Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 820




Cuộc đấu giá mà Diệp Lạc và Trì Am tham gia là đấu giá tư nhân, người đến đều là những bà chủ, cô chủ nhà giàu có tiền có thời gian không có chuyện gì để làm.

Khi cả hai đến nơi đã có rất nhiều người có mặt, tất cả đều là những phụ nữ ở các độ tuổi khác nhau ăn mặc rất đẹp.

Những người phụ nữ đó tụ tập thành từng tốp đứng trò chuyện với nhau, một đám người phục vụ mang đồ uống đi qua đi lại, cách đó không xa bày rất nhiều món ngon tinh xảo.

Vừa bước vào họ đã nhìn thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước đi duyên dáng tới gần mình.

“Mợ chủ Tô cũng đến đây à, sao anh Tô không đi cùng với cô?” Người phụ nữ cười hỏi.

Đây là một người phụ nữ tuy không xinh đẹp nhưng rất có sức hút, gương mặt trang điểm cẩn thận, đôi môi đỏ mọng gợi cảm khẽ nhếch lên như hút hồn, khiến người ta không thể rời mắt. Cô ta mặc váy bó sát ngực màu đỏ, tôn lên vóc dáng mê hoặc, như thể từng tấc trên cơ thể cô ta đang lộ ra sức cám dỗ vô hình, khiến đàn ông chỉ muốn xé bỏ quần áo ra, quỳ gối sùng bái trước vẻ gợi cảm của cô ta.

Diệp Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh ấy đang đi công tác nên không có thời gian đi cùng tôi.”

Người phụ nữ nghe vậy, đôi mắt quyến rũ khẽ mở to, miệng che hờ, tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Chẳng trách chỉ có mình mợ chủ Tô đến, không thấy anh Tô đi cùng, hóa ra là anh ấy… Nhưng tôi nghe nói anh Tô và mợ chủ Tô đã quen biết từ lúc học cấp hai rồi, tôi rất ghen tị với tình cảm của hai người đó nha.”

Diệp Lạc tin cô ta mới là lạ, không chừng trong lòng còn ước gì tình cảm của vợ chồng bọn họ xảy ra vấn đề, hôn nhân tan vỡ ấy chứ.

Diệp Lạc thua người không thua trận, nói: “Chỉ có người phụ nữ không có bản lĩnh mới suốt ngày muốn nắm chặt lấy đàn ông không thả thôi, tôi tin là chắc hẳn cô Ninh phải hiểu đạo lý đó mới đúng chứ. Cũng chỉ là tới tham gia một buổi đấu giá tư nhân thôi mà, đi cùng bạn thân đến không phải cũng thế sao?” Nói xong cô thân thiết kéo qua tay Trì Am, cười vô cùng ngọt ngào.

Người không biết còn tưởng rằng Trì Am mới là “chồng” cô.

Động thái này quả nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều phụ nữ đang có mặt, dù sao thì mợ chủ nhà họ Tô Diệp Lạc cũng khá nổi tiếng trong giới này, không chỉ vì thân thế cẩu huyết, mà còn vì chuyện tình yêu của cô và Tô Quân Hàng, cậu chủ của tập đoàn Tô Thị. Năm đó tình yêu oanh liệt của họ cực kỳ ầm ỹ, có thể viết thành một quyển tiểu thuyết vô cùng cẩu huyết.

Dù sao thì nhà họ Diệp cũng đã ôm nhầm con hơn mười năm, đột nhiên lại phát hiện mình nuôi phải cái hàng giả, còn hàng thật lại bị hàng giả chèn ép, còn chuẩn bị gả vào một gia đình còn giàu có hơn họ Diệp… ấy chà.

Ánh mắt của người phụ nữ kia rơi vào trên người Trì Am, hơi lóe lên: “Đây là...”

“Bạn tốt nhất của tôi, Trì Am.” Diệp Lạc cười nói với Trì Am: “Am Am, đây là người phụ trách của Ninh thị, cô Ninh Tích.”

Trì Am cười tỏ vẻ thân thiện nói: “Chào cô Ninh.”

Ninh Tích cười nói: “Tôi và mợ Tô cũng coi là người quen cũ. Hình như tôi chưa từng nghe nói đến cô Trì.”

Ẩn ý là Trì Am không phải người trong giới này, có lẽ là người thường, vì quen biết Diệp Lạc nên mới may mắn được tham gia buổi đấu giá tư nhân hôm nay. Trong một cuộc đấu giá như thế này thì thân phận chính là giấy thông hành, những người bình thường đúng là không thể vào được, thậm chí cũng không thể tìm được cách mà vào.

