Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 806




Trì Am muốn đánh chết nhóc con nghịch ngợm này!

Trì Am cũng đánh thật, tát thẳng lên người hắn.

Kết quả… “chát” một tiếng, Trì Am đau tới mức nhe răng trợn mắt, còn vì dùng sức quá mạnh nên lại ngồi không vững, ngã chổng vó xuống giường như rùa bị lật mai, vang lên một tiếng “bịch”.

Mấy người lớn đang nói chuyện bên kia quay đầu nhìn lại, phát hiện hai bé cưng vẫn ngoan ngoãn ở nơi đó, tuy một bé thoạt nhìn có hơi khôi hài nhưng không có vấn đề gì mấy, bọn họ không để ý tới.

Trì Am nằm chổng vó, đáy lòng bi thống muốn khóc.

Nam nhân này đúng là trời sinh đến khắc nàng, trải qua nhiều thế giới như thế, từng thế giới đều vì vấn đề chủng tộc mà cứng rắn vô cùng. Mỗi lần đánh hắn đều khiến nàng đau muốn chết. Giờ vào tới Tiên Linh giới, hắn lại vừa sinh ra đã là Ma Thần, tuy rằng hiện tại thoạt nhìn trắng trẻo mềm mại, nhưng thật ra da thịt toàn thân còn rắn chắc mạnh mẽ hơn cả Tiên Đế.

Đây là khác biệt giữa thần và tiên.

Dù là thần vừa sinh ra cũng không phải người mà tiên có thể sánh được.

Đang lúc Trì Am nằm ngay đơ không muốn nhúc nhích thì cảm giác được quần áo trên người bị kéo.

Nàng xoay người nhìn, phát hiện là một bàn tay nho nhỏ trắng mềm đang níu vạt áo nàng, nhìn lên theo cái tay mũm mĩm đó, thấy em bé nằm ở bên kia đang lạnh tanh nhìn nàng, đôi mắt tím thâm trầm, khi đôi mắt này lẳng lặng nhìn người sẽ cho người ta cảm giác ngay cả linh hồn cũng bị nhìn thấu, vô cùng dọa người.

Trải qua nhiều năm như vậy, Trì Am đã trải qua bao nhiêu chuyện không biết xấu hổ với nam nhân này, đã quen dáng vẻ của hắn rồi. Đến giờ dù ánh mắt hắn đáng sợ đến đâu nàng cũng không sợ nổi.

Nàng mím môi, nhả từng chữ một: “Kéo, nữa, là, không, chơi, với, ngươi!”

Bé Tư Ngang vẫn lạnh tanh nhìn nàng, hoàn toàn không xem mấy lời uy hiếp của nàng ra gì.

Trì Am cuối cùng không nhịn được nữa, cũng vươn tay tới nhéo mặt hắn.

Không nhéo được!

Trì Am nhất thời giận dữ, nhào qua dùng sức gặm vào mặt hắn một cái. Đáng tiếc, nàng mới mọc mấy cái răng cửa, hoàn toàn không gặm nổi, chỉ lưu lại một dấu nước miếng, còn chẳng có dấu răng.

Bé cưng Tư Ngang vẫn lẳng lặng nhìn nàng, mặc nàng gặm, còn nhân lúc nàng không chú ý lại nhéo mặt nàng.

Trì Am: “...”

Nếu không phải hắn là nam nhân của nàng, nàng chắc chắn sẽ đánh hắn!

Lâm Dương đi tới, ôm Trì Am đang áp cả người lên Tư Ngang dậy, miệng nói: “Đừng đánh nhau...”

Lâm Dương chợt khựng lại, cứng đờ nhìn về phía hài tử còn chưa thể tự ngồi dậy bên kia, đối diện mắt hắn, từ từ rút tay về, tốt tính nói: “Thiếu chủ không muốn thì ta sẽ không chạm vào nàng.”

