Không gian của phi hành cơ rất lớn, đám người tị nạn chen chúc bên trong, nhìn nhóm binh sĩ mang vũ khí có khuôn mặt lạnh lùng bằng ánh mắt sợ hãi.
Một người phụ nữ trẻ không nhịn được đến gần Trì Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Dì Trì, Am Am quen biết sĩ quan đó từ khi nào vậy?”
Những người khác cũng lặng lẽ nhìn sang, tất cả đều tỏ vẻ khó hiểu.
Thành phố mà họ đang ở là thành phố hạng bét, gần nơi hoang vu nhất, họ thường xuyên phải đối mặt với những nguy hiểm khác nhau, không thể so sánh với những thành phố hạng nhất kia. Cư dân ở các thành phố hạng bét rất khó rời khỏi chỗ này để đi đến các thành phố hạng nhất. Từ khi ra đời Trì Am đã luôn ở trong thành phố hạng bét, chưa từng rời đi, vì vậy họ mới thấy ngạc nhiên.
Điều kỳ lạ hơn nữa là người đàn ông có vẻ ngoài bất phàm này rõ ràng là một chiến sĩ người nhân tạo siêu việt, dường như anh cố ý đến đây để đón Trì Am.
Điều này khiến nhiều thiếu nữ có mặt rất ghen tị.
Mặc dù nhóm người nhân tạo không còn được gọi là nhân loại bình thường, thân xác họ nửa da thịt nửa máy móc, nhưng không thể phủ nhận rằng họ rất mạnh mẽ và hoàn hảo, trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này chỉ có họ mới có thể đối phó với lũ côn trùng đột biến kia, còn những người bình thường như họ thì có lẽ công dụng duy nhất chỉ là sinh sản.
Người nhân tạo muốn sinh sản ra đời sau không hề dễ dàng, nhưng con người thì không phải lo lắng như vậy.
Trì Vũ liếc nhìn bọn họ, nói như không có việc gì: “Tôi cũng không biết. Có lẽ Am Am gặp người này khi đi ra ngoài.”
Nghe nói như thế, mấy cô gái trẻ tuổi lại càng thêm ghen tị.
Mặc dù những người bình thường không thích sự tồn tại của người nhân tạo, nhưng không thể phủ nhận rằng thực lực cường đại và vẻ ngoài đẹp trai của một số người nhân tạo vẫn sẽ thu hút nhiều người, họ cũng không quan tâm chuyện đối phương là người nhân tạo.
Hơn nữa, chính phủ loài người cũng không ngăn cản sự kết hợp giữa người nhân tạo và người bình thường, thậm chí còn khuyến khích họ, đây cũng là một biện pháp xoa dịu mâu thuẫn giữa đôi bên. Nhưng đối với nhiều người sống ở những thành phố hạng bét mà muốn tiếp xúc với người nhân tạo là không dễ dàng gì, rất nhiều quan niệm vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ.
Trong một phi hành cơ khác, ngoài phi công và phó quan thì trong không gian cực lớn chỉ có hai người Trì Am và Tư Ngang.
Lúc này Tư Ngang đang lau sạch cánh tay cô bằng nước sạch, cẩn thận bôi thuốc mỡ để tiêu bầm.
Trì Am cười híp mắt nhìn anh, nói: “Anh đừng thấy có vẻ nghiêm trọng vậy, thực ra chỉ cần em dùng linh lực chữa trong hai ngày là được thôi.”
Người đàn ông ừ một tiếng, tay vẫn cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Trì Am nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc của anh, cảm thấy người đàn ông này vẫn đẹp trai như cũ, khiên cô không nhịn được tiến gần tới hôn anh.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt tĩnh lặng, chợt có màu sắc nồng đậm lướt qua đôi mắt màu tím sẫm, hiển nhiên anh rất hài lòng trước sự chủ động đột ngột này của cô.
Trì Am cười hì hì nói: “Ui, hình như em làm bẩn mặt anh rồi.”
