Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 767




Muffies nghe thấy lời này thì không để tâm, ma cà rồng chẳng có liêm sỉ gì, tình nhân một đống, cho dù không phải tình nhân, vừa ý cũng có thể hẹn một đêm, một đoạn tình duyên bèo nước, hảo tụ hảo tán. Nhưng phát hiện nhân loại này lại lộ ra sát ý trong mắt với bọn họ, trên mặt Muffies lộ vẻ khinh thường, không hề để ý mà túm lấy một tấm ván cửa ném qua.

Vốn dĩ chỉ định dạy dỗ một chút thôi, ai mà biết được người đàn ông kia lại tránh đi, động tác nhanh nhẹn lưu loát, không phải là người bình thường.

“Cậu là tu sĩ?” Lilisi trầm mặt hỏi, trong mắt lóe lên sát ý.

Không cần nghi ngờ, nỗi hận của thân vương Lilisi với những tu sĩ phương đông càng sâu sắc hơn những ma cà rồng khác, bà ta có thể cho phép con gái tìm bất cứ nhân loại nào làm tình nhân, cho dù là cha sứ giáo đình cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể là tu sĩ phương đông, điều đó sẽ khiến bà ta nhớ tới nỗi nhục mình đã từng bại trong tay ma nữ phương đông kia.

Thế là Lilisi không nói lời nào, trực tiếp cầm lấy quyền trượng màu máu ở eo, vung về phía Dương Thiên.

Dương Thiên chỉ đành tiếp tục tránh né, vừa vội vàng tìm quần áo trong túi càn khôn để mặc.

Thế nhưng, hai ma cà rồng không cho anh ta cơ hội để mặc quần áo, một lòng muốn giết anh ta. Trước sự tấn công của hai thân vương ma cà rồng, cho dù Dương Thiên có thủ đoạn cũng không sử dụng được, càng không cần phải nói tới lấy pháp bảo ra để tấn công, tốc độ của thân vương ma cà rồng quá nhanh, chẳng cho anh ta cơ hội để thở dốc, chỉ có thể trần truồng nhảy nhót lung tung trong phòng.

Còn về Bliss, lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm Tư Ngang, lộ ra vẻ bi thương khi anh thờ ơ như vậy.

Davis lạnh nhạt nhìn trò khôi hài trong phòng, ngay khi Dương Thiên muốn nhảy ra khỏi cửa sổ thì liền vươn tay ra vung một cái, một bóng đen nhào tới, chặn lại mấy cửa sổ.

Những bóng đen kia cất tiếng gào chói tai, mang theo một luồng gió tanh tưởi, lúc Dương Thiên nhảy qua, suýt chút nữa thì bị cắn, lúc này mới nhận ra những bóng đen này là do vô số con dơi hút máu gộp lại thành, chúng tụ lại dày đặc ở cửa sổ, giống như một bức tường thịt, khiến da đầu người ta tê dại.

Đường bị chặn hết, Dương Thiên chỉ đành quay người lại đấu với hai thân vương ma cà rồng, vừa nói với Bliss: “Bliss, mau qua đây giúp tôi...”

Bliss nhìn chằm chằm Tư Ngang, chẳng hề nghe thấy lời anh ta nói.

Cuối cùng Trì Am cũng tránh được bàn tay đang che mắt, quay đầu lại nhìn, liền thấy một cảnh vô cùng cay mắt.

Lúc này hai thân vương ma cà rồng đang hung hãn đuổi giết một người đàn ông trần truồng, người đàn ông trần truồng nhảy nhót khắp nơi, để lộ ra cơ thể trắng bóng, liên tục vứt mất cái pháp bảo ra, ánh sáng chớp lóe, nhìn không sót một cái gì, không khác nào một nhân sĩ thả chim.

Không cần Tư Ngang che mắt lại, chính cô đã không đành lòng nhìn thẳng rồi, không muốn nhìn thêm nữa.

Trận đấu bên này nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của ma cà rồng đang vui chơi trong sảnh tiệc, những ma quý tộc kia đều tới đây, nhìn thấy hai thân vương ma cà rồng chặn ở cửa thì không dám tới gần, thế là đồng loạt biến thành dơi, bay trong không trung, nhìn vào bên trong thông qua khe cửa.

Vậy là, cả một đám dơi đều nhìn thấy nhân loại thả chim.

Dương Thiên bị hai thân vương ma cà rồng giết tới mức tâm lí lẫn thể xác đều mệt mỏi, tới tận lúc này, anh ta mới hiểu vì sao giáo đình lại kiêng dè đám ma cà rồng này như vậy, nếu như bọn họ có thể đấu với giáo đình mấy ngàn năm mà không đổ, đương nhiên có sức mạnh của bọn họ, cho dù là tu sĩ phương đông, trong thời đại mạt pháp coi trọng thiên đạo cân bằng này cũng không dám kinh thường một thân vương ma cà rồng.