Sau đó làm như không có việc gì, bưng một ly Tiên Linh dịch đến cho Trì Am uống.

Trì Am nhìn bé cưng Tư Ngang, rồi lại nhìn Lâm Dương bận rộn bên này, trong lòng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, vừa buồn cười vừa bực mình, xoay người ngồi dậy chọc chọc mặt bé cưng Tư Ngang: “Phải, mau, lớn, lên!”

Nam nhân này đúng là dù có trẻ lại đến đâu cũng không đổi tính.

Trì Am dùng hai tay bưng chén uống Tiên Linh dịch, Lâm Dương ngồi ở bên cạnh nhìn hai người, càng nhìn càng giật mình, không thể không cảm khái từ ngày quen biết đoàn người Tư Lăng tới nay, hình như thành viên gia nhập đội ngũ của bọn họ ngày càng quái lạ. Cũng không biết vận khí của Tư Lăng là gì mà có thể làm ra nhiều chuyện như vậy.

Lại nhìn Trì Am, bị một Ma Thần nhìn chằm chằm như vậy mà vẫn bình tĩnh tự chơi phần mình, đúng là tiên thảo phúc trạch thâm hậu có khác, ngay cả ở trước mặt Ma Thần cũng không có gì sợ hãi sao?

Thấy Trì Am uống Tiên Linh dịch xong, Lâm Dương lại nói với bé cưng Tư Ngang vẫn đang một mực nhìn Trì Am bằng đôi mắt tím sâu thẳm kia: “Thiếu chủ muốn uống nước ép quả Tê Linh không?”

Tư Ngang không hé răng.

Trì Am cực kỳ hoài nghi, người này không nói lời nào không phải vì không thể nói, mà là sợ giống nàng không thể khống chế chảy nước dãi.

Thế là nàng nói thay hắn: “Cho, hắn!”

Lâm Dương lấy nước ép quả Tê Linh do Tiểu Hồng muội muội chuẩn bị sẵn tới, dùng một chiếc thìa bạc múc từng thìa bón cho hắn, cứ như hầu hạ tổ tông vậy.

Trì Am quan sát Lâm Dương, tuy Quỷ Tiên này là nam tử, nhưng chăm trẻ lại rất rành tay. Chẳng trách đám người Trọng Thiên yên tâm thoải mái giao hai bé con cho hắn chăm bẵm.

Tư Ngang uống nước trái cây xong, mí mắt bắt đầu sụp xuống.

Trì Am thấy hắn như ngủ như không thì lại ghé vào bên người hắn, dùng ngón tay chọc hắn.

Tư Ngang mở mắt, trên mặt vẫn không chút biểu cảm, đôi mắt thăm thẳm nhìn về phía nàng như đang hỏi nàng làm gì.

Trì Am nhếch miệng cười, trước khi nước miếng chảy ra đã vội mím môi lại, tiếp tục chọc hắn.

Tư Ngang bình tĩnh đi vào giấc ngủ ngay cả khi nàng đang quấy rầy chọc phá hắn, Lâm Dương thấy mà không biết nên nói gì.

Đừng nhìn bé Tư Ngang bây giờ ngoan ngoãn, bị Trì Am quấy rầy như vậy cũng không nổi giận, nhưng cũng phải tùy người đấy. Lâm Dương chăm hai đứa bé một thời gian, đã thăm dò rõ bản tính vị thiếu chủ này. Hắn có thể cho phụ mẫu sinh dưỡng mình chút mặt mũi, nhưng nếu là người khác chắc chắn sẽ không tốt tính chút nào, cứ như mọi nhẫn nại và tính tốt của hắn đều dành cho Đế Lâm Tiên Thảo cả rồi, dù cho Đế Lâm Tiên Thảo hóa thành nữ hài dằn vặt hắn thế nào hắn cũng không giận, chỉ lẳng lặng nhìn nàng bằng ánh mắt tím dọa người kia.

Mà Trì Am làm Đế Lâm Tiên Thảo, dưới ánh mắt như vậy vẫn có thể tiếp tục ghé vào bên người hắn cười ngây ngô, không thể phủ nhận lá gan rất lớn.

Đương nhiên, Lâm Dương có thể cho rằng đây là một loại nhân duyên giữa Đế Lâm Tiên Thảo và Ma Thần Tư Ngang. Ma Thần nhờ Đế Lâm Tiên Thảo mà bình an giáng thế, Đế Lâm Tiên Thảo vì hắn mà biến hóa trước thời hạn, giữa hai người đã hình thành một loại duyên phận nhân quả khó cắt đứt.

Người lớn bên kia cuối cùng cũng bàn bạc xong xuôi, chỉ thấy đám người Ma Đế, Tư Lăng và Tư Hàn đi tới.

Thấy một trong hai đứa nhỏ lại đã ngủ rồi, đứa còn lại đang chọc mặt hắn thì không nhịn được m,àm bật cười ra tiếng.

Tư Lăng xoa đầu Trì Am nói: “Am Am, con và Tư Ngang cùng tới Ma Cung được không?”

Trì Am ngẩng đầu nhìn đám người và yêu trước mặt: “Mẹ?”

“Mẹ với đại ca và mấy người Trọng Thiên đến một ít tiên vực tìm xem có loại đồ ăn nào chứa thần tính, có thể giúp Tư Ngang nhanh chóng trưởng thành không.” Tư Lăng nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng mà ngay cả chính mình cũng không phát hiện, nhìn về phía đứa nhỏ đang ngủ, ánh mắt hiền từ vô hạn.

Bị một mỹ nhân dùng ánh mắt như thế nhìn, tim Trì Am tê rần.

Tư Lăng khom người ôm nhi tử lên, thấy hắn mở to mắt thì nhẹ nhàng hôn lên gương mặt trắng nõn của hắn: “Ngang Nhi, ta và phụ thân con muốn đi tìm đồ ăn ẩn chứa thần tính cho con thời gian này con và Am Am cùng tới Ma Cung được chứ?”

Tư Ngang đương nhiên không trả lời bà, chỉ lặng yên nhìn bà.

Tư Lăng lại hôn hắn thêm mấy cái, không để ý tiểu tử kia dùng bàn tay mũm mĩm lau mặt mình, gọi mấy người Lâm Dương sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Rất nhanh sau đó, đoàn người xuất phát hướng tới Ma Cung.

Tư Hàn ôm nhi tử, Trì Am bị Tư Lăng ôm… đây là cách duy nhất Tư Ngang cấp nhận, nếu người ngoài dám ôm Trì Am, hắn sẽ công kích. Đừng nhìn hắn giờ chỉ là bé con, nhưng Ma Thần trời sinh không phải nói chơi, vẫn có thể công kích người khác, hơn nữa còn lẳng lặng không chút tiếng động, ngoại trừ Tư Hàn và Ma Đế ra, những người khác đều không cảm nhận được công kích của hắn.

Tư Lăng ôm Trì Am, hôn lên chiếc má phúng phính của Trì Am ngay trước mặt nhi tử nhà mình: “Am Am thật đáng yêu, sau này các con nhất định phải hòa thuận đấy nhé.”

Tư Ngang lạnh tanh nhìn mẫu thân.

Tư Lăng thấy vậy, lại hôn lên má Trì Am thêm cái nữa.

Cuối cùng Tư Ngang trực tiếp nhắm mắt lại, đúng kiểu không buồn để ý tới vị mẫu thân thường xuyên làm ra những chuyện khiến người khác câm nín của mình.

Những người khác thấy vậy đều không nhịn được mà lắc đầu, nếu không phải bà là nương của Tư Ngang thì chắc Tư Ngang đã công kích bà rồi.

Hành vi của Tư Ngang cũng khiến cho mọi người ngạc nhiên không thôi, bọn họ không ngờ lòng chiếm hữu của Tư Ngang đối với Đế Lâm Tiên Thảo lại đáng sợ như vậy, cứ như thể nàng là thứ thuộc về hắn, không cho phép bất cứ ai chạm vào vậy. Tuy nói Đế Lâm Tiên Thảo che chở hắn bình an giáng thế, khiến cho Ma Thần và tiên thảo đều sinh ra liên hệ nhân quả không thể cắt đứt, nhưng không nên như vậy chứ.

Chẳng lẽ thật sự giống Đế Lâm Tiên Thảo nói, nàng nhìn trúng Ma Thần, Ma Thần cũng nhìn nàng như nhìn thê tử?

Hai vị vẫn là hai đứa nhỏ thôi được không hả?

Một đám người rối rắm đi vào Ma Cung.

Mặc dù Ma Cung có một chữ “ma”, nhưng lại đặt tại một đỉnh tiên sơn tiên khí lượn lờ, trên tiên sơn đầy rẫy tiên cầm linh thú, Tiên Linh lực nồng đậm khiến vạn vật xanh um sinh trưởng, ở cạnh Ma Cung đều là Ma tộc mắt tím, ngoại trừ đôi mắt ra thì trông bọn họ chẳng khác gì Nhân tộc.

Thấy Ma Đế trở về, một đám Ma tộc đều từ động phủ bay ra, dập đầu bái lạy, thanh thế to lớn vô cùng..

Trì Am ở trong lòng Tư Lăng nhìn cảnh này không khỏi kinh ngạc, sau đó nghe Tư Lăng nhỏ giọng nói với nàng: “Ma tộc đều thích người khác tôn sùng, tính cách tương đối… Các con ở Ma Cung phải cẩn thận đấy.”

Trì Am ngẩng đầu nhìn Tư Lăng.

Tư Lăng xoa đầu nàng, trên mặt lạnh tanh không biểu cảm, thoạt nhìn lạnh lùng cao quý, khiến người ta rất muốn xé rách gương mặt của bà. Chỉ có đôi mắt của bà là ấm áp sáng ngời, là một người biết đắn đo.

Mấy ngày này Trì Am cũng nghe Lâm Dương nói đánh giá của Nhân tộc về Ma tộc, đều là một đám bệnh tâm thần, cực kỳ khó đối phó.

Lại nhìn Tư Lăng như vậy, Trì Am hiểu được thật ra Tư Lăng cũng không chiu nổi đám Ma tộc này.

Về tới Ma Cung, chỉ thấy một đám Ma tộc hơi thở cường đại nghênh tới, toàn bộ ba mươi mấy Ma tộc, người nào cũng vừa kích động vừa phấn khởi nhìn đứa nhỏ trong lòng Tư Hàn.

“Bệ hạ, đây chính là Thiếu chủ của chúng ta sao?” Một trưởng lão Ma tộc hỏi.

Ma Đế thản nhiên đáp một tiếng, nói với bọn họ: “Thằng bé còn nhỏ, các ngươi không có việc gì thì đừng tới đây quấy rầy.” Chỉ một câu đã áp chế toàn bộ tâm tư của đám Ma tộc này.

Ma Đế thoáng cái đã đuổi đám Ma tộc vây xem đi, nói với Tư Lăng: “Hai đứa nhỏ sẽ ở lại cạnh ta, các con không không cần lo lắng.”

Có Ma Đế đã đột phá thành Tiên Tôn che chở, đương nhiên không cần lo lắng.

Đoàn người Tư Lăng nấn ná ở Ma Cung mấy ngày, lấy một phần nguyên liệu của Ma Cung rồi mới rời đi.

Trì Am và Tư Ngang ở lại Ma Cung, cộng thêm một Quỷ Tiên.

Quỷ Tiên Lâm Dương biến thành ông vú chăm trẻ, ai bảo người này cẩn thận tỉ mỉ nhất chứ, chăm trẻ không chê vào đâu được, thế là Tư Lăng vỗ vào án* một cái, quyết định để người lại.

(*: bàn nhỏ thời xưa)

Tư Lăng tin tưởng phụ thân, lại không tin đám Ma tộc bệnh thần kinh kia. Đều do năm đó ở thượng giới nàng đã từng bị một đám Ma tộc dằn vặt.

Đúng là Ma tộc cực kỳ ủng hộ hậu duệ của Ma Đế, nhưng hành vi của bọn họ luôn cấp tiến quá mức, chỉ có bệnh thần kinh mới chịu đựng được bọn họ. Hiện tại hai đứa bé còn nhỏ, Tư Lăng cũng không yên tâm để Ma tộc dạy dỗ nhi tử, bằng không một đứa bé đang tốt lành cũng sẽ bị dạy thành bệnh thần kinh mất.

Vậy nên Quỷ Tiên ở lại Ma Cung ngoại trừ nhiệm vụ chăm sóc bọn nhỏ còn cần phòng bị những nhân vật khác trong Ma tộc xuống tay với bọn nhỏ.

Cứ vậy, Trì Am và Tư Ngang ở lại Ma Cung.

Đưa bọn họ đến Ma Cung cũng là quyết định mà mọi người đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Tin Ma Thần trời sinh ở xuất thế tại Tiên Linh giới đã lan tràn khắp giới, tứ hải mười tám vực đều vì thế mà oanh động không thôi, đặc biệt là các thế lực xưa nay đối địch với Ma tộc. Bọn họ vừa lo lắng Ma Thần sẽ mang đến đại nạn cho Tiên Linh giới lại vừa kiêng kị Ma tộc lại thêm một gã cường giả sẽ bất lợi cho Nhân tộc, vì thế bọn họ muốn chèn ép, giết chết Ma Thần chưa trưởng thành này, tránh cho thế lực của Ma tộc tiếp tục lớn mạnh.

Động phủ của Đế Lâm Tiên Thảo đã không còn an toàn, sớm hay muộn sẽ có Tiên Tướng tìm tới, vậy nên chuyển đến Ma Cung là tốt nhất.

Tiếp theo, đoàn người Tư Lăng cần đi tìm thứ có ẩn chứa thần tính cho Tư Ngang trưởng thành, cần chạy ngược chạy xuôi, mang hai đứa nhỏ theo cũng không tiện, không bằng đặt bên cạnh Ma Đế.

Sau khi Ma Đế tấn chức thành Tiên Tôn đã chính thức bước vào hàng ngũ cường giả mạnh nhất Tiên Linh giới, để ông ấy che chở hai đứa bé là tốt nhất.

Căn cứ vào đủ loại suy tính mới quyết định đưa hai đứa bé tới nơi này, ở lại Ma Cung.

Dù là Trì Am hay Tư Ngang đều không thật sự là những đứa trẻ vô tri, Lâm Dương vừa nói là bọn họ đã hiểu được ngay, cũng không quá mức buồn khổ vì mấy người Tư Lăng rời đi.

Thế nên những ngày sau đó, Trì Am và Tư Ngang đều nỗ lực ăn cơm ngủ ngon lớn lên, Lâm Dương thường nói cho bọn họ một ít chuyện về Tiên Linh giới, làm cho bọn họ có hiểu biết đại khái về Tiên Linh giới.

Lâm Dương có tư duy nhanh nhẹn, có thể diễn tả quan hệ và mạng lưới thế lực của Tiên Linh giới rõ ràng rành mạch, dễ dàng hiểu được. Lần nào Tư Ngang cũng nghiêm túc nghe.

Trì Am vừa thấy hắn như vậy là biết ngay hắn đang ghi sổ kẻ thù.