Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 742




Trì Am bị đau tỉnh.

Cô rên rỉ mở mắt ra, chỉ nghe thấy một giọng nói kinh ngạc: “Am Am, cậu tỉnh rồi! Tốt quá, bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi...”

Chủ nhân của giọng nói vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.

Trì Am yên lặng nằm đó, để người bên giường đi tới, ngoài bác sĩ ra còn có mấy người nam nữ trẻ tuổi trông như sinh viên đại học, tất cả đều nhìn cô mang theo vẻ quan tâm.

Sau khi kiểm tra một lượt bác sĩ nói: “Hơi chấn động não, cần nằm viện vài ngày để theo dõi.”

Nghe vậy, cô gái đi gọi bác sĩ lập tức nhướng mày, tức giận nói: “Tất cả đều là lỗi của tên Dương Thiên đáng ghét kia, nếu không có anh ta thì sao Am Am lại bị thương thành thế này? Bạn gái anh ta bị thương phải nhập viện mà anh ta còn đang lêu lổng ở chỗ người đàn bà khác, rốt cuộc anh ta làm bạn trai người ta thế nào vậy...”

Vẻ mặt vốn đang trầm lặng của Trì Am nhiều hơn mấy phần ảo diệu.

Mấy sinh viên đại học trong phòng bệnh nhìn cô với vẻ quan tâm cũng nhanh chóng giữ lấy cô gái đang giận dữ nói: “Man Lê, đừng nói nữa.”

Đồng thời ra hiệu ý bảo Trì Am vẫn đang nằm trên giường.

Chung Man Lê dừng lại, nhìn Trì Am đang nằm trên giường, trên đầu quấn băng gạc màu trắng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lập tức vô cùng đau lòng. Cô lúng ta lúng túng nói: “Am Am, đừng buồn, mình không nhắc đến anh ta nữa.”

Trì Am vẫn chỉ nhìn bọn họ mà không lên tiếng.

Đám người thấy thế đều cho là cô còn đang buồn bã vì tên tra nam Dương Thiên kia, lại càng cảm thấy thương hại cô hơn, nhưng họ cũng không biết làm sao để an ủi cô. Chuyện tình cảm không phải người khác an ủi thì sẽ không buồn nữa, trừ phi tự mình nghĩ thoáng nếu không có an ủi nữa cũng uổng công.

Chung Man Lê do dự một lát rồi lại không nhịn được nói: “Am Am, cái loại như Dương Thiên thì cậu nên chia tay đi.”

Một cô gái bên cạnh rốt cuộc không nhịn được lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy đấy Trì Am, Dương Thiên Thiên căn bản không phải là một người đàn ông tốt, nghe nói lúc trước anh ta và một nữ diễn viên nào đó đã công khai xuất hiện trong một buổi đấu giá với nhau, dáng vẻ rất thân mật.”

“Còn có cái cô Phan có gia thế nhà quân đội làm chính trị kia nữa, mình nghe nói quan hệ của hai người đó cũng rất mập mờ. Công ty của Dương Thiên còn được cô Phan đó hỗ trợ, cô ta là cổ đông lớn nhất của công ty anh ta đấy...”

“Còn cả cô cả của tổ chức Thanh Long trong truyền thuyết kia nữa, lần này cũng bởi vì cô ta mà Trì Am mới bị hại thành thế này.”

“Còn nữa…”

Một đám người càng nói chuyện càng cảm thấy Dương Thiên thực sự không phải là người, làm gì có người đàn ông nào trêu hoa ghẹo nguyệt như anh ta? Rõ ràng đã có bạn gái là nữ thần trường học nhưng vẫn còn bắt cá ba bốn tay, trong trường học chưa đủ mà còn chạy ra bên ngoài ăn vụng, có quỷ mới tin anh ta và nhiều người phụ nữ như vậy chỉ là bạn bè.

Một người đàn ông và một đám phụ nữ ngoại trừ có yêu đương chứ hoàn toàn không thể chỉ làm bạn, trừ khi anh ta có thể biến đám phụ nữ đó thành em gái, chị gái hay là mẹ mình!

Trì Am mặt không thay đổi nghe bọn họ nói, càng nghe càng thấy không ổn.

Có vẻ như bây giờ cô đã có bạn trai, người bạn trai đó lại là một con ngựa giống, có thể anh ta đã quan hệ với rất nhiều phụ nữ, đủ mọi thân phận, đúng là vô cùng có sức thu hút.

Chẳng lẽ người đàn ông này lại có sức thu hút lớn đến mức khiến những người phụ nữ kia đều sẵn sàng tin phục, không thèm quan tâm đến bản chất đào hoa của anh ta sao?

Ngay vào lúc cô cảm giác vô cùng hỏng bét thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh bị người ta đẩy mạnh ra.

“Am Am! Em không sao chứ?” Một giọng nói sốt ruột vang lên.

Trì Am ngẩng đầu nhìn qua, thấy một người đàn ông có vóc người trung bình, khuôn mặt bình thường vội vàng đi tới, vẻ lo lắng và quan tâm trên gương mặt anh ta không giống giả bộ. Nhưng khi các sinh viên đại học xung quanh nhìn thấy anh ta thì đều tỏ ra ghê tởm hoặc phẫn nộ, thế là cô liền hiểu ra đây chính là anh chàng tra nam ngựa giống Dương Thiên mà họ đang nói đến.

Chung Man Lê đứng trước giường bệnh tức giận nói: “Dương Thiên, anh còn tới đây làm cái gì? Nếu không có anh thì Am Am có bị hại thành như thế này không?”

Dương Thiên cau mày cố kiên nhẫn nói: “Chung Man Lê, mời cô tránh sang một bên, đây là chuyện giữa tôi và Am Am.”