Bây giờ cô rất bẩn, không thể trông cậy vào việc một người đang chạy nạn có thể sạch sẽ được. Nhưng nhìn anh như thế này cô lại không nhịn được mà động lòng, thiếu chút nữa là mềm lòng.
Nào nào, không thể mềm lòng được.
Sau khi anh bôi thuốc cho cô xong Trì Am cũng không vội sửa soạn cho mình, vẫn giữ nguyên dáng vẻ của một người chạy nạn, hỏi: “Tư Ngang, sao chúng ta không trở về tinh không? Chẳng lẽ anh không muốn về sao?”
Tư Ngang yên lặng nhìn cô, hờ nói thản nhiên: “Chẳng lẽ em không muốn sống lại những thế giới mà chúng ta đã từng bỏ lỡ nhau sao?”
Trì Am lắc đầu: “Dù sao cũng đã qua rồi, trải qua lần nữa cũng không có ý nghĩa gì.” Sau khi nhìn rõ vẻ mặt của anh, cô lại lập tức thấy chột dạ: “Anh biết mà, không phải em cố ý, mà là lần nào em cũng chết sớm quá, không chờ đến lúc gặp anh được.”
Thà không gặp anh còn hơn gặp rồi lại chết sớm bỏ anh ở lại một mình.
Nghĩ theo cách này thì thấy cũng tốt, nhưng mà thấy vậy thì cũng “ngược” quá đi mất.
Trì Am không khỏi thở dài, chợt phát hiện tính cách của Tư Ngang đã dần thay đổi khi xuyên qua Tam Thiên Luân Hồi giới. Vốn dĩ là một Ma Thần có tính cách không tốt lắm, giờ được rèn rũa trong ba ngàn thế giới đã khiến tính cách của anh càng thêm vặn vẹo đáng sợ, chính xác là một Ma Thần không thể sai.
Nếu không phải có cô và mẹ Tư Lăng ở Tiên Linh giới như kim cô chú trói buộc anh thì thực sự không có cách nào tưởng tượng được anh sẽ làm ra chuyện gì.
Cũng giống như sau này ở mỗi thế giới anh đều sẽ trở thành một nhân vật phản diện bị mọi người truy sát, trên thực tế điều đó cũng giải thích cho sự thay đổi tâm cảnh của anh.
Vì vậy, khi anh đưa tay ra Trì Am cũng không từ chối mà liền mềm người ngả vào vòng tay anh.
Ở nơi cô không thể nhìn thấy, khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, sau đó lại trở về dáng vẻ im lặng lạnh lùng.
Phi hành cơ bay qua vùng đất hoang vu, rồi hạ cánh xuống một thành phố hạng ba.
Thành phố hạng ba là nơi con người và người nhân tạo sống cùng nhau, ở đây con người tỏ ra quá yếu ớt, khi nhìn thấy người nhân tạo trên đường họ sẽ vô thức tránh mặt.
Đây là mâu thuẫn không thể hòa giải giữa con người và người nhân tạo.
Nhóm người được giải cứu được đưa đến trại tị nạn, còn Trì Am và Trì Vũ thì đi theo Tư Ngang dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Trì Am và Trì Vũ được sắp xếp sống trong một ngôi nhà bằng kim loại màu xám, ngôi nhà này nằm ở trung tâm thành phố, diện tích khá lớn và có công năng phòng thủ rất tốt, thoạt nhìn thì không phải người bình thường có thể ở nổi.
Trì Vũ hơi thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: “Am Am, người đó là ai...”
“Anh ấy tên là Tư Ngang, anh ấy là người đàn ông của cháu. Cô nhỏ, cô cứ yên tâm đi.” Trì Am nói.
Trì Vũ bị câu nói quá mạnh bạo này làm cho sững sờ, cuối cùng ngơ ngác đi theo một người máy đi tắm rửa.
Trì Am cũng tắm rửa sạch sẽ, cảm nhận được một ít linh lực tích tụ trong cơ thể nên dùng nó để chữa lành vết thương trên cánh tay.
