Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 749




Trì Am dụi mắt, bĩu môi nói: “Răng nanh của anh cọ vào tôi rồi.”

Người sau lưng yên lặng thu cái răng nanh lại, đồng thời vươn tay sờ soạng nơi bị răng nanh đè lên, phát hiện da thịt cô quá mềm mại, nơi đó đã xuất hiện một dấu vết nhỏ.

Trì Am chậm rãi quay người lại, không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt đỏ như máu không hề có vẻ buồn ngủ, chủ nhân của đôi mắt có khuôn mặt đẹp trai muốn nghẹt thở, mọi đường nét trên khuôn mặt đều tinh xảo, mái tóc đen dài mềm mại buông xuống như tơ lụa, làn da là loại trắng bệch không gặp ánh mặt trời, giống như đá cẩm thạch, không có một chút tì vết nào.

Trì Am không nhịn được mà muốn vươn tay ra chọc vào thử, không cần chọc cũng có thể cảm giác được làn da của người này chắc hẳn rất cứng.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt của người đàn ông rất hờ hững, cứ như thể mình không phải là người nửa đêm hôm qua leo lên giường, rất thoải mái đứng dậy đầy tao nhã.

Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xám cổ chữ V, trên áo có vài hoa văn ẩn, sau khi nằm như thế cả đêm mà quần áo của anh lại không hề xộc xệch. Bàn tay trắng bệch thon dài kia vuốt lại mái tóc rủ xuống bên gò má ra đằng sau, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, thản nhiên đứng dậy xuống giường.

Trì Am ngồi trên giường nhìn anh, cảm thấy tính cách của người đàn ông này thật sự rất lạnh lùng, giống hệt như nhiệt độ cơ thể anh vậy.

Hai người nam nữ không quen biết mà lại ngủ chung một giường cả đêm, hơn nữa còn là khác biệt chủng tộc, nhưng hai người đều vô cùng bình tĩnh, để sáng nay tỉnh dậy dường như không khác gì mọi khi.

Thấy người đàn ông kia cứ như vậy mà đi mất, Trì Am ngồi trên giường, nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ ngợi rồi xuống giường tìm quần áo mặc.

Nửa giờ sau, Trì Am mặc một bộ váy ren đen kiểu Lolita, đứng trước cái gương soi toàn thân, không biết nên khóc hay cười nữa.

Gỡ bỏ dải băng chưa thắt trên tay áo xuống, cô thản nhiên đi tới trước cửa, kéo cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa là một hành lang dài, sàn nhà lát bằng gỗ lim có thể nhìn thấy được bóng mình trong đó.

Trì Am khoát tay áo đi dọc qua hành lang, đến một cầu thang xoáy.

Cầu thang dẫn đến một phòng khách rất lớn bên dưới, trong phòng khách không có người.

Trì Am bước xuống cầu thang.

Vừa vào đến phòng khách đã nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông mặc lễ phục màu đen trông giống quản gia.

Người đàn ông này trông rất đẹp, đôi mắt màu đỏ, trên mặt nở nụ cười thân thiết.

“Cô Trì dậy rồi đấy à, cô có muốn ăn sáng không?” Người đàn ông hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Trì Am lễ phép gật đầu nói: “ Không biết phải xưng hô với anh thế nào??”

“Tôi tên là Hughes, là quản gia ở đây. Nếu cô Trì cần gì thì cứ nói với tôi.” Hughes đáp lời với vẻ rất thân thiện.

Trì Am ừ một tiếng, đi theo Hughes đến phòng ăn, nhìn thấy người đàn ông nào đó đang bên bàn ngồi đọc báo.

Anh vẫn mặc cái áo sơ mi màu xám cổ chữ V sang trọng cùng với chiếc quần âu đen, mái tóc dài ngang lưng được buộc hờ bằng một dải ruy băng, quanh quẩn toàn thân là một loại khí tức lạnh lẽo vô tình, giống như một quý tộc nghiêm khắc.