Chung Man Lê không chịu, nhưng không hiểu sao Dương Thiên vừa đưa tay về phía cô thì thân thể cô liền nghiêng sang một bên, không tự chủ được mà nhường chỗ cho đối phương.

Cuối cùng Dương Thiên cũng đến gần giường bệnh, nhìn thấy cô gái xanh xao nhưng vẫn xinh đẹp nằm trên giường, trái tim anh ta như quặn thắt lại.

Anh ta nắm lấy tay cô, giọng nói đau lòng: “Am Am, em không biết Long Linh Nhi sẽ tìm đến em, em yên tâm, sau này cô ấy sẽ không đến nữa đâu.”

Chung Man Lê ở bên cạnh hừ một tiếng, nói thầm: “Anh nói không thì sẽ là không chắc? Cô ta là cô cả của tổ chức Thanh Long đấy. Nghe nói đây là một tổ chức xã hội đen. Đám xã hội đen này muốn giết người thì dễ dàng vô cùng, nếu không phải tại anh chọc vào người ta…”

“Không đâu.” Dương Thiên nói chắc chắn: “Tổ chức Thanh Long không được ra tay với người thường, bọn họ sẽ không bao giờ đến làm phiền Am Am nữa. Lần này chỉ là ý định của riêng Long Linh Nhi, cô ấy sẽ bị phạt.”

Chung Man Lê lập tức cả giận: “Nói cứ như Am Am tự mình đi tìm rắc rối vậy! Nếu không phải do anh thì làm sao cô cả tổ chức Thanh Long kia lại tìm đến Am Am, còn hại cô ấy bị thương như thế này chứ? Nếu anh đã có người phụ nữ khác rồi thì chia tay với Am Am đi, đừng để cô ấy bị mấy người phụ nữ của anh hại chết.”

Dương Thiên đột ngột quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng hơn.

Chung Man Lê bị dọa cho im lặng.

Dương Thiên không thèm để ý những người phụ nữ ngu xuẩn này, quay đầu về phía Trì Am nói giọng thâm tình: “Am Am, lần này là do anh sơ sót, anh không ngờ Long Linh Nhi sẽ tìm đến làm phiền em! Em yên tâm, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”

Trì Am nhìn anh ta mà thấy đau dạ dày, thực sự không biết nên trả lời thế nào mới tốt.

Nếu đây thật sự là bạn trai của cô... Trì Am nghĩ đến Tư Ngang không biết đang ở đâu lại càng thấy đau dạ dày hơn.

Dương Thiên an ủi cô một lúc, thấy cô từ đầu đến cuối không lên tiếng, nghĩ rằng cô vẫn còn khó chịu thì liền dịu giọng nói: “Ngoan, lần này anh sẽ trút giận cho em. Bây giờ công ty đang xảy ra một vài việc, anh vẫn bận mãi nên mới sơ xuất với em. Mọi việc anh làm bây giờ đều vì tương lai của chúng ta, nên em phải ngoan ngoãn nhé...”

Ngoan cái chim!

Trì Am nhìn người đàn ông tự quyết định trước mặt, không biết nên phản ứng thế nào.

Người đàn ông này trông tướng mạo bình thường, là cái loại nhìn đâu cũng có, không có gì nổi bật, dáng người cũng chỉ ở mức trung bình, điểm sáng giá duy nhất chính là đôi mắt sáng ngời. Không thể hiểu được một người đàn ông như thế này mà sao lại có nhiều phụ nữ mê mẩn anh ta vậy nhỉ? Cả nguyên chủ nữa, sao lại có thể yêu đương với anh ta? Chẳng lẽ mắt nhìn của nguyên chủ đã lệch đến như vậy rồi sao?

Thật là kỳ quái.

Dù trong nội tâm cô cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng sau khi Dương Thiên an ủi cô một lúc thì cũng không đợi cô nói gì, tự nhận là cô đã nghe vào tai nên liền vội vàng rời đi.

Anh ta vừa đi Chung Man Lê lại nổi giận, nói: “Nhất định là anh ta lại đi gặp những người phụ nữ khác rồi. Công ty có việc đều là cái cớ hết. Có cô Phan kia giúp anh ta rồi thì có thể xảy ra chuyện gì với cái công ty nhỏ đó của anh ta chứ? Tất cả đều là cái cớ hết...”

Chung Man Lê mắng một hồi, thấy Trì Am không đáp lại thì không khỏi thở dài một hơi: “Quên đi, cậu vừa mới tỉnh lại, chắc là còn khó chịu lắm, uống thuốc rồi nghỉ ngơi nữa đi.”

Trên mặt Trì Am nở một nụ cười yếu ớt, nói: “Man Lê, cảm ơn cậu.”

Chung Man Lê đưa tay ra vén chăn cho cô, sau khi cho cô uống thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ, cô ấy lại bảo những người bạn cùng lớp lo lắng kia quay về trường để cho Trì Am được nghỉ ngơi, còn cô ấy sẽ ở đây chăm sóc bạn.

Sau khi tất cả bạn học rời đi rồi Trì Am cũng chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc.

Cô ngủ một giấc đến chạng vạng tối thì bị đánh thức, lúc này vẫn cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn nôn khan.

Chung Man Lê nhìn cô khó chịu, hai mắt lại đỏ bừng vì tức giận: “Bác sĩ nói cậu có dấu hiệu chấn động não, sẽ khá khó chịu, đều là lỗi của Dương Thiên, tự nhiên đã gây ra tai họa lớn như vậy cho cậu!”

Trì Am không nói gì, ngủ một giấc tỉnh lại, mặc dù khó chịu nhưng cuối cùng cô cũng đã được biết chuyện gì đang xảy ra ở thế giới này.

Biểu cảm của cô hơi khó nói, không nghĩ xuyên qