia theo yếu mạnh.
Năng lực của Chiêm Bặc sư có mạnh có yếu, Chiêm Bặc sư mạnh, có thể được Quốc vương trọng dụng.
Tuy rằng Lilian là công chúa, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong tháp Chiêm Bặc tối tăm, tính cách cô ấy đơn thuần, chưa từng đau khổ vì bị người nhà vứt bỏ, sau khi đi theo thầy giáo học bói toán, thì liền chuyên tâm chìm đắm vào việc này.
Bởi vì tuổi còn nhỏ đã bị đưa vào tháp Chiêm Bặc cho nên Lilian không thân cận với người thân trong vương cung, sau này khi em gái nhỏ nhất của cô ấy là Lisi ra đời, vương cung lại vui mừng lần nữa, hoàng thất Calivert dường như cũng quên mất rằng vẫn còn một nàng công chúa.
Lilian vẫn luôn nghĩ rằng mình sẽ trở thành Chiêm Bặc sư của nước Calivert, tương lai thay thế chức vị của Chiêm Bặc sư già trong cung đình, phục vụ cho Calivert, tới tận khi cô ấy già rồi chết, Chiêm Bặc sư mới sẽ thay thế vị trí của cô.
Thế nhưng vào năm Lilian mười bảy tuổi, Calivert đón một trận chiến diệt quốc.
Chiến hỏa ở nước Hochilas được gọi là thành phố của lửa lan tới Calivert, chỉ trong một đêm, Calivert bị diệt quốc, Quốc vương và Vương tử duy nhất Raphael chết trận, Vương hậu và Đại công chúa Lisha, Tam công chúa Lisi trở thành tù nhân của nước Hochilas, bị cầm tù trong tháp Rắn.
Lilian là cô công chúa lớn lên trong tháp Chiêm Bặc, không hề được chú ý, không có mấy ai bên ngoài biết tới cô, lúc cả thành đô của Calivert đều hủy diệt, lúc này mới có thể trốn khỏi sự truy bắt của binh sĩ nước Hochilas.
Có lẽ là vào giây phút cuối cùng trong sinh mạng, cuối cùng Quốc vương cũng nhớ tới con gái thứ hai từng lớn lên trong tháp Chiêm Bặc, cảm thấy đã bạc đãi cô, liền dặn dò một kỵ sĩ trong cung đình nước Calivert - Falan, bảo anh ta tới tháp Chiêm Bặc cứu Lilian ra ngoài.
Falan bí mật xâm nhập vào tháp Chiêm Bặc đang bị binh sĩ của nước Hochilas bao vây, trải qua muôn trùng khó khăn, cuối cùng cũng cứu được Lilian bị cầm tù trong tháp Chiêm Bặc ra, nhanh chóng trốn thoát khỏi nước Calivert đã sụp đổ.
Hai người chạy trốn cả một đường, sau này lẫn vào trong thành Oman thành phố Tội Ác, hóa thân thành nô lệ, từ đó trốn khỏi sự truy bắt của nước Hochilas.
Đáng tiếc rằng Lilian chỉ là một Chiêm Bặc Sư, cơ thể yếu ớt, cuộc chạy trốn lâu dài khiến cô có đầy vết thương, cơ thể không chịu đựng nổi, cuối cùng chết trên đường tới ốc đảo Andara...
Lilian biết bản thân đã làm liên lụy tới Falan, hại Falan cả một đường vì cứu mình mà vài lần gặp nguy hiểm. Nếu như có thể, cô ấy hy vọng có thể cứu mẹ và hai chị em bị nhốt trong tháp rắn ra, hy vọng Falan sống tốt, đừng bị mình liên lụy nữa...
...
“Falan!”
Trì Am giật mình thốt lên một tiếng, tỉnh lại trừ trong cơn ác mộng.
Cô mở bừng mắt ra, ý thức vẫn còn đang dừng lại trong cuộc tàn sát tanh máu khi nước Calivert bị hủy diệt, có chút không phản ứng kịp, chỉ có thể ngây người nhìn đỉnh giường đẹp đẽ vẽ đầy hoa văn, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
“Falan? Cô đang nói tới nô lệ kia sao?”