Khi nghe Ninh Tích nói xong, lửa giận trong mắt Diệp Lạc liền lóe lên, định nói gì đó nhưng bị Trì Am kìm lại.

Trì Am cười nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là vậy rồi, tôi và Diệp Lạc là bạn từ thời đại học, hôm nay là lần đầu tiên đến một nơi như vậy.” Vừa nói cô vừa nhìn về phía hội trường với vẻ tò mò, trông dáng vẻ thấy rõ là đồ nhà quê, nhìn thấy cái đèn thôi cũng giật mình cả nửa ngày.

Những người nhìn thấy biểu hiện của Trì Am trong mắt đều lộ ra vẻ khinh thường, tuy trên mặt thì đều mang theo ý cười.

Sau khi ngồi vào chỗ, Diệp Lạc không nhịn được nói: “Tại sao vừa rồi cậu lại ngăn cản tớ? Người phụ nữ đó không có lòng tốt, xem tớ có xé mặt cô ta ra không!” Sau đó lại buồn bực nói: “Vừa rồi cậu diễn tốt thật, cứ như thật ấy. Làm tớ còn suýt tưởng cái ngài tổng giám đốc Tư kia đối xử tệ với cậu đấy.”

Trì Am trấn an cô: “Tớ biết cô ta không có lòng tốt, cậu yên tâm đi, sớm muộn gì tớ cũng trừng trị cô ta cho cậu.”

“Trừng trị giúp tớ á?” Diệp Lạc nhìn cô, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức nói: “Đúng, để ông xã cậu ra tay đi, đánh cho rách trời luôn!”

Trì Am phì một tiếng, vỗ tay cô, không nói gì.

Khi cuộc đấu giá bắt đầu liền có một đám người tham gia ra giá, Trì Am nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Diệp Lạc giàu có không tiếc tiền mua đến mấy thứ, sau đó thì không còn hứng thú nữa.

Cô chống cằm có vẻ nhàm chán nhìn những món đồ trong buổi đấu giá, thấy Trì Am đang nhìn chằm chằm vào một chỗ liền hỏi: “Am Am, cậu đang nhìn cái gì vậy?”

“Nhìn cô Ninh.” Trì Am nói.

Diệp Lạc méo miệng, nói: “Cô ta thì có gì mà đáng nhìn? Nói cho cậu biết nhé, người phụ nữ này cũng lợi hại lắm. Sau khi ly hôn chồng vài năm trước cô ta không chỉ khiến chồng mình tay trắng ra đi mà còn tranh được khoản phí trợ cấp khá lớn, rồi mở vài công ty làm chủ, chỉ trong vài năm đã phát triển Ninh thị đến được địa vị như bây giờ, không ai trong giới này dám đánh giá thấp cô ta đâu.”

Thực lòng mà nói thì Diệp Lạc rất ngưỡng mộ một người phụ nữ mạnh mẽ như Ninh Tích, dù có một cuộc hôn nhân không may mắn nhưng cô ta sẽ không than thở bi ai cho mình, cũng không phụ thuộc vào một người đàn ông nào, thay vào đó đạp đổ tra nam, tự lập tự cường.

Nhưng không biết Ninh Tích này nghĩ gì mà hết lần này đến lần khác cứ đi tán tỉnh chồng cô, cứ như chỉ mong họ ly hôn thì cô ta mới vui vẻ. Nếu nói Ninh Tích có ý với chồng cô thì cũng không hoàn toàn đúng lắm, dù sao thì với tài sản và sức hấp dẫn của cô ta vốn đã có rất nhiều người đàn ông thành đạt theo đuổi cô ta, cũng không cần thích một người đàn ông đã có gia đình.

Chính thái độ mập mờ và kỳ lạ này khiến Diệp Lạc vô cùng kinh tởm.

Mẹ kiếp, thực sự muốn đánh cho người phụ nữ này một trận.

Trì Am vỗ tay ra hiệu cho cô đừng cáu kỉnh như vậy, nói: “Không sao đâu, chị gái sẽ báo thù cho em. Nhìn chị đây này!”

Trì Am nói xong liền đứng dậy rời đi.

Diệp Lạc trợn tròn mắt, định hỏi cô định làm gì thì phát hiện cô đã đi theo Ninh Tích cũng đã đứng dậy rời đi.

Am Am sẽ không thật sự đánh Ninh Tích một trận đấy chứ? Chẳng lẽ sau khi kết hôn, trí thông minh của Am Am bị chồng cô ăn mất, còn gan thì to ra thành cái dạng này sao? Hình như cô quên nói với Am Am là người phụ nữ kia cũng có võ đấy, Am Am mà đối đầu với cô ta thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.

Nghĩ đến đây Diệp Lạc cũng không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Không ngờ khi đi đến hành lang bên ngoài hội trường lại phát hiện hành lang không có người, không biết hai người kia đi đâu.



Lúc này, Trì Am đang được Diệp Lạc lo lắng quả thực đã ra tay với Ninh Tích.

Khi Ninh Tích phát hiện mình bị theo dõi, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, lộ ra ý cười lạnh lùng, giả bộ như không để ý chậm rãi vén váy dài trên người lên, để lộ đôi chân thon dài gợi cảm, sau đó quay người lại, quét chân thật tàn nhẫn về phía đối thủ.

Không ngờ đối phương lại tránh được rất dễ dàng, đồng thời nhào tới cực nhanh, vặn tay cô ta, đè cô ta lên tường.

Ninh Tích gần như tắt thở, hai khối thịt kiêu hãnh trước ngực cô ta bị ép chặt vào tường, sắp bị ép bẹp đến nơi.

Hơi thở ấm áp phả vào gáy cô ta, một giọng nói ấm áp mang theo ý cười vang lên: “Cô Ninh Tích, hình như trên người cô có một thứ rất thú vị, có phải thứ đó bảo cô làm nhiệm vụ không?”

Đồng tử Ninh Tích co rút lại, cô ta cắn môi, cố gắng trấn tĩnh lại, nói khó khăn: “Cô Trì nói gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu.”

“Cô hiểu mà!” Trì Am đột nhiên gia tăng sức lực.

Trước mắt Ninh Tích tối sầm lại, lồng ngực càng ngày càng ngột ngạt, suýt chút nữa đã tưởng mình sẽ ngạt thở mà chết.

May là người đang ép người cô ta xuống nhanh chóng thả lỏng ra, sau đó lại tiếp tục hỏi: “Cô Ninh Tích, tôi muốn giết người rất đơn giản, không biết không hoàn thành nhiệm vụ mà đã chết thì mấy người có bị phạt không nhỉ?”

Ninh Tích: “...”

Cuối cùng Ninh Tích cũng thỏa hiệp, khó khăn nói: “Cô cũng là người làm nhiệm vụ sao?”

Trì Am nói dõng dạc: “Đương nhiên, nếu không thì cô nghĩ xem làm sao tôi lại nhìn thấu được cô?”

Nói rồi, cuối cùng cô cũng buông tay ra.

Ninh Tích há miệng thở hồng hộc, người mềm nhũn dựa vào tường, nhìn người phụ nữ vẫn đang cười, nụ cười của cô rất ấm áp, khiến người ta thoạt nhìn liền cảm thấy dễ chịu vô cùng, cảm thấy cô là một người vừa tốt bụng vừa ấm áp.

Nhưng sự đau đớn đến nghẹt thở vừa rồi nói cho cô ta biết người phụ nữ này tuyệt đối không hề tốt bụng ấm áp mà lại vô cùng độc ác tàn nhẫn, có thể giết người.

“Nhiệm vụ của cô là gì?” Trì Am hỏi.

Ninh Tích nói thận trọng: “Nhiệm vụ của tôi rất đơn giản, chỉ cần tôi phá hủy tình cảm của các nhân vật chính trên thế giới này và để họ ly hôn là được.” Thật ra thì nhiệm vụ của cô ta là phá các cặp chính, phá tất cả những đôi chính thức không hòa thuận, để cho nữ phụ si tình lên ngôi.

“Hai nhân vật chính mà cô nói là Diệp Lạc và Tô Quân Hàng sao?” Trì Am ngạc nhiên hỏi.

Ninh Tín thở dài: “Có người muốn bọn họ ly hôn. Tôi phải hoàn thành tâm nguyện của đối phương mới hoàn thành nhiệm vụ.” Nói xong cô ta không nhịn được hỏi: “Còn cô thì sao? Nhiệm vụ của cô cũng là Diệp Lạc và Tô Quân Hàng sao?”

Trì Am gật đầu, mặt không đổi sắc nói dối: “Đúng vậy, nhiệm vụ của tôi là giữ cho bọn họ không ly hôn.”

Mắt Ninh Tích tối sầm.

Cô ta luôn nghĩ rằng chỉ có một mình mình là người làm nhiệm vụ, cô ta du hành qua nhiều thế giới, lần nào cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, để cho nữ phụ si tình lên ngôi. Không ngờ sau khi đến thế giới này lại đụng trúng miếng sắt cứng, phát hiện còn có rất nhiều người cũng làm nhiệm vụ giống như mình.

Ninh Tích không khỏi mắng hệ thống trong đầu: “Hệ thống, đi ra đây ngay, ta đánh chết mi.”

Hệ thống im như thóc, không phản ứng lại cô ta.

Ninh Tích tức giận vô cùng, nhưng đối mặt với Đại Ma Vương như Trì Am cũng chỉ có thể ngoan ngoãn.

Kỹ năng không bằng người ta thì ngoan ngoãn là phải.

Trì Am lại hỏi thêm mấy câu, mặc dù Ninh Tích rất cẩn thận không nói quá nhiều, nhưng làm sao có thể chịu được kỹ năng chất vấn của lão yêu ngàn năm như Trì Am, nhanh chóng đã bị Trì Am moi ra được nội dung nhiệm vụ của mình.

Khi Trì Am nghe đến nhiệm vụ “hủy cặp đôi chính, cho nữ phụ si tình lên ngôi” của cô ta thì mặt đầy vạch đen, thế này thì cũng lố quá rồi. Nếu như vợ chồng nhà người ta thật tâm yêu nhau thì sao? Cũng chỉ vì hệ thống đoán mò là họ bằng mặt không bằng lòng, có một nữ phụ si tình đang chờ nam chính cho nên đã muốn để vợ chồng nhà người ta ly hôn, bạn trai bạn gái chia tay nhau rồi sao?

Quá nghiệp chướng!

Hiện tại Trì Am đã hiểu đại khái cái hệ thống trên người Ninh Tích chính là những khí linh kia, là sức mạnh của đám Thập Phương Thiên Thần của Thần Linh giới muốn làm suy yếu lực linh hồn của Tư Ngang ở Tam Thiên Luân Hồi giới, đã phái rất nhiều khí linh đến, cũng không biết là có bao nhiêu, hiện giờ xem ra là có rất nhiều. Mà những khí linh này cũng không phụ kỳ vọng, cực kỳ giỏi gây chuyện.

Nghĩ tới đây Trì Am liền không nhịn được thở dài.

Tư Ngang còn muốn sống một cuộc sống bình thường cùng cô ở thế giới này, nhưng hiện tại xem ra rõ ràng là bình thường không nổi.

Ninh Tích cũng rất phiền muộn, cô ta không ngờ Trì Am lại giỏi lừa người như vậy, cuối cùng lại bị cô moi hết tin tức rồi, nhưng cô ta thì lại không biết gì về đối phương.

Nhìn cô không nói lời nào, Ninh Tích lo lắng nhiệm vụ của hai người có xung đột thì đối phương sẽ ra tay với mình, đành phải hỏi thăm dò: “Giờ tôi biết gì đều đã nói hết cho cô biết, rốt cuộc cô muốn thế nào...”

Trì Am nhìn cô ta cố gắng để cho mình phải bình tĩnh thì cũng hiểu dù Ninh Tích đã xuyên qua mấy thế giới nhưng chỉ làm nhiệm vụ chia rẽ tình cảm nam nữ, còn chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý, cho nên bây giờ còn không dám làm mấy chuyện như giết người, cũng chưa hỏng đến mức làm việc không từ thủ đoạn.

Cô lập tức lộ ý cười, nói: “Mặc dù nhiệm vụ của chúng ta có xung đột những vẫn còn có thể điều hoà. Hay là hôm nào chúng ta gặp nhau thương lượng thử xem?”

Ninh Tích căn bản không hề muốn thương lượng với cô, nhiệm vụ của hai người xung đột với nhau, ngoại trừ cô chết tôi sống thì còn có cách gì được nữa?

Lúc này, lại nghe thấy cô nói: “Thật ra tôi biết còn có mấy người làm nhiệm vụ giống chúng ta, cô không phát hiện ra sao?”

Ninh Tích kinh ngạc nhìn cô: “Còn nữa sao? Tất cả đều ở trong thế giới này à?”

“Ừ, cho nên tôi muốn tìm đồng minh.” Trì Am tiếp tục nói láo.

Ninh Tích nhíu mày, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý tạm thời thành lập liên minh với Trì Am, về phần nhiệm vụ thì đương nhiên là cô ta sẽ không từ bỏ, chỉ có thể nhìn xem thủ đoạn của ai cao tay hơn thôi.