Dương Thiên thua ở chỗ nhận thức về ma cà rồng còn nông cạn, anh ta tới từ một thế giới tu chân đầy linh lực, tu sĩ ở thế giới kia mạnh tới mức chúng sinh phải tránh đi, đám ma cà rồng này ở thế giới của anh ta, chẳng qua chỉ là một đám kiến, cho nên ngay từ đầu anh ta mới đối xử với đám ma cà rồng này với thái độ khinh thường như vậy.

Nhưng thế giới này không như thế giới trước đây của anh ta, nơi đây đã bước vào thời đại mạt pháp, người tu chân không phải là sự tồn tại đứng trên đỉnh nữa, không thể làm việc theo ý muốn, coi thường bất cứ sinh vật nào thì đều sẽ phải trả giá như vậy.

Dương Thiên rất nhanh cũng sẽ phải trả cái giá này.

Nghe thấy tiếng hét thảm này, Trì Am quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dương Thiên co quắp trên đất, hai tay che lại chỗ nào đó dưới thân, máu chảy ra từ kẽ ngón tay, đau tới mức khuôn mặt vặn vẹo. Mà bên cạnh anh ta, còn có mấy con dơi đang cắn nuốt cái thứ đầy máu đó.

Trì Am: “...”

Hoạ mi bé nhỏ bị dơi hút máu ăn rồi à? Không biết có nên cười trước không đây.

Dương Thiên bị sự đau khổ và sỉ nhục cực độ kích thích, cuối cùng cũng bùng nổ tất cả tiềm lực, giữa lông mày mơ hồ xuất hiện ánh sáng màu máu, túm một đống bùa trong không trung ném qua, nhăn mặt lại, căm phẫn nói: “Chúng mày đều chết hết cả đi! Chết đi!”

Một đám ma cà rồng có thể cảm nhận được sức mạnh trong tấm bùa đó, lập tức thay đổi sắc mặt, thân vương Muffies nghiêm giọng nói: “Đi mau!”

Lilisi nhanh chóng xách con gái lên, vọt ra bên ngoài với đám ma cà rồng, đám dơi hút máu này cũng kêu chít chít bay ra bên ngoài, đằng sau là tiếng nổ liên tục, cả lâu đài nổ rung ầm ầm không ngừng.

Một trận đất rung núi chuyển, sau đó là khói bụi bay lên trời, đám dơi kêu lên chạy trốn, tiếng nổ hoà cùng với tiếng thét của nhân loại, như thế giới tới ngày tận thế vậy.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Đám ma cà rồng và mấy nhân loại thoát được nguy hiểm đứng ở trước đống phế tích, sắc mặt đều sững sờ, theo đó còn có sự kinh sợ sau khi sống sót.

Lâu đài Gross xinh đẹp thần bí cổ xưa nổ thành phế tích chỉ trong một đêm, tàn dư vụ nổ cực kì lớn, nếu không phải Tư Ngang ra tay tạo một tấm chắn, chỉ e sẽ ảnh hưởng tới những nơi xung quanh, khiến chính phủ nhân loại chú ý tới.

Nhưng không có ma cà rồng nào vui vẻ cả, bọn họ nhìn lâu đài ma cà rồng có lịch sử mấy nghìn năm này, trước sự tấn công vô số lần của giáo đình cũng không đổ, vậy mà lại bị mấy tờ giấy mà tu sĩ phương đông lấy ra nổ thành như thế này.

Vào lúc này, rất nhiều ma cà rồng bị sự tồn tại của tu sĩ phương đông dọa cho sợ mất mật.

Những tu sĩ phương đông kia thật sự quá đáng sợ, bọn họ không tới phương đông để săn hóa ra là đúng đắn!

Không thể không nói, hành động này của Dương Thiên, tuy rằng là sự trả thù trong cơn tức giận, nhưng cũng cống hiến thành công cho giới phương đông, trấn áp đám ma cà rồng luôn dòm ngó giới phương đông, khiến những đám ma cà rồng kiêu ngạo tự đại không dám kinh thường phương đông nữa, bởi vì ở đó có một đám tu sĩ tùy tiện vứt mấy tấm bùa là có thể nổ cả một tòa lâu đài

Trong đó, người có sắc mặt khó coi nhất là thân vương Muffies.

Ông ta nhìn lâu đài nổ thành phế tích, đúng là không thể tin nổi, nỗi hận đối với Dương Thiên ngủ cao vô cùng.

“Nhân loại kia đã chết chưa?” Ông ta lạnh giọng hỏi.

“Chắc là chết rồi đấy.” Một quý tộc ma cà rồng yếu ớt nói.

“Chưa chết!”

“Chưa chết!”

Lilisi và Davis nói cùng lúc, hai ma cà rồng nói xong đều nhìn đối phương một cái.

Trì Am lặng lẽ phụ họa trong lòng: Chưa chết, nhưng không còn hoạ mi nữa rồi!