Một giọng nói lạnh nhạt nghiêm túc vang lên, Trì Am sững sờ, chậm rãi quay đầu lại, nhìn người đàn ông dựa vào gối mềm trước giường cách đó không xa.
Mái tóc dài màu bạc của anh xõa tung ra, trên trán đeo trang sức đá quý màu tím, hai bên có dải lụa màu vàng đính đá quý rủ xuống, kết thành một bím tóc với máu tóc dài màu bạc. Trên người anh mặc một bộ trường bào tơ lụa rộng thùng thình, cổ áo mở một nửa, để lộ lồng ngực rắn chắc, trên cổ đeo dây chuyền đá quý, eo thắt một chiếc thắt lưng màu vàng đính đá quý, cánh tay lộ một nửa cùng cổ tay đều đeo vòng cánh tay và vòng cổ tay đính đá quý, cả người trông cực kỳ ung dung tôn quý.
Bây giờ Trì Am đã có kí ức của Lilian, biết rằng cách ăn diện của người đàn ông trước mắt này là cách ăn diện đặc trưng của Vương tộc trong thế giới này.
Liên hệ với câu nói “Anh là Hoa Đô nước Tarrans...” của Falan trước đó, không khó để đoán được thân phận của người này, có lẽ anh là vương tộc của nước Tarrans, có thể là Vương tử có huyết thống yêu tinh trong truyền thuyết - Diops.
Nước Tarrans là thành Hoa Đô nổi tiếng, cũng là đất nước được các yêu tinh vô cùng coi trọng, nghe nói quốc gia này được xây dựng trên hoa tinh quan, rất dễ có được sự yêu thích của các yêu tinh thân cận với thiên nhiên.
Đương nhiên, thứ nổi tiếng nhất của quốc gia này vẫn là Vương tử có huyết thống yêu tinh kia, yêu tinh là một sinh vật đẹp đẽ, nghe nói Vương tử thừa hưởng huyết thống yêu tình này cũng là một người đàn ông đẹp nức tiếng, nhiều Công chúa của các quốc gia vừa gặp đã ngỡ chung thân với anh, nếu không là anh thì không gả, khiến mỹ danh của vị Vương tử này lan xa.
Trì Am cố gắng tìm tòi một lúc trên gương mặt anh, không nhìn ra được người đàn ông đẹp của thế giới dị vực này có chỗ nào tương tự với Tư Ngang, tuy rằng đúng thật là vị Vương tử này rất đẹp, nhưng thực sự không tìm ra được chút đặc trưng nào của người phương đông.
Có lẽ anh ta không phải là Tư Ngang.
Trì Am nghĩ vậy, không nhịn được mà ho khan một tiếng, lồng ngực truyền tới cảm giác đau rát, khiến cô nhớ tới cảnh bị dây leo đập cho ho ra máu, trong lòng nghẹn tới khó chịu.
Thấy cô nằm ở đó không nói gì, người đàn ông đột nhiên đứng dậy đi về phía cô.
Trì Am phát hiện ra người đàn ông này rất cao, cơ thể thon dài, nhất là đôi chân dài kia, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Lúc này anh đi trần hai chân, lúc đi có thể nhìn thấy chân lộ ra dưới áo bào, cùng với vòng chân màu vàng được đeo trên cổ chân, màu trắng cùng màu vàng giao nhau, màu sắc vô cùng diễm lệ.
Đi tới trước giường, anh nghiêng người nhìn cô, một tay gác ở bên gối cô, nhìn xuống mặt cô rồi nói: “Hai nô lệ kia sắp chết rồi.”
Lúc Trì Am nhận ra anh nói điều gì thì lập tức kích động… Đây là tình cảm trong cơ thể của Lilian, cô kích động nói: “Anh không được giết anh ấy, Falan anh ấy là...” Nói rồi cô không nhịn được mà ho kịch liệt.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô đang ho, sờ mặt cô nói rằng: “Đúng là đáng thương...”
Trì Am che miệng, né tránh tay anh.
Dường như hành động của cô đã chọc giận anh, một tay anh bóp lấy cằm cô, lạnh lùng nói: “Vì sao ta không được giết anh ta? Chỉ là một nô lệ thôi mà. Trừ khi... anh ta là người tình của cô?”
Trì Am: “...”
Trì Am cụp tầm mắt xuống, dừng trên bàn tay anh, khi nhìn thấy rõ được chiếc nhẫn quen thuộc trên ngón áp út của anh, cả người đều ngây dại.
“Nói chuyện!” Sắc mặt người đàn ông lập tức lạnh xuống, siết chặt lấy cằm cô.
Tằm mắt Trì Am lại quay trở về khuôn mặt anh, không nhịn được nhìn kĩ khuôn mặt này, thực sự không nhìn ra được điểm gì giống với Tư Ngang cả… Trừ một đôi mắt màu tím.
Trì Am không biết vì sao, trong lòng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Thân phận của Tư Ngang ở thế giới này còn kì dị hơn thế giới trước, thế giới này trực tiếp xuyên thành yêu tinh, còn là một yêu tinh lạnh lùng thần bí, đã là một yêu tinh rồi còn còn là vương tử của một nước. Thân phận đỉnh thế này, khiến cô không nhịn được nghi ngờ lai lịch của Tư Ngang.
Không có bối cảnh và thực lực lớn mạnh, sao anh có thể có được thân phận mạnh mẽ đỉnh cấp như vậy ở mỗi một thế giới trong ba nghìn thế giới nhỏ này chứ?
“Anh ấy không phải là người tình của tôi.” Trì Am cố gắng cất lời.
Nếu như bọn họ thực sự gặp nhau lần đầu, chắc hẳn thái độ của Vương tử này sẽ khiến người ta cảm thấy khó hiểu, nhưng Trì Am vô cùng hiểu rõ căn bệnh thần kinh ngấm ngầm trong người anh, anh luôn có thể tìm được cô một cách khó hiểu, hơn nữa còn xác nhận được thân phận của cô, cho nên dục vọng chiếm hữu đáng sợ này cũng đã thể hiện hết ngay từ khi bắt đầu.
Trì Am không muốn sau này mình phải chịu tội, cho nên cần phải phủ sạch thì vẫn nên phủi sạch.
Dù sao thì cô cũng không thể nào thoát khỏi người đàn ông này, lúc anh phát bệnh, cũng chỉ có bản thân cô phải chịu đựng thôi.
Chỉ là cô muốn phủi sạch, nhưng người đàn ông đa nghi này vẫn nghi ngờ, nói với giọng khinh khỉnh: “Nếu không phải là người tình của cô, vì sao anh ta lại thề chết muốn bảo vệ cô? Tình cảm của hai người tốt thật đấy.”
Anh không quên khi đó nô lệ tên Falan kia mặc kệ thân phận bị bại lộ cũng phải bảo vệ cô, trong lòng vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Trì Am hơi cứng đờ, thêm vào đó cơ thể còn đau đớn khó chịu, có chút không muốn để ý tới anh.
“Cho dù trước đây hai người là gì, bắt đầu từ hôm nay, bây giờ hai người đều là nô lệ của Hoa Đô, các người không có quyền lựa chọn tự do, tốt nhất là đừng có chọc giận ta.”
Trì Am trầm mặt không nói gì.
Thái độ không hợp tác này của cô khiến anh nổi giận, siết lấy cằm cô lạnh giọng nói: “Nói chuyện!”
Trì Am hít sâu một hơi, nói: “Vương tử điện hạ nói phải ạ.” Nói xong câu này cô đã tốn rất nhiều sức lực, khiến cô đau tới mức đổ mồ hôi lạnh.
“Đau lắm à?” Anh cau mày nhìn cô.
Trì Am cười lạnh một tiếng: “Nói nhảm! Anh thử bị đánh cho ho ra máu xem.”
Thái độ bất kính này của cô khiến người đàn ông có chút không vui, nhưng khó hiểu là lại không tức giận, anh ngồi xuống bên giường, vươn tay kéo một cái dây thừng sặc sỡ buộc đá quý bên giường, một lúc sau, liền có hầu gái mặc trường bào tơ lụa màu trắng đi vào, cung kính quỳ trước giường.
“Ngươi đi tìm dược sư mang chút thuốc tới đây.” Diops dặn dò.
Hầu gái ngoan ngoãn đáp một tiếng, liền rời đi xử lý.
Thị nữ nhanh chóng đi lấy bình thuốc tới, nhưng dường như Diops không hài lòng cho lắm.
Anh nhân lấy thuốc đựng trong bình lưu ly, hỏi thị nữ: “Laura, Erde đâu?”
Thị nữ Laura nghe thấy anh hỏi như vậy, đầu tiên là sững người, sau đó vội vàng nói: “Điện hạ, bây giờ đại nhân Erde đang dốc lòng bói toán trong tháp Chiêm Bặc, trừ khi Điện hạ cho gọi, nếu không thì không ai được làm phiền tới ngài ấy.”
Erde là Chiêm Bặc sư lợi hại nhất của nước Tarrans, năng lực chữa trị cũng là đỉnh cao nhất, nhưng việc chữa trị của Chiêm Bặc Sư thường là sự tổn thương mà sinh vật hắc ám tạo nên, rất ít khi chữa trị vết thương bình thường, đây rõ ràng là lấy dao trâu mổ gà, dù sao thì lúc Chiêm Bặc sư chữa trị cho người khác sẽ vô cùng tốn thể lực, dễ ảnh hưởng tới việc bói toán của bọn họ.
Trừ điều đó ra, Chiêm Bặc sư cũng không thể chữa trị cho bản thân mình, có một chút theo nghĩa bác sĩ không tự khám cho mình, đây cũng là nguyên nhân bây giờ Trì Am không nghĩ tới việc sử dụng năng lực bói toán của mình để chữa trị cho bản thân.
Laura không biết thiếu nữ mà Vương tử đem về là người như thế nào, nhưng từ thái độ của Vương tử đối với cô, cô ấy có thể cảm nhận được thiếu nữ này không hề tầm thường chút nào, ít nhất thì đây cũng là phụ nữ duy nhất mà Vương tử từng tự mình tiếp xúc.
Dù sao thì người trong vương cung cũng biết Vương tử có bệnh sạch sẽ, không thích người khác động chạm vào, càng khó có thể chịu đựng được bẩn thỉu và mùi lạ.
Nhưng khi anh bế thiếu nữ này về, không những cả người bẩn thỉu mà còn tỏa ra mùi rất lạ, lúc Laura phụ trách tắm rửa cơ thể cho cô, từ vết thương trên người có thể đoán được rằng có lẽ cô là một nô lệ, nhưng so với sự thô ráp của nô lệ, cô lại giống như tiểu thư quý tộc được sống trong nhung lụa, rất khó có thể định vị được cô.
Bây giờ Vương tử lại muốn đại nhân Erde tự mình tới đây chữa trị cho cô, có thể thấy Vương tử rất coi trọng người này.
Nhưng có coi trọng hơn đi nữa, trực tiếp gọi Erde tới có phải là làm quá rồi không?
Laura đang suy nghĩ, liền nghe thấy Vương tử điện hạ nói: “Thôi vậy, năng lực chữa trị của Erde còn không có tác dụng bằng hoa nhật kim.”
Lúc này Laura thực sự kinh ngạc, không nhịn được quay đầu sang nhìn thẳng vào thiếu nữ trên giường kia, soi xét một lúc, thực sự không nhìn ra được thiếu nữ tóc đen gầy yếu tái nhợt này có điều gì đặc biệt, khiến Vương tử của bọn họ coi trọng tới như vậy.
Trì Am nằm ở đó, khó khăn lắm mới chịu đựng được cơn đau nhức, đối diện với ánh mắt của Laura, trong lòng không khỏi thấy đồng tình với cô ấy. Rất muốn nói, bản tính của Vương tử nhà các cô là một tên bệnh thần kinh đã được che giấu, tốt nhất là đừng có phỏng đoán anh ấy bằng suy nghĩ của người bình thường, cái đó không có tác dụng đâu.
Diops mở một bình thuốc ra, đưa tới trước miệng cô, nói rằng: “Uống nó đi!” Dường như lo cô sẽ đối nghịch lại với mình… Dù sao thì từ lần gặp mặt đầu tiên, cô còn muốn giết cả anh, bèn nói tiếp rằng: “Nếu như cô không uống, hai nô lệ trong ngục kia sẽ phải chịu hình phạt bằng roi.”
Trì Am lặng lẽ nhìn anh, vươn tay ra nhận lấy, ai mà biết được anh lại ngăn cô lại, muốn đích thân đút cô uống.
Ánh mắt Laura ngây dại.
Trì Am chịu đựng ánh mắt quái dị của thị nữ, căng da đầu uống nó.
Tuy rằng con người nghiên cứu ra thuốc cũng là dùng để chữa trị, nhưng tác dụng sẽ rất chậm rãi. Sau khi Trì Am uống thuốc xong, không cảm thấy đỡ hơn bao nhiêu, vết thương trên người vẫn còn khó chịu, trừ lồng ngực ra còn có vết thương để lại lúc chạy trốn, vết thương bị roi đánh vào hôm qua...
Nói rồi, Trì Am đột nhiên phát hiện vết thương trên bả vai đã được xử lý, còn quấn băng gạc, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Sau khi uống thuốc xong, rất nhanh Trì Am đã không chịu đựng được mà thiếp đi.
Diops ngồi trước giường, trầm ngâm suy nghĩ nhìn người nằm trên giường.
Laura dẫn thị nữ vào dọn dẹp phòng phòng, nhìn Vương tử trước giường muốn nói lại thôi.
Cô ấy cảm thấy trạng thái của Vương tử rất không ổn, nhất là thái độ đối với thiếu nữ có lai lịch không rõ trên giường. Càng kì lạ đó là, nếu không phải Vương tử vừa mới đưa thiếu nữ này về, thì cô ấy còn tưởng rằng Vương tử yêu đối phương.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy Diops đứng dậy, nói rằng: “Laura, ngươi ở lại đây chăm sóc cô ấy đi.”
Laura đáp lại một tiếng, nhìn anh đi tới cửa sổ, dùng sáo đặc chế thổi lên trời một tiếng.
Đằng xa liền vang lên tiếng rồng gầm của Nguyệt Quang Long, sau đó một con Nguyệt Quang Long màu bạch kim bay từ xa tới, bay tới trước cửa sổ của lâu đài, dùng cái đầu thân thiết cọ Diops.
“Adis, vất vả rồi!”
Diops sờ mào trên trán Nguyệt Quang Long, nhảy từ cửa sổ lên lưng Nguyệt Quang Long.
“Điện hạ, ngài định đi đâu vậy?” Laura xách vạt váy, vội vàng đi tới hỏi.
Diops quay đầu lại nhìn cô ấy, nói rằng: “Ta phải tới rừng yêu tinh một chuyến, muộn nhất là sáng sớm sẽ về, nơi đây giao lại cho ngươi.”
Nói rồi, không đợi Laura kịp phản ứng, Nguyệt Quang Long đã ngâm dài một tiếng, bay lên bầu trời, rất nhanh đã biến mất trong bầu trời đằng xa.
Laura kinh ngạc nhìn bóng dáng Nguyệt Quang Long bay xa, tuy rằng Vương tử không nói rõ, nhưng cô ấy biết lần này Vương tử tới rừng yêu tinh, chắc là để lấy hoa nhật kim.
Hoa nhật kim có hiệu quả chữa vết thương vô cùng tốt, rất thích hợp để dùng cho thiếu nữ có lai lịch không rõ trên giường.
Lần đầu tiên Vương tử để ý tới một người như vậy, cuối cùng Laura có thể khẳng định rằng, Vương tử của cô ấy đã yêu cô gái mà ngài ấy đưa về rồi.
...
Vào lúc chạng vạng, Trì Am tỉnh lại một lần, nhưng cơ thể của cô vẫn rất suy yếu.
Cô nằm trên giường, vô lực nuốt canh ấm mà Laura đút, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Diops đâu, liền hỏi rằng: “Laura, Vương tử Diops đâu rồi?”
Laura dịu giọng trả lời: “Vương tử đi tới rừng yêu tinh rồi ạ.”
Trì Am nhìn cô ấy một cái, nhẹ nhàng ồ một tiếng.
Laura thấy vậy, đè xuống bất mãn trong lòng, tiếp tục nói: “Vương tử có huyết thống yêu tinh, ngài ấy có thể tự do ra vào rừng yêu tinh, trong rừng yêu tinh có rất nhiều thảo dược có hiệu quả chữa trị tốt, nếu như có hoa nhật kim, vết thương trên người cô sẽ khỏi trong chốc lát, không cần phải chịu khổ nữa.”
Trì Am phát hiện nếu như mình không có chút phản ứng nào, sợ rằng thị nữ luôn một lòng hướng về Vương tử bọn họ này sẽ cảm thấy cô không biết điều. Cô nuốt canh trong miệng xuống, hai tay che ngực, che trước ngực bày vẻ đau đớn, suy yếu nói: “Cô có biết không... ta bị thương như thế này, chính là do dây leo mà Vương tử các cô khống chế đánh cho bị thương đó.”
Laura: “...”
Vương tử điện hạ cao quý tao nhã không thể làm loại chuyện này được!
“Cho nên, anh ta đang định chuộc tội à?” Trì Am vừa cất lời đã bẻ ngoặt hành động của Diops, nhìn vẻ mặt mơ hồ sắp bùng nổ của Laura, cảm rất rất vui vẻ.
“Điện hạ không cần phải chuộc tội!” Laura nghiêm giọng nói.
Trì Am lộ ra vẻ mặt bị dọa rất đúng lúc, nhìn cô ấy với vẻ nhút nhát sợ sệt.
Laura nghẹn ứ trong lòng, cô ấy thử dịu sắc mặt đi một chút, nhẹ giọng nói: “Vương tử rất tốt với cô, thậm chí còn vì cô mà chạy tới rừng yêu tinh! Những yêu tinh kia không phải ai cũng thân thiện đâu, cũng có những kẻ bất mãn với một nửa huyết thống con người khác trên người Vương tử, tuy rằng ngài ấy có thể vào rừng yêu tinh, nhưng cũng không hề dễ dàng chút nào.”
Trì Am nhìn cô ấy, không nói tiếng nào.
Sau khi Laura đút canh cho cô xong, đổi thuốc trên người Trì Am theo như lời dặn dò của dược sư.
Khi nhìn thấy những vết thương trên người cô kia, không biết sao Laura lại thấy có chút hổ thẹn, nghĩ rằng Vương tử của bọn họ làm như thế này, cảm thấy cách mà Vương tử yêu thiếu nữ có lai lịch không rõ này hơi kì quái, khiến cô ấy có chút đồng cảm với cô.
Trì Am cảm thấy được phòng ngự của Laura có chút buông lỏng, lúc thay thuốc, nhân cơ hội hỏi về tin tức của Falan.
“Hai nô lệ kia ấy à? Bọn họ đang ở trong ngục, không có mệnh lệnh của Vương tử thì không ai được phép vào thăm cả.” Nói tới đây, Laura nghiêm túc nói: “Tiểu thư tôn kính, cô cũng đừng nhớ tới họ nữa, bọn họ là nô lệ, khác với cô.”
Bởi vì đau đớn nên Trì Am cứ mãi đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, không cần giả vờ đáng thương mà trông cũng đã rất đáng thương rồi.
Cô suy yếu nói: “Xin lỗi, nhưng bọn họ là đồng bạn của ta, cho dù bọn họ có thân phận gì, bọn họ cũng rất quan trọng với ta, nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì, ta...”
Cô thở dài một tiếng, sắc mặt ảm đạm.
Laura mím môi, không nói lời nào, nhưng Trì Am liếc thấy biểu cảm trên mặt cô ấy, liền biết lời mình nói đã để lại dấu vết trong lòng thị nữ này, khiến trái tim cô ấy buông lỏng, trong thời gian ngắn không cần phải lo lắng tới an nguy của Falan nữa.
Sau khi thay thuốc cho Trì Am xong, Laura đang định rời đi thì Trì Am gọi cô ấy lại, hỏi rằng: “Laura, có gương không? Ta muốn soi gương.”
Yêu cầu này không quá đáng, Laura lấy một chiếc gương tinh tế to bằng lòng bàn tay từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô, dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt rồi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng, Laura nhớ tới lời Trì Am nói trước đó, do dự một lát, vẫn quyết định tới hầm giam xem hai nô lệ kia thế nào, tiện thể đưa chút thuốc và đồ ăn cho bọn họ, tránh cho bọn họ không chịu nổi tới ngày mai.
Nếu như bọn họ thực sự chết, vị tiểu thư trong phòng Vương tử kia chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, đến lúc đó e rằng cô và Vương tử cũng sẽ trở mặt thành thù.
Laura suy diễn quá nhiều cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, vội vã đi chuẩn bị.
...
Sau khi Laura rời đi, Trì Am bắt đầu soi gương.
Bây giờ đã là buổi tối, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn.
Trên giá cắm nến cách đó không xa có một ngọn đèn đang sáng, ánh sáng nhẹ nhàng, chiếu sáng cả căn phòng.
Trì Am nhìn một lúc, từ kí ức của Lilian biết được thứ dùng để chiếu sáng ở thế giới này không phải là loại đèn dầu với nến, mà là một loại đá có thể phát sáng, đặt trong lồng đèn đặc chế, giống như một chiếc bóng đèn, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Nhờ ánh sáng của đèn, Trì Am nhìn người trong gương, không bất ngờ khi lại nhìn thấy khuôn mặt cực gì giống mình.
Khuôn mặt của Lilian sắc nét hơn một chút, ngũ quan thiên về kiểu dị vực, nhưng tóc đen mắt đen, còn cả đường nét, đều không thoát khỏi vẻ bề ngoài của cô, chỉ là vì liên tục chạy trốn, lo lắng hãi hùng, lại bị thương một trận, bây giờ khuôn mặt này thon gầy tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, nhìn trông giống một tiểu bạch hoa mềm yếu.
Liên tục mấy thế giới đều như vậy, Trì Am không thể không nghi ngờ rằng thực ra cơ thể mà cô xuyên việt trong ba nghìn thế giới nhỏ này thực ra đều là của chính cô.
Những cái khác vẫn còn phải chờ cô phát hiện.
Sau khi nhìn mặt mình xong, Trì Am đặt gương xuống, cuối cùng cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ, rúc vào trong chăn thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, cô cảm thấy trước giường có người, vô thức gọi một tiếng “Niên”, theo thói quen muốn vươn tay ra ôm, sau đấy lập tức bị người dùng sức lay tỉnh.
Mở bừng mắt ra liền đối diện với đôi mắt âm u.
Trì Am bỗng chốc bị dọa cho tỉnh táo lại, nhìn người đàn ông tóc bạc trước mặt, đối diện với đôi mắt bừng lửa giận của anh, trực giác cảm thấy không ổn.
“Niên là ai?” Diops lạnh lùng chất vấn.
Câu hỏi này sao lại giống như anh chồng bắt gian vậy, Trì Am bị thái độ của anh khiến cho cõi lòng căng thẳng, sau đó lại cảm thấy tốc độ người đàn ông này nhập vai thật nhanh.
“Niên là... một người bạn.” Trì Am giải thích với vẻ mặt bình tĩnh, đã lười chửi thầm anh rồi.
Sắc mặt Diops vẫn không vui, không vì thế mà buông bỏ sự nghi ngờ: “Vậy Tư Ngang thì sao? Cô đã gọi cái tên này trong mơ mấy lần rồi!”
Trì Am: “...”
Má nó! Đấy là tên của anh đó, tự anh thích mất trí nhớ, bây giờ lại hỏi ngược lại cô, có bệnh đấy hả?
Trì Am cố gắng bình ổn lại lửa giận đang dâng lên trong lòng, không cần so đo nhiều với tên thần kinh không có kí ức như vậy, tiếp tục lấy “bạn bè” ra để chống chế, sau đó biết rõ còn cố hỏi: “Vương tử Diops, bọn họ là ai, chắc là không liên quan tới Vương tử đâu nhỉ?”
Cô lạnh mặt, ra vẻ lạnh lùng, muốn dùng điều này để anh cảm thấy hổ thẹn.
Diops nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, lạnh giọng nói: “Bây giờ cô là nô lệ mà ta bắt về, là người của ta, đương nhiên là liên quan tới ta rồi.”
Trì Am nghe thấy lời này, cũng lười để ý đến anh.
Dường như Diops vẫn rất tức giận, nhưng cũng không so đo nữa, trong tay anh nâng một đóa hoa màu vàng to bằng lòng bàn tay, tỏa ra vầng sáng màu vàng dưới ánh đèn dìu dịu, giống như một mặt trời nhỏ được người nâng trong lòng bàn tay.
Lúc này Trì Am mới phát hiện ra thứ này, không nhịn được có chút tò mò.
“Đây là hoa nhật kim.” Diops giải thích với cô: “Có phải bây giờ cô cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi không?”
Lúc này Trì Am mới chợt nhận ra, phát hiện ra sau khi bị anh lay tỉnh dậy, cả người cô đều vô cùng nhẹ nhõm, cảm giác đau đớn nặng nề trước khi ngủ đã bớt đi rất nhiều.
Lúc này cô giống như một người khỏe mạnh, không cảm thấy chút đau đớn khó chịu nào.
Ánh mắt cô dừng trên đóa hoa nhật kim kia, từng nghe truyền thuyết về nó, không ngờ rằng hoa nhật kim trong rừng yêu tinh lại có tác dụng lớn với con người như vậy.
Diops thấy cô tò mò, liền đặt hoa nhật kim lên trên tay cô, nói rằng: “Đã đút tinh hoa của nó cho cô uống để chữa trị cho vết thương trên người cô rồi, trước khi mặt trời ngày mai xuất hiện nó sẽ phai tàn trong nháy mắt, hóa thành bột phấn rồi biến mất.”
Nói xong anh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trì Am vuốt ve hoa nhật kim trong tay, cánh hoa đẹp đẽ tới mức không giống thật, cảm giác cứng cáp, không dễ để hái nó xuống, tuy rằng Lilian là công chúa nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy hoa nhật kim, hôm nay lại nhờ phúc Diops mà được chạm vào nó.
Trì Am yêu thích không buông tay mà chơi một lát, tới tận khi thấy Diops quay về.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đàn ông kia đi tắm rửa trước, quay về với một thân đầy hơi nước, chân trần dẫm lên thảm có màu sắc sặc sỡ, mái tóc dài màu bạc xõa ra, nhẹ rủ tới bắp chân, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt trong ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ.
Yêu tinh là một loài sinh linh được trời cao ưu ái, bọn họ đẹp đẽ tao nhã, có vẻ đẹp được trời cao ban tặng, khuynh đảo chúng sinh, khiến con người si mê điên cuồng vì họ. Diops thừa hưởng hoàn mỹ huyết thống yêu tinh, đến cả năng lực gần gũi với thiên nhiên của yêu tinh cũng thừa hưởng đầy đủ, là sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ trong loài người.
Trì Am không nhịn được dừng mắt trên người anh.
Người đàn ông chậm rãi đi về phía cô, tới trước giường sau đó nói với cô rằng: “Lui vào bên trong một chút đi.”
Trì Am: “...”
Lúc Trì Am vô thức dịch vào trong giường thì đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không đúng, trừng mắt nhìn anh: “Anh định ngủ ở đây à?”
“Đây là phòng ngủ của ta.” Anh lạnh nhạt nói, vén tóc ngồi lên giường, ánh mắt chuyển lên mặt cô, thấy trong mắt cô không có sự si mê thuộc về phụ nữ, trong lòng có chút âm u.
Tuy rằng Trì Am đã làm hết những chuyện nên làm với anh rồi, nhưng ở thế giới này cũng coi như là mới quen biết anh mà, tiến triển này có phải quá nhanh không? Ngày mai Laura lại suy diễn tiếp mất.
“Vậy Vương tử điện hạ cho người thu dọn một căn phòng cho tôi ở đi.” Trì Am khách sáo đề nghị, nâng hoa nhật kim trong tay định xuống giường.
Không biết dây leo từ đâu ra quấn lấy gót chân cô, Trì Am ngã trở lại giường.
Sau đó liền thấy Vương tử điện hạ tóc bạc bên cạnh nói với vẻ mặt vô cảm: “Bây giờ cô là nô lệ của ta, phải đi theo phục vụ ta!”
Lý do này thực sự khiến người ta không còn lời nào để nói, Trì Am lập tức có xúc động muốn cầm hoa nhật kim trong tay đập vào mặt anh.