Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 790




Nhìn thấy một quỷ năm người phía dưới đều đang nhìn sang, Trì Am vui vẻ nâng đùi dê nướng trong tay lên, tấm tắc.

Tất cả mọi người: “...”

Hành vi này không phải hơi quái dị à?

Nhờ linh hồn nào đó mà năm người một quỷ rút quân tạm dừng cuộc chiến, nhưng họ vẫn âm thầm cảnh giác lẫn nhau, vì sợ bên kia thừa cơ đánh lén khi họ không chú ý.

Tên nam quỷ từ trên cây tiến xuống, Trì Am nhảy ra khỏi lồng ngực hắn, giơ túi hạt dẻ ngào đường trong tay lên, nói với họ: “Các người có muốn ăn hạt dẻ không? Ngon lắm, ta mời.”

Năm tên đạo sĩ: “...”

Một lúc sau, năm người hai quỷ một sinh hồn ngồi trên sườn núi hoang vu vừa ăn hạt dẻ ngào đường vừa tán gẫu.

Năm đạo sĩ mặc dù không muốn nhưng nhìn tên Quỷ Vương âm khí dày đặc ở ngay đối diện, bọn họ làm sao dám từ chối? Không còn cách nào khác đành ngồi xuống ăn hạt dẻ ngào đường theo yêu cầu của linh hồn kia.

Ai có thể nuốt trôi được vào thời điểm này? Hơn nữa, một linh hồn sống ăn những thứ này không phải lạ lắm sao?

Trì Am trả lời: “Đây là thú vui của ta, dù sao ăn cũng không đầy bụng, vậy tại sao lại không nhân cơ hội ăn nhiều thêm một chút.”

Năm tên đạo sĩ: “...”

Các đạo sĩ này có thể thấy được linh hồn này có lai lịch bất phàm, ít nhất tên Quỷ Vương ngồi bên cạnh nàng kia có vẻ rất nghe lời nàng, nói không đánh nhau là không đánh, nói ăn hạt dẻ là ăn hạt dẻ. Một Quỷ Vương mà lại nghe lời một sinh hồn răm rắp như vậy, không phải càng thêm kỳ lạ sao?

Tổ hợp sinh hồn và Quỷ Vương này thật sự quá là…

Sau khi xác định hiện tại tạm thời không có gì nguy hiểm, một đạo sĩ thận trọng hỏi: “Vị cô nương này, bây giờ cô nương đang là một sinh hồn rời khỏi thể xác, không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô nương vậy?”

Hồn lìa khỏi xác có nhiều phương thức, đa số là do một vài nguyên nhân, thể xác bị thương nặng khiến hồn phải tạm lìa khỏi xác, nhưng vì tuổi thọ chưa hết mà hồn không thể trở về thể xác, chỉ có thể lang thang ở bên ngoài. Tình trạng này được gọi là sinh hồn ly thể.

Trì Am không hề che giấu, ngược lại cười nói: “Ừm, bởi vì ta và hắn đã kết hôn với nhau cho nên mỗi đêm sinh hồn có thể tách khỏi thân xác đến U Minh gặp hắn.”

Năm tên đạo sĩ kinh ngạc há hốc mồm, bọn họ biết đến chuyện minh hôn, nhưng đa phần đều là hai người đã chết lấy nhau thành một đôi một đôi vợ chồng quỷ ở cõi âm, rất hiếm có người sống và người chết kết hôn, đâu có ai lại bằng lòng kết hôn với một con quỷ đâu?

Với cả, ngay cả khi người và quỷ kết hôn thì thường là quỷ trở lại nhân gian, làm gì có chuyện linh hồn sống bị quỷ kéo xuống âm phủ, điều này không phù hợp với quy định của hai giới âm dương. Đương nhiên, có một số quy định là do người hoặc Quỷ Tiên đặt ra, Quỷ Vương này dính đầy huyết sát, chỉ là một ác quỷ, vẫn chưa tu luyện đến cấp độ Quỷ Tiên.

Chẳng trách Quỷ Vương lại nuông chiều nàng đến vậy, hóa ra là nghe lời vợ à.

Các đạo sĩ không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lúc bọn họ muốn hỏi, Trì Am đã chuyển sang chuyện khác.

Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Trì Am biết rằng năm đạo sĩ này là đệ tử của một trong những môn phái ở Mao Sơn, bái một vị sư phụ họ Mộc, là một người rất có danh vọng trong cả hai giới Phật giáo và Đạo giáo, cả một đời bắt yêu trừ quỷ được người đời vô cùng kính trọng.

Đêm nay, năm đạo sĩ này đi qua thành m Dương, vốn là muốn đến thành m Dương để nghỉ ngơi, không ngờ lại gặp được Hồng Y ở ngoài thành, cảm nhận được khí tức hung ác của lệ quỷ ngàn năm trên người Hồng Y, năm đạo sĩ không thể bỏ qua được, cho nên bọn họ muốn thu phục nàng, sợ lệ quỷ ngàn năm như nàng đi hại người.

Trì Am nghe rõ đầu đuôi xong cũng không trách năm đạo sĩ, nói: “Mặc dù Hồng Y là một lệ quỷ ngàn năm nhưng nàng ấy vẫn luôn ở thành U Minh, không vô cớ làm hại tính mạng của mọi người đâu, trên người nàng ấy cũng không có nhiều nghiệp chướng, chẳng lẽ các người không thấy sao?”

Năm đạo sĩ nhìn nhau, ngượng ngùng nói: “Tu vi của chúng ta có hạn, vẫn chưa thể nhìn ra được.”

Trì Am câm lặng, năm tên đạo sĩ gà mơ này lại dám thách thức lệ quỷ ngàn năm, nếu bọn họ không nhanh chóng tới, e rằng Hồng Y đã hành cho bọn họ phải khóc than lên bờ xuống ruộng rồi, làm cho họ chứng kiến sự lợi hại của lệ quỷ ngàn năm.

Trò chuyện với họ cả buổi, ăn hết cả túi hạt dẻ ngào đường thì trời đã tối muộn, vậy là Trì Am từ biệt năm vị đạo sĩ, cùng với hai con quỷ quay trở về thành U Minh.

Về phần năm đạo sĩ vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn đám người xa lạ cùng nhau rời đi, trong lòng không khỏi tràn đầy tâm sự.

Trở về sư môn trên núi, bọn họ đi chào hỏi người đứng đầu môn phái Mộc Tĩnh Lưu. Sau khi báo cáo chuyện này lại với ông, Mộc Tĩnh Lưu lắp bắp kinh hãi, bấm đốt ngón tay tính toán rồi im bặt không nói.

“Sư phụ, có chuyện gì sao?” Đạo sĩ lo lắng hỏi.

Mộc Tĩnh Lưu thở dài nói: “Sinh hồn và Quỷ Vương mà các ngươi đã gặp, vi sư biết bọn họ là ai, hơn nữa, cuộc hôn nhân này là do vi sư thúc đẩy.”

Mấy đạo sĩ thất kinh nhìn nhau, không ngờ lại còn có chuyện như vậy.

Sau đó, Mộc Tĩnh Lưu gọi đại đệ tử đến giao đãi một số việc, cuối cùng rời khỏi môn phái, nhập vào thế tục.

...

Ngày hôm sau, Trì Am thức dậy, nhàn nhã ăn sáng rồi đến thăm đường ca Trì Minh.

Trong phòng không có động tĩnh gì, cho đến khi người hầu vén rèm giường lên, nhìn thấy Trì Minh khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên giường, hơi thở lúc có lúc không, trông như thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.

Bọn hạ nhân giật mình hoảng sợ chạy đi tìm đại phu.

“Không cần đi.”

Trì Am phất tay kêu người chuẩn bị một bát nước trong, đốt lá bùa màu vàng đã vẽ trước đó, pha thành bát nước bùa rồi đổ vào người Trì Minh.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai nha hoàn, Trì Minh, người vốn dĩ còn hơi thở mỏng manh đột nhiên tỉnh dậy.

Trì Minh mặc dù đã tỉnh lại nhưng sức khỏe của hắn ta bị tổn hại nghiêm trọng, thậm chí còn không xin được tiền từ Trì Am, vì vậy chỉ có thể ngơ ngác xám xịt trở về, cũng không dám lại xin tiền Trì Am lần nào nữa.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Trì Minh, Trì Am lập tức quăng đám người Trì gia ra sau đầu.

Mấy ngày sau, khi Trì Am từ chỗ của lão phu nhân trở về thì nghe thấy có người đến báo rằng có một đạo sĩ ngoài cửa chỉ đích danh muốn đến gặp nàng.

Trì Am lòng đầy nghi ngờ, đi đến cửa hông thì thấy lão thái thái cũng đang ở đó, bên cạnh là Tam thái thái đang dìu bà.

Thấy nàng, lão thái thái cười nói: “Nghe bọn hạ nhân miêu tả, đạo sĩ kia hình như chính là đạo trưởng lúc trước bảo ta cưới vợ cho Ngang Nhi. Nhờ ông ấy mà ít ra Ngang Nhi sẽ không phải cô độc ở dưới đó bơ vơ một mình.”

Vốn dĩ lão thái thái cảm thấy vô cùng áy náy khi cưới một cô gái xinh tươi mơn mởn về rồi lại chôn vùi tuổi thanh xuân của nàng như vậy, bà muốn bù đắp cho Trì Am nhiều hơn nữa, nhưng bà phát hiện ra rằng Trì Am cũng rất hạnh phúc, dường như nàng còn có thể đến thường xuyên gặp mặt trò chuyện với chồng. Lão thái thái thấy vậy thì vô cùng yên lòng, cảm thấy đời mình không có gì để nuối tiếc nữa.

Vì vậy, lão thái thái rất cảm kích vị đạo sĩ đã nói bà tìm vợ cho đứa con trai nhỏ, nghe tin đạo sĩ lại đến, bà vội vàng đi ra nghênh đón.

Khi đến cửa, quả nhiên nhìn thấy một đạo sĩ tiên phong đạo cốt dáng vẻ trung niên đang đứng đó, mặc áo choàng của đạo sĩ, dưới hàm có chòm râu dài, toát lên phong thái của một cao nhân thế ngoại.

Lão thái thái rất vui mừng khi biết vị đạo sĩ này chính là người lúc trước, liền nhiệt tình đón ông vào cửa.

Đạo sĩ còn đang trấn định giữ gìn hình tượng, khi nhìn Trì Am cả người tràn đầy linh quang sáng ngời ngay cả ánh sáng ban ngày cũng không che lấp được, ông mới giật mình lại bấm đốt tay tính toán, lẩm bẩm: “Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!”

Trì Am vẫn giữ một nụ cười trên môi như thường lệ, nhìn vị đạo sĩ mà không nói gì.

Những người khác không biết đạo sĩ đang có ý định làm gì, thần thần bí bí, bọn họ đang bàn tán xôn xao nhưng không dám làm phiền ông.

Một lúc sau, đạo sĩ mới hồi phục tinh thần lại, nói với lão thái thái rằng: “Lão phu nhân chớ trách, là do ta cảm nhận được linh khí của cô nương này khác hẳn với người thường nên khi nãy mới thất kinh như vậy.”

Lão thái thái nghe vậy thì cười ha hả, giận làm sao được, thầm nghĩ đứa con dâu này bà cưới cho con trai nhỏ của mình quả thật là quá đúng.

Sau khi mời đạo sĩ vào phòng khách, lão phu nhân chỉ để lại một mình Từ ma ma để hầu hạ, còn lại đám hạ nhân khác đều lui xuống, bà nói với đạo sĩ: “Không biết sao hôm nay đạo sĩ lại đến đây vậy? Có chuyện gì không ổn sao?”

Đạo sĩ Mộc Tĩnh Lưu cũng không giấu giếm, nói: “Mấy ngày trước đồ đệ của ta tình cờ gặp được cô nương này ở thành m Dương, nghe bọn nó nói thật may là lúc đó có vị cô nương này ở đó nên mới may mắn tránh được xung đột với lệ quỷ ngàn năm, ta bấm đốt tay đoán ra được Trì cô nương là người đã được lão đạo thúc đẩy cuộc hôn nhân âm dương đó nên mới đến đây xem thử.”

Lão phu nhân và Từ ma ma đều sửng sốt, Trì Am từ khi gả vào Tư gia có thể nói là chưa hề bước ra khỏi cửa, càng đừng nói chi là xa nhà, từ bao giờ mà đã đến thành m Dương rồi?

Trì Am giải thích với lão thái thái: “Cửu gia đã đưa con đến đó, nơi đó hơi xa nhưng lại rất gần thành U Minh.”

Lão thái thái rất thích thú, hỏi thăm liên tục, ngay cả Từ ma ma cũng kinh ngạc, không ngờ rằng giữa người và quỷ còn có nhiều chuyện thần kỳ đến như vậy.

Tới khi lão thái thái mệt mỏi, Từ ma ma đỡ bà trở về nghỉ ngơi, bảo Trì Am tiễn khách ra cửa.

Trì Am mỉm cười đồng ý.

Khi nàng tiễn Mộc Tĩnh Lưu đến cửa, Mộc Tĩnh Lưu đột nhiên nói: “Cô nương không phải người của thế giới này, cô là ai?”

Trì Am nhướng mày, nhưng không hề hoảng sợ, chậm rãi nói: “Sao Mộc đạo trưởng lại nói như vậy?”

Mộc Tĩnh Lưu trịnh trọng nói: “Khí tức trên người của cô rất chói mắt, là thứ không phải người trên thế gian này có thể đạt được, mà thế giới này vẫn chưa đuổi cô ra ngoài, điều đó cho thấy cô là người có phúc khí dồi dào, chắc chắn đã làm rất nhiều điều tốt trong quá khứ. Có cô ở đây, hẳn là có thể ngăn cản tên ác quỷ kia hóa thành mối hiểm họa, tiêu diệt thế gian này. Ban đầu ta đặt ra cuộc hôn nhân âm dương này chỉ vì để tên ác quỷ kia kết hôn với một cô nương sinh ngày âm, tháng âm, năm âm, người này có thể trấn áp huyết sát trên người của hắn, nhưng lại không biết nữ nhân này ở đâu, sao lại có khả năng như vậy. Bây giờ được gặp cô, ta đã hiểu được ý nghĩa của quẻ tượng kia.”

Trì Am chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có những cao nhân như vậy, thực sự có thể theo dõi được thiên cơ. Về phần nàng có phải là người của thế giới này hay không, nàng không trả lời mà chỉ hỏi lại: “Mộc đạo trưởng, ngài có biết lúc trước vì sao chàng ấy lại chết không?”

Mộc Tĩnh Lưu đột nhiên im lặng.

Nhìn phản ứng của ông, Trì Am liền hiểu ông biết được, trong lòng không khỏi nôn nóng.

“Mộc đạo trưởng, ta cũng nói thật cho ngài biết, ta cũng giống như ngài, không muốn chàng ấy thật sự biến thành ác quỷ mất đi ý thức. Ta chỉ mong chàng ấy luôn bảo trì tỉnh táo được như hiện tại, cho nên ta mới nỗ lực tu luyện, dùng linh khí trấn áp huyết sát trong cơ thể chàng ấy. Nhân gian càng ngày càng trở nên bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có người mang theo oán hận chết đi, oán hận đó chuyển hóa thành ác khí và oán khí thu hút lượng lớn ác quỷ, thậm chí còn phản lại lên người chàng ấy…”

Nói đến đây, cổ họng Trì Am như bị nghen lại, thật khó chịu.

Sau mấy ngày quan sát, nàng nhận ra tại sao Tư Ngang lại mang trong mình huyết sát. Sự tức giận và oán hận của ác quỷ trong thành U Minh tích lũy càng ngày càng nhiều, cuối cùng khi vượt quá mức chịu đựng của U Minh nó sẽ chuyển dời lên người hắn.

Một con quỷ làm thế nào mà có thể chịu đựng nhiều oán khí và ác khí đến như vậy? Cho đến khi huyết sát trong người hắn ngày càng nhiều, cuối cùng bị biến thành một con quỷ tà ác cực độ, cho dù là m Phủ hay dương gian đều không được yên ổn.

Chỉ cần hắn phạm sát nghiệt ở thế giới này, cuối cùng sẽ bị áp chế xuống địa ngục thứ mười tám, rút linh hồn lực, Trì Am thậm chí không dám tưởng tượng sau khi mất đi linh hồn lực, đến thế giới tiếp theo Tư Ngang có thể tái sinh sống yên ổn được hay không.

Sức mạnh của linh hồn là nền tảng duy trì linh hồn, nếu nó bị suy yếu, hắn sẽ dần đánh mất chính mình, như vậy có còn là Tư Ngang nữa hay không?

Trì Am theo bản năng cảm thấy khi họ đi xuyên qua những thế giới này, bằng một cách nào đó đã làm suy yếu sức mạnh linh hồn của Tư Ngang, còn về việc tại sao nàng có thể giữ được trí nhớ của mình, Trì Am không hiểu, nhưng ít nhất điều đó có lợi đối với nàng, nàng có thể làm được nhiều việc.

Vì vậy, kể từ khi biết về tình huống của Tư Ngang, dĩ nhiên là Trì Am không thể thực sự để mặc hắn biến thành một ác quỷ huyết sát được.

Nghe vậy, Mộc Tĩnh Lưu thở dài nói: “Diêm Vương để một người canh ba chết, làm sao có thể sống được đến canh năm? Ngay từ đầu hắn chết đều là do phía dưới an bài.” Mộc Tĩnh Lưu chỉ xuống dưới đất.

Trì Am hơi trợn to hai mắt, nàng không ngờ chuyện sẽ như thế này, nàng không thể trách Tư Ngang và Tư Hiên không muốn nói cho nàng biết, bởi vì đây là chuyện người sống cũng không quản được, cho dù nàng có chút thực lực đi chăng nữa cũng không thể làm được gì, nếu không sẽ mang đến nguy hiểm cho nàng.

“Vậy tại sao hắn lại là ác quỷ?”

“Đương nhiên cũng là phía dưới an bài, hẳn là hướng tất cả ác khí và oán khí của thế giới lên trên người hắn, để tránh gây áp lực cho giới U Minh.” Mộc Tĩnh Lưu vuốt chòm râu dưới quai hàm, giải thích sự nghi hoặc của Trì Am: “Cô cũng biết U Minh à?”

Trì Am gật đầu, mỗi đêm nàng đều đi vào U Minh hẹn hò với quỷ, không ai hiểu biết về nó hơn nàng.

“U Minh còn được gọi là m Phủ, là nơi con người đến sau khi chết. Nhưng mà...”

Mộc Tĩnh Lưu nói đến đây thở dài một cái: “Nói vậy cô cũng biết thế giới bây giờ không hề yên ổn, bi kịch nhân gian càng ngày càng nhiều, cuộc sống của con người ngày càng thêm khó khăn. Những ngày tháng như vậy không biết khi nào sẽ kết thúc. Ác khí và oán khí của người chết đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết và dần tràn ngập U Minh, khi chúng vượt quá sức chịu đựng của U Minh thì sẽ mang đến nguy hiểm lớn cho toàn bộ U Minh. Vì vậy, cần phải chuyển những cơn giận dữ và oán hận này cho một con con quỷ tà ác cực độ để con quỷ đó chịu đựng, cuối cùng chỉ cần nhốt con quỷ này xuống địa ngục thứ mười tám, ngày đêm mài mòn giải trừ tà khí trong cơ thể hắn là có thể diệt trừ mối họa của U Minh.”

Trì Am nghe xong vẻ mặt đằng đằng sát khí, bàn tay siết chặt cán quạt gân guốc nổi đầy lên.

Một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi áp chế cơn giận, cười nhẹ nói: “Ta hiểu ý của đạo sĩ, hóa ra còn có những chuyện được ẩn giấu như vậy. Nhưng đạo sĩ nói cho ta biết chuyện này sẽ không sợ tiết lộ thiên cơ, ảnh hưởng đến tuổi thọ của ngài sao?”

Mộc Tĩnh Lưu chỉ cười khổ: “Nếu thực tế diễn ra theo đúng như những gì ta nói thì tốt quá rồi.”

Trì Am nhảy số trong đầu, sau đó lại cười giễu cợt, không khách khí nói: “Ta thấy ngài là một đắc đạo cao nhân có thể nhìn thấy trước được thiên cơ, vậy thì tất nhiên ngài cũng biết được dù hắn thực sự có biến thành quỷ tà ác thì vị chủ nhân của Minh Phủ kia cũng không thể trấn áp được hắn, mà ngược lại còn để hắn thoát ra khỏi U Minh, tiến vào nhân gian sát phạt, khiến cho vạn sinh linh đồ thán, thế gian bị hủy diệt, có đúng không?”

Vẻ mặt của Mộc Tĩnh Lưu càng thêm cam chịu, chính vì đã nhìn thấy một tương lai đáng sợ như vậy nên ông mới tìm mọi cách để ngăn chặn nó.

Ông không quan tâm vị chủ nhân Minh Phủ kia muốn làm gì, nhưng ông nhất định phải chịu trách nhiệm với những sinh mệnh trên thế gian này, sao có thể để nhân gian này bị ác quỷ hủy diệt được?

Chủ nhân Minh Phủ tính toán cho tương lai của Minh Phủ, ông thân là người thủ hộ ở nhân gian tất nhiên cũng phải suy tính cho thái bình nơi đây.

Thừa dịp tất cả chuyện này còn chưa xảy ra, ông thà rằng mất đi một trăm năm tuổi thọ cũng muốn thay kết cục thảm hại đó trong tương lai.

Vì vậy, ông mới đích thân tìm kiếm người thân của tên ác quỷ kia khi còn sống, chọn cho hắn một cuộc hôn nhân âm dương.

“Trì cô nương…” Mộc Tĩnh Lưu mở miệng nói: “Cô là một người có phúc khí. Lão đạo cho rằng cô đã từng làm nhiều việc tốt thì mới có thể tích được nhiều linh lực đến mức này. Xin cô hãy ngăn cản hắn biến thành ác quỷ tà ác.”

Trì Am kiên định nói: “Đó là điều đương nhiên, chàng ấy là nam nhân của ta mà!”

Mộc Tĩnh Lưu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt ông cuối cùng cũng xuất hiện chút tươi cười, vung cây phất trần trong tay, nói: “Nếu đã như vậy, lão đạo sẽ không quấy rầy Trì cô nương nữa, ngày sau Trì cô nương có việc gì thì có thể đến tìm lão đạo.”

Trì Am đồng ý không chút khách khí, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: “Mộc đạo trưởng, thật ra tất cả những chuyện này đều do những gì xấu xa đen tối nhất của thế giới này gây ra. Sớm muộn gì cũng có một ngày, khi thế giới này thay đổi, năm châu bốn biển đều sẽ bình yên, đại địa Thần Châu sẽ được thống nhất, quốc thái dân an, lúc đó thiên hạ không còn oán khí, sẽ không còn cực ác chi quỷ nữa.”

Mộc Tĩnh Lưu thở dài: “Hy vọng như vậy.”

Trì Am kiên định nói: “Nhất định.” Ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ đến.