Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 809




Ba ngày sau, đoàn người lại tiếp tục xuất phát.

Ma Đế cho phép một trăm Ma tộc đi cùng mình, nếu không phải chúng trưởng lão Ma tộc nghe nói họ chuẩn bị đi xa, lập tức chạy đến nhét người vào thì có lẽ Ma Đế sẽ chẳng mang theo một tên thuộc hạ nào mất.

Chúng trưởng lão nghe nói lần này họ muốn đi tới Tuyệt Vực, Thiếu chủ Tư Ngang của Ma tộc cũng đi theo, sao có thể yên tâm được? Thế là ngay lập tức nhét một trăm tinh anh Ma tộc vào đội ngũ với lý do cực hoa mỹ là đưa người tới cho Thiếu chủ sai phái.

Ma Đế tỏ vẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao thu nhận một trăm Ma tộc đó, sau đó liền quăng hết cho Tư Ngang.

Tư Ngang nhìn nhìn bọn họ, hắn chỉ có một yêu cầu đối với bọn họ mà thôi: “Các ngươi phụ trách bảo vệ Am Am.”

Đám tinh anh Ma tộc cứ vài ngày lại bị Tư Ngang chỉnh cho một trận, biết rằng thực lực của Thiếu chủ nhà mình không cần tới bọn họ bảo vệ nên cứ thành thật nghe Thiếu chủ sai phái là được, vì thế đều đồng loạt đồng ý.

Ngày lên đường, Tư Lăng tùy ý lấy ra một tiên thuyền, tiền thuyền nhanh chóng biến lớn giữa không trung, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ, nó như một tòa thành chiến tranh cực lớn, đường cong mượt mà, bên ngoài vàng óng ánh, quanh thuyền vẽ những ký hiệu huyền ảo, vừa nhìn liền khiến người ta sinh ra cảm giác to lớn đồ sộ.

Trì Am nhà quê nhìn đến ngây người.

Khi nàng vẫn còn đang ngây ngốc thì đã được người khác ôm eo bay lên thuyền.

Đợi đến khi hai chân Trì Am đã đứng trên tiên thuyền rồi, nàng nhịn không được mà nhìn người ôm mình lên đây, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nói: “Ta còn chưa vô dụng đến mức đến bay cũng bay không được đâu.”

Tư Ngang: “Ồ.”

Trì Am nhìn dáng vẻ dửng dưng cứ thế quay người rời đi của Tư Ngang, âm thầm siết chặt nắm đấm.

Chỉ là vì bây giờ hắn mới chỉ là một đứa bé, nàng không muốn vấy bẩn hắn thôi mà? Có cần phải ngang ngược đến vậy không, liên tiếp mấy ngày nay đều chứng minh rằng mình là người đàn ông của nàng... dù da mặt Trì Am có dày hơn nữa, nhưng khi đứng trước mặt bao nhiêu người như thế thì cũng có chút ngại ngùng.

Những yêu ma đang có mặt đều đồng loạt liếc nhìn nàng một cái, sau đó Tư Lăng kéo đại ca nhà mình đi mất, đám Trọng Thiên Đăng Yêu thì chạy đi tìm đồ ăn, một đám Ma tộc làm hết phận sự phân tán khắp xung quanh thuyền, đại sảnh to lớn như vậy chớp mắt chỉ còn lại một mình Trì Am.

Ngay khi Trì Am đang vận khí thì một đứa bé ba đầu mặc yếm đỏ đột nhiên xuất hiện giữa không trung.

Đứa bé ba đầu đó dùng đôi mắt to tròn sáng ngời như nho đen đánh giá nàng, trong mắt đầy tò mò, hỏi: “Ngươi là Đế Lâm Tiên Thảo sao?”

Trì Am cảm nhận được khí tức trên người đứa bé này, kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi là khí linh của tiên thuyền này sao?”

Đứa bé gật đầu, rất ngoan ngoãn nói: “Ta là Châu Bảo, chủ nhân của ta là Tư Lăng.”

Vừa nghe tới cái tên này, Trì Am liền cảm thấy chắc chắn là do Tư Lăng đặt, nàng thân thiện chào hỏi với đứa bé ba đầu, có chút hứng thú hỏi: “Châu Bảo, ngươi hóa hình bao lâu rồi?”

Nhìn thấy khí linh trong tiên thuyền, Trì Am cũng không vội đi nữa, nàng liền ngồi xuống đại sảnh nói chuyện phiếm với Châu Bảo.

“Mười ngàn năm trước, lúc chủ nhân mới phi thăng lên tiên giới chưa bao lâu.” Châu Bảo ngồi ngang hàng với nàng, nói: “Lúc đó chủ nhân tìm được một vài thiên tài địa bảo nên liền nâng cấp ta, để ta từ phi thuyền thăng cấp thành tiên thuyền. Ta vốn đã có linh trí, sau khi bản thể thăng cấp thành tiền thuyền thì liền có thể hóa hình được.”

Trì Am nhìn đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu trước mắt, quả thật không ngờ được trước đây nó đã từng là một đứa bé ngỗ nghịch, chuyên môn hành chủ nhân mình.

Nghe nói lúc nó vừa mới mở linh trí thường xuyên cáu kỉnh với chủ nhân Tư Lăng, lần nào Tư Lăng cũng phải dỗ dành nó thì nó mới chịu. Không nói tới linh khí này, chính Trọng Thiên Đắng Yêu trước đây cũng rất thích ăn hiếp Từ Lăng, cũng không phải là bọn họ có ý xấu gì, mà là lúc bắt nạt Tư Lăng, sau khi bà thỏa hiệp thì liền sẽ thỏa mãn yêu cầu của bọn chúng nên chúng vui vẻ thôi.

Đây chính là tâm thái của mấy đứa nhóc quỷ, muốn chủ nhân phải dỗ dành mới chịu.

Đương nhiên, sau đó những con yêu và khí linh các kiểu này đều bị Tư Hàn sau khi nhập ma dạy dỗ thật thảm thương.

Đợi tới khi Tư Ngang quay về đại sảnh tiên thuyền lần nữa thì liền nhìn thấy Trì Am và khí linh của tiền thuyền đang nói chuyện hăng say.

Hắn híp mắt, đứng tại chỗ nhìn nàng.

Thân là gốc Đế Lâm Tiên Thảo duy nhất trong trời đất, phúc trạch thâm hậu, mộc linh khí cả người đều tinh thuần, cho dù là ai cũng khó lòng ghét nàng nổi. Mà đã thế, sau khi nàng hóa thành hình người còn cười hì hì cả ngày, nụ cười hiền hòa ấm áp trên mặt càng khiến người ta thích nàng hơn, chỉ cần là những người từng tiếp xúc với nàng, căn bản không có ai có thể ghét nàng được cả.

Ngay cả đám Ma tộc bệnh thần kinh trong Ma Cung cũng vậy, cũng từ sự đề phòng, láo xược ban đầu giờ đã đối xử thân thiện với nàng, mà loại thân thiện này, không phải là bởi vì Thiếu chủ mà là do bị nàng ảnh hưởng lúc nào không hay.

Châu Bảo nhanh chóng phát hiện ra hắn, bị dọa cho nhảy dựng lên, theo bản năng bay ra trốn sau lưng Trì Am, chỉ dám ló nửa cái đầu ra nhìn hắn.

Tư Ngang không để ý tới Châu Bảo, hắn nói với Trì Am: “Am Am, tới đây.”

Trì Am chào Châu Bảo rồi liền vui vẻ đứng dậy đi tới chỗ hắn, sau đó tay nàng bị Tư Ngang nắm thật chặt, rời đi cùng hăn.

Đợi hai người đi rồi Châu Bảo mới dám vỗ ngực thở phào, sau đó liền đi tới nhà ấm trồng hoa trên tiên thuyền tìm hoa sen yêu Hồng Tế.

Nó cũng rất muốn đi tìm chủ nhân, nhưng mà nghĩ tới chuyện chủ nhân và Tư Hàn đang ở cạnh nhau, nó cũng tự giác không đi làm phiền hai người.

Nhìn thấy Hồng Tê đang bận rộn trong rừng hoa, Châu Bảo liền nói: “Tiểu Hồng tỷ tỷ, vừa rồi ta thấy con trai của chủ nhân đó, hắn đáng sợ lắm.”

Tiểu Hồng không thích nghe lời này, nàng nói: “Tự Ngang và Tư công tử giống nhau như vậy, đáng yêu thế cơ mà, đáng sợ chỗ nào chứ? Hắn không giết người phóng hỏa, không làm chuyện gì thương thiên hại lý, vẫn luôn ngoan ngoãn chờ đợi trong Ma Cung, đến cả một tiên thú hắn cũng chưa từng giết nữa là.”

Châu Bảo mím môi: “Ta không nói về khía cạnh này đâu, ta nói khí tức trên người hắn ấy, hắn vừa đến gần ta đã không kiềm nối run rẩy rồi.”

Nghe tới đây, Hồng Tê càng không để ý, nàng cười nói: “Hắn là Ma Thần trời sinh, có thể điều khiển ngàn vạn khí cụ, mặc dù bởi vì giới hạn của Tiên Linh giới mà tu vi khó có thể tăng tiến, nhưng hắn có thân thể thần, ngươi sợ hắn cũng là chuyện bình thường thôi. Nếu lần này thuận lợi, hắn có thể thuận lợi trưởng thành, đến lúc đó có thể thu liễm hơi thở trên người, ngươi sẽ không còn cảm thấy hắn đáng sợ nữa đâu.”

Châu Bảo gật đầu, hy vọng là thế. Nó lại hỏi: “Nghe nói Tuyệt Vực kia rất nguy hiểm, sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Sẽ không đâu!” Hồng Tê mù quáng tín nhiệm Tư Lăng: “Mọi người đều có mặt, nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Tốc độ của tiền thuyền rất nhanh, thực hiện bước nhảy không gian mấy lần, không tới nửa tháng đã gần đến nơi cần đến.

Địa vực của Tiên Linh giới vô cùng rộng lớn, thậm chí có rất nhiều nơi vẫn chưa có dấu chân của Nhân tộc, địa vực của Tiên Linh giới mỗi nơi mỗi khác, khí hậu bất đồng, tạo nên rất nhiều hoàn cảnh địa lý khác nhau ở Tiên Linh giới.

Tuyệt Vực là một nơi có thể nói là vô cùng nguy hiểm đối với Nhân tộc, cho tới ngày nay, ở Tiên Linh giới có tổng cộng mười Tuyệt Vực được con người biết đến, mà Tuyệt Vực lần này mà Tư Lăng phải tới chính là một chiến trường tiên chiến thời thượng cổ, bởi vì sức phá hoại mạnh mẽ của cuộc chiến, cộng thêm việc bị các loại chướng khí ăn mòn, khiến nơi này trở thành một Tuyệt Vực vô cùng nguy hiểm, trước đây có một tiến mộ, sau này dần dần trở thành tiền mộ nơi các tiên nhân lưu đày những sinh vật nguy hiểm cùng hung cực ác.

Từ xa Trì Am đã cảm nhận được một cỗ khí tức không mấy thân thiện.

Hung tàn, bạo ngược, khát máu, oán hận... đủ các loại cảm xúc tiêu cực ập tới, khiến xúc cảm xúc của nàng cũng trầm theo, sắc mặt trắng bệch.

“Am Am sao thế?” Tư Lăng hỏi, bà vươn tay, muốn ôm nàng vào lòng như khi còn bé.

Tư Ngang nhanh hơn bà một bước, hắn ôm lấy Trì Am, áp sát trán mình lên vầng trán đang toát đầy mồ hôi lạnh của nàng, một lát sau mới nói: “Không sao, khí tức ở nơi đây không thân thiện, ngũ cảm của nàng quá nhạy cảm, làm quen một chút là được rồi.”

Mặc dù nói thế, nhưng tay hắn vẫn đặt giữa mi tâm Trì Am, cẩn thận từng ly từng tí phóng ra thần thức của mình, bảo vệ thức hải của nàng.

Nghe hắn nói như thế, mọi người đều nhớ ra Trì Am là Đế Lâm Tiên Thảo, là sinh vật tinh thuần nhất thế gian, vô cùng mẫn cảm với những cảm xúc tiêu cực trong trời đất này, nơi này đã từng là chiến trường tiên chiến thời thượng cổ, có vô số tiền hồn, dù đã không biết bao nhiêu năm trôi qua nhưng những thứ âm u tiêu cực còn sót lại trong trận tiện chiến năm nào vẫn còn tồn tại, cũng khó trách sao nàng lại không thoải mái.

Hoa sen yêu có hơi lo lắng nói: “Sớm biết thế đã để nàng ở lại Ma Cung rồi.”

Trì Am là Đế Lâm Tiên Thảo, bởi vì hóa hình trước thời hạn, những thứ vốn dĩ có thể làm vũ khí như phúc trạch và phúc lâm du cảnh đều không có, quả thực là người yếu ớt nhất trong số tất cả những người ở đây, đến hoa sen yêu còn mạnh hơn nàng.

Một người yếu ớt như vậy, quả thật nên để lại trong Ma Cung thì tốt hơn.

Sau khi thần thức của Tư Ngang bảo vệ được thức hải của Trì Am, Trì Am cảm thấy ấn hơn rất nhiều, nghe thấy lời của hoa sen yêu thì liền nói: “Không được, đằng nào ta cũng phải tới.”

Mọi người nhìn nàng, có hơi không hiểu lời nàng nói.

Trì Am lắp bắp một lát rồi nói: “Dù sao thì ta cũng phải tới thôi...”

Còn về phần vì sao phải tới, chính nàng cũng không nói rõ được nguyên do, chỉ là do bản năng mách bảo nàng phải tới đây, nhất định không thể rời khỏi Tư Ngang được.

Nghe thấy lời này, không ai nói gì, ở giới tu tiên có rất nhiều tu sĩ sau khi tu vi đạt tới một trình độ nhất định, thỉnh thoảng cũng sẽ có trực giác rất thần bí chỉ dẫn họ phải làm thế nào, chuyện này luôn có liên quan đến cơ duyên của họ.

Nếu Trì Am đã nói đến thế, mọi người cũng sẽ không ngăn cản nàng nữa.

Tiên thuyền dừng lại trước Tuyệt Vực.

Một đoàn người nhảy xuống khỏi tiền thuyền, ngay sau đó Tư Lăng liền thu tiền thuyền lại, đồng thời dặn dò tiên thuyền và hoa sen yêu: “Nếu xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì nhất định phải thu Am Am lại trước đấy.”

Hoa sen yêu và khí linh của tiền thuyền đều nghiêm túc gật đầu đảm bảo.

Nghe thấy thế, khóe miệng Trì Am run rẩy, từ “thu” này nghe tượng hình quá vậy, nhưng quả thật đúng là thu theo đúng nghĩa đen. Không gian Hồng Liên của hoa sen yêu và tiên thuyền đều có thể thu người vào.

Mọi người vừa đứng vững gót chân thì liền nhìn thấy đằng xa lại có vài cô tiên thuyền bay tới.

Khi nhìn thấy đám người đi ra từ trong tiên thuyền, đoàn người Tư Lăng vô cùng kinh ngạc.

Trì Am và Tư Ngang đứng một bên nhìn về phía đám người đó, phát hiện ai nấy đều là trai xinh gái đẹp, một người đàn ông trong số đó trông có vẻ vô cùng tao nhã cao quý, trên người khoác cẩm bào màu trắng, bên trên còn được thêu bằng tơ trắng trông rất nổi bật, dường như chỉ hận không thể khiến mình biến thành hoàng tử tuyết trắng luôn vậy.

Hơn nữa đám tùy tùng bên cạnh hắn ta cũng trắng từ đầu đến chân, người nào người nấy đều tuấn tú như tiên, vô cùng xuất chúng.

Ngoại trừ người đàn ông khoa trương đó ra, còn có thêm mấy người khỉ thế mạnh mẽ, có Nhân tộc cũng có cả Yêu tộc.

Hoa sen yêu đứng bên cạnh giới thiệu cho Trì Am và Tư Ngang: “Người mặc đồ trắng kia là Đồng Thập Bát, là bạn của Tư công tử thời còn ở thượng giới. Người mặc đồ xanh là Tiên Đế Hiền Anh, là trưởng bối trong gia tộc của đại ca ở thượng giới, còn người vác trọng kiếm kia là Liễu Thành Phong, tiên nữ mặc đồ đỏ bên cạnh Liễu Thành Phong là Tô Hồng Phi, hai người là đạo lữ, là sư huynh đệ đồng môn của đại ca lúc còn ở hạ giới...”

Hoa sen yêu giới thiệu từng người từng người một, Trì Am và Tư Ngang rất nhanh đã hiểu biết sơ lược về nhóm người mới tới, biết được những người này phần lớn đều là bạn của Tư Lăng trước khi họ phi thăng lên Tiên Linh giới.

Lần này bọn họ tới đây, cũng là vì để giúp họ một tay.

Bạn bè gặp khó khăn, chỉ cần nói một tiếng, những người này không nói hai lời liền tới đây ngay.

Không thể không nói, tình hữu nghị thế này thật sự vô cùng cảm động, cũng phá vỡ ấn tượng ban đầu của Trì Am đối với thế giới tu tiên này. Ban đầu nàng nghĩ rằng tiền nhân lạnh lùng vô tình, chỉ biết theo đuổi trường sinh và tu luyện, nhưng không ngờ rằng tiền nhân cũng có con đường của riêng mình, giữ vững đạo nghĩa của

mình, bạn bè gặp khó khăn thì sẽ ra tay tương trợ không ngại khó khăn.

Đến cả Vệ Quan Nhai cũng đến đây.

Trì Am nhìn những người này, nàng hiểu được chuyến này rất nguy hiểm, nếu không thì với tính cách của Tư Hàn, ông sẽ không gọi những người này đến đây.

Sau khi hai nhóm người chào hỏi lẫn nhau, ngay sau đó Tư Ngang và Trì Am liền trở thành đối tượng bị những người đó vây xem.

Nam tu tiên Đồng Thập Bát kia dùng ánh mắt soi mói đánh giá nàng, sau đó nói với Tư Lăng rằng: “Con trai người sinh đúng là đẹp thật đấy.”

Tư Lăng vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Đó là tất nhiên, cũng không coi thử xem nó giống ai.”

Đồng Thập Bát cười nhạo một tiếng rồi lại nhìn nhìn Trì Am, trong mắt lướt qua một chút âm u, hiếu nhiên là đã nhận ra bản thế của Trì Am rồi, nhưng hắn không lộ ra bất kỳ vẻ tham lam nào cả, ánh mắt vẫn cao ngạo như lúc đầu.

Không những là hắn, mà tất cả những người nhận ra bản thể của Trì Am là Đế Lâm Tiên Thảo đều như vậy cả, dường như nàng chỉ là một tiên nhân hết sức bình thường thôi vậy.

Tiên Đế tên là Hiền Anh kia tặng Trì Am và Tư Ngang quà gặp mặt, mỗi người một hạt đậu đỏ trong suốt long lanh, sau đó nói với Tự Hàn: “Hạt giống Bồ Tát ngàn mắt mà hai người từng tặng cho Phật giới đã kết quả rồi, Cửu Nạn Phật Tôn bảo ta chuyển lời cho hai người rằng bọn họ rất cảm ơn việc làm chính nghĩa của hai người, có chuyện gì cần đến, bọn họ sẽ không thoái thác.”

Sắc mặt Tư Hàn không chút thay đổi, ông ừ một tiếng tỏ ý mình biết rồi.

Tư Lăng lại vô cùng vui mừng, nhỏ giọng nói vài câu với Lâm Dương đang đứng bên cạnh.

Trì Am nghe được mà kinh ngạc vô cùng, nàng không ngờ rằng Tư Lăng lại quen biết rộng đến thế, đến cả Tiên Phật Giới phương Tây tự lập thành một vực riêng biệt trong Tiên Linh giới mà cũng quen biết.