Trì Am ngồi bên cạnh anh, liếc nhìn tờ báo trong tay đối phương, phát hiện tờ báo này không phải là loại báo bình thường, đưa tin về một số sự kiện linh dị, tiêu đề nổi bật nhất chính là: “Nhân tu và ba yêu tu, một quỷ tu xung đột không rõ lý do, dẫn đến sự biến mất của một người cô gái thường dân vô tội...

Trì Am: “...”

Hughes bưng bữa sáng tới, Trì Am liếc mắt nhìn qua thì thấy là một bữa sáng kiểu Hoa Quốc, cực kỳ không hợp với tòa nhà khắp nơi tràn ngập phong cách kiến trúc cung đình Tây u này.

Sau đó, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thấy Hughes đang thản nhiên bưng một chén đồ uống đỏ như máu tới trước mặt anh.

Trì Am nhìn chằm chằm chén đồ uống, tuy khoảng cách hơi xa nhưng cô cảm giác mình có thể ngửi được vị ngọt tanh ngai ngái của nó.

“Cô Trì, mời ăn sáng.” Hughes nhắc nhở.

Thấy người đàn ông kia vẫn đang đọc báo, Trì Am thản nhiên nói với Hughes: “Mang cho tôi một chén đồ uống giống anh ấy đi.”

Hughes: “...”

Người đàn ông đang đọc báo cuối cùng cũng thả tờ báo xuống nhìn về phía cô.

Thái độ Trì Am vô cùng tự nhiên, nở nụ cười vô tội, rồi lại tiếp tục quấy rối quản gia đáng thương: “Lấy một chén đến đây đi, tôi cũng muốn nếm thử mùi vị của máu xem thế nào.”

Hughes vô thức nhìn về phía chủ nhân, thấy anh mặt mày lạnh lẽo, căn bản không có phản ứng với chuyện này.

Ngay khi Hughes đang muốn lấy một chén nước máu thì người đàn ông kia lại chợt mở miệng: “Đi ra đi.”

Hughes nhanh chóng bưng khay lùi ra, tránh cho con người kia lại muốn mình mang cho cô ấy một chén nước máu, sau đó chủ nhân chắc chắn sẽ ném mình ra ngoài mất. Rõ là giận chó đánh mèo mà.

Sau khi Hughes lui ra, Trì Am vẫn tiếp tục nói với vẻ mặt vô tội: “Hay là anh cho tôi uống một ngụm thử đi?”

Câu trả lời của người đàn ông kia là uống một hơi hết sạch chén nước máu, rồi ném nó ra ngoài cửa sổ rơi vào bụi hoa hồng.

Thấy vậy, Trì Am không còn cách nào khác chỉ đành thở dài, cầm đũa lên cắn một miếng bánh bao gạch cua, mắt lập tức sáng lên, nói: “Cái bánh bao gạch cua này làm chuẩn lắm, tay nghề nấu nướng của Hughes rất tốt.”

Người đàn ông nhìn cô rồi nói: “Là thức ăn mua bên ngoài.”

Trì Am: “... Ồ, thì ra ở đây còn đặt đồ ăn bên ngoài được à. Hai người giỏi quá, còn tìm được cửa hàng làm đồ ăn chuẩn hương vị như vậy.”

Người đàn ông không muốn để ý đến cô.

Trì Am vui vẻ ăn bữa sáng ngon lành, thỉnh thoảng còn hỏi thăm: “Anh có muốn ăn một miếng không?”

Anh chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Trì Am nhìn bộ dạng lạnh lùng của an, trong lòng tự hỏi không biết ở thế giới này có phải anh đã biến thành một người lãnh đạm hay không, chẳng lẽ lại giống cơ thể lạnh như băng của anh sao?

Ăn sáng xong, Trì Am nhấp một ngụm trà Hughes pha, cười nhìn đối phương: “Trà của anh Hughes cũng rất ngon. Chắc anh thích Hoa Quốc lắm phải không?”

Hughes liếc nhìn chủ nhân, da đầu tê rần, nhưng lại không thể không trả lời, chỉ có thể nói: “Thật ra tôi lớn lên ở đây từ nhỏ đến giờ...”

“Ồ, thì ra đây vẫn là Hoa Quốc.” Trì Am tỏ vẻ kinh ngạc.

Hughes phát hiện người phụ nữ này thật sự rất khó dây dưa, nếu anh ta còn tiếp tục nói chuyện thì chắc chắn chủ nhân sẽ ném anh ta ra ngoài cho quạ ăn. Rõ là giận chó đánh mèo.

Thế là Hughes liền nhanh chóng kiếm cớ rời đi, đáng tiếc thay anh lại bị Trì Am gọi lại.

Da đầu Hughes lại tê rần lần nữa, nhìn cô rồi cố giữ bình tĩnh nói: “Cô Trì còn có chuyện gì nữa sao?”

Trì Am nói không có việc gì: “À, đúng là còn có việc, làm phiền anh chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo. Tôi muốn về trường học..”

Hughes vô thức nhìn về phía chủ nhân, thấy đôi mắt đỏ như máu của anh đang nhìn qua, bị đôi mắt đó nhìn mà như có cảm giác linh hồn đang bị thiêu đốt. Có trời mới biết ma cà rồng đâu có cái gọi là linh hồn chứ.

Hughes bị Trì Am giày vò sắp thăng thiên đến nơi, cũng chỉ có thể chết cứng ở đó, không biết phải làm sao.

Lúc này, người đàn ông vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng nói: “Không cho phép.”

“Tại sao?” Trì Am tức giận nói: “Tôi mặc kệ anh là cái gì, ban ngày ban mặt trắng trợn bắt cóc con gái nhà lành về đây là không đúng! Chẳng phải các anh không được ra tay với người bình thường à? Bây giờ anh giam cầm tôi ở đây, nếu để lộ ra ngoài thì cũng sẽ không tốt cho anh, cho nên hãy để tôi đi đi.”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, vẫn chỉ có mấy chữ: “ Không cho phép!”

Trì Am tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, cô đột ngột đứng dậy, chạy về phía cửa.

Vừa chạy đến cửa thì chợt có một cơn gió từ đâu thổi tới đóng sầm cửa lại, không chỉ cửa mà tất cả các cửa sổ cũng đóng hết lại, bên trong căn nhà sáng sủa lập tức trở nên tối tăm.

Trong bóng tối, người đàn ông đi tới, vòng tay qua eo cô, dùng một chút sức lực đã bế được cô lên, dễ dàng kiềm chế tay chân đang vùng vẫy của cô, đưa cô trở về phòng.

Trì Am lại bị nhốt trong phòng.

Đối với chuyện này, cô Trì chỉ có thể nói “chờ đó”!

Cô đi dạo một vòng quanh căn phòng, sau đó làm cái mặt quỷ với một phương hướng nào đó, ngồi trên giường, ngồi tư thế đả tọa rồi nhanh chóng bắt tay vào tu luyện.

Người đàn ông ở trước màn hình video giám sát, phát hiện người phụ nữ trong phòng đột nhiên nhìn camera làm mặt quỷ thì trong mắt chợt thoáng qua ý cười.

Chỉ có điều ý cười này cũng nhanh chóng tan biến, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng vô tình.



Cô tu luyện một mạch đến chạng vạng tối.

Trì Am đói sắp chết đến nơi, cô nhảy ra khỏi giường đi rửa mặt, sau đó bước tới trước cửa.

Quả nhiên cửa không khóa, Trì Am xuống lầu đi đến nhà ăn, thấy người đàn ông nào đó đang ngồi ở đó, trước mặt là chén nước máu, còn Hughes bưng từng món đồ ăn thơm ngon đủ màu sắc đến.

Nhìn thấy Trì Am, Hughes nở nụ cười nhẹ nói: “Tôi đang định lên mời cô đây, không ngờ cô Trì lại đi xuống rồi.”

Trì Am cười với anh nói: “Đây là đồ anh làm à? Hughes, anh giỏi ghê!”

Hughes liếc nhìn người đàn ông nào đó rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là thức ăn mua bên ngoài.”

Trì Am: “...”