Sau khi cô tắm xong thì màu đỏ tím trên cánh tay đã nhạt đi rất nhiều, cô kéo tay áo xuống che đi lại càng không thấy rõ.
Cô mở cửa phòng tắm đi ra ngoài liền thấy người đàn ông vừa rồi sau khi đưa bọn họ về thì không biết đi đâu nhưng giờ đã trở lại, đang ngồi trên cái giường lớn trong phòng, mặc áo sơ mi trắng và quần lính, làm nổi bật đôi chân dài và thẳng của anh.
Thấy cô bước ra anh liền vẫy tay và lấy khăn ra thấm nước trên tóc cô.
“Em đói không?” Anh hỏi với giọng dịu dàng.
Trì Am sờ bụng, thành thật nói: “Em đói.”
Lau khô tóc xong, Tư Ngang sờ cái đầu tóc xù tung của cô, rồi nắm tay cô đi ra ngoài.
Khi đến phòng ăn liền nhìn thấy Trì Vũ đã mặc quần áo sạch sẽ đợi sẵn ở đó, vẻ mặt lo lắng thấp thỏm, khi nhìn thấy Trì Am ánh mắt bà liền sáng lên, nhưng nhìn thấy Tư Ngang thì biểu cảm lại hơi cứng ngắc.
“Cô nhỏ, đây là Tư Ngang.” Trì Am giới thiệu bọn họ với nhau: “Tư Ngang, đây là cô của em.”
Tư Ngang khẽ gật đầu với Trì Vũ, không nói gì, để cho quản gia người máy đưa đồ ăn lên.
Trì Vũ ăn mà không biết ngon, nhìn thấy người đàn ông đối diện chăm sóc cháu gái mình bà lại thấy đau cả ruột.
Nếu bà đoán đúng thì người đàn ông này chắc hẳn là một người nhân tạo, thân thể người nhân tạo có một nửa là máy móc, cho nên trời sinh bọn họ đã không giống nhân loại bình thường, có vẻ rất lạnh lùng vô tình, thậm chí có mấy người nhân tạo còn được cải tạo không hoàn hảo cho lắm sẽ dẫn đến trình trạng thiếu cảm xúc.
Đây cũng là mâu thuẫn giữa con người và người nhân tạo.
Nhưng người nhân tạo này có vẻ rất tình cảm và chăm sóc cháu gái bà cực kỳ cẩn thận.
Ăn xong cơm tối Trì Vũ nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi, đồng thời suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Trì Am và Tư Ngang thì đi dạo trong sân.
Ở thế giới trước cô và Tư Ngang cùng sống một cuộc sống bình thường bên nhau, khi hai người cùng rời khỏi thế giới đó Trì Am đã cảm thấy không có gì tiếc nuối nữa. Nhưng có vẻ theo cách nhìn của Tư Ngang thì rõ ràng anh vẫn còn luyến tiếc, nên thay vì trở về tinh không anh lại đưa cô đến thế giới mà họ đã từng bỏ lỡ nhau.
“Tư Ngang, ở thế giới này anh có thân phận gì?”
Tư Ngang nhìn cô: “Thủ lĩnh của người nhân tạo.”
Trì Am: “... Vậy em sẽ là thủ lĩnh của nhân loại.”
Gương mặt Tư Ngang trở nên mềm mại hơn, anh vươn tay vuốt ve má cô, cúi người hôn lên má cô rồi nói một tiếng đồng ý.
Trì Am nói xong thì lại thấy hối hận, nếu cô thật sự trở thành thủ lĩnh của loài người thì chẳng phải sẽ có trách nhiệm giải quyết mâu thuẫn giữa người nhân tạo và con người sao? Không chỉ có như vậy mà cô còn phải thay đổi cả thế giới, nghĩ lại đã thấy phiền phức rồi, cô vẫn chỉ muốn làm một cọng cỏ vứt đi thôi.
Tư Ngang như biết được tâm tư của cô, anh lại nói thêm: “Nếu không muốn thì đào tạo một người tương xứng với suy nghĩ về một thủ lĩnh loài người cho em.”
Trì Am lập tức trở nên vui vẻ, cô vòng tay qua cổ anh, cả người cũng như dán vào trong ngực anh, cười híp mắt hỏi: “Nhiệm vụ của anh ở thế giới này là thay đổi trạng thái dị dạng của thế giới này sao?”
Tam Thiên Luân Hồi giới tự có quy tắc, thế giới có biến hóa cũng không thể bị con người khống chế, chúng sẽ tự có tiến trình riêng. Có đôi khi nếu thế giới sắp đến giai đoạn bị hủy diệt, nếu bọn họ đến thì nhất định phải thay đổi khuynh hướng hủy diệt của thế giới này, đó cũng là một phần công đức và sẽ được ghi nhận vào người mình.
Tư Ngang ừ một tiếng, tay tự động ôm lấy eo cô, hơi dùng sức bế cô lên.
Trì Am sờ làn da mát lạnh trên mặt anh, nghĩ thầm hóa ra ở thế giới này anh lại là thủ lĩnh của người nhân tạo, trong lòng không khỏi muốn bật cười.
Ban đầu người nhân tạo xuất hiện ở đâu cũng đều để đối phó với những con côn trùng khổng lồ đáng sợ đó.
Những con côn trùng khổng lồ này bị đột biến do ảnh hưởng của phóng xạ, thân hình khổng lồ và bản năng khát máu của chúng đã mang đến những tai họa khủng khiếp cho loài người, gần như dẫn đến sự diệt vong của nhân loại.
Do đó, để đối phó với lũ côn trùng khổng lồ này, những chiến sĩ người nhân tạo mạnh mẽ đã ra đời.
Trên thực tế thì những con người nhân tạo đầu tiên rất giống những con rô bốt, họ thiếu cảm xúc và chỉ làm theo mệnh lệnh.
Mặc dù những người nhân tạo thiếu cảm xúc này giỏi trong việc chiến đấu chống lại những con côn trùng khổng lồ, nhưng vì thiếu cảm xúc nên sẽ khiến họ dễ làm ra những điều khủng khiếp và không dễ kiểm soát. Vì vậy, các nhà khoa học đã nghiên cứu về cảm xúc của người nhân tạo, sau nhiều thế hệ nỗ lực cuối cùng họ đã phát triển được một người nhân tạo có những cảm xúc bình thường, được gọi là người nhân tạo hoàn hảo cấp S.
Chỉ có điều không phải tất cả người nhân tạo đều hoàn hảo đến cấp S, rất nhiều người nhân tạo vẫn có vấn đề, điều này dẫn đến mâu thuẫn ngày càng tăng giữa con người và người nhân tạo, rồi dần phát triển thành hai giai cấp đối lập, một là người nhân tạo và một là nhân loại.
Nếu bỏ mặc cho sự mâu thuẫn giữa con người và người nhân tạo ngày càng sâu sắc, cho đến khi cuối cùng con người và người nhân tạo quyết định đứng về hai phe đối lập với nhau thì e rằng thế giới này cũng sẽ diệt vong.
Tư Ngang là người nhân tạo hoàn hảo cấp S nên đã trở thành thủ lĩnh của người nhân tạo.
Anh và những người đứng đầu của nhân loại đang nỗ lực để giải quyết mâu thuẫn giữa con người và người nhân tạo, giữa người nhân tạo và con người bây giờ vẫn còn được coi là hòa hợp.
Tay Trì Am lại chạm vào ngực anh, cô gần như không cảm nhận được nhịp tim của anh, không khỏi thầm xoa nắn thử, tự hỏi không biết người nhân tạo còn có chức năng XX kia không, cô hy vọng...
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến cái kia của người nhân tạo các anh...” Trì Am thuận miệng nói ra.
Tư Ngang: “...”
Sau khi được anh xách về phòng cuối cùng Trì Am cũng ý thức được mình lại lanh mồm lanh miệng rồi, đáng lẽ chỉ nên xoa nắn thôi, không nên nói ra miệng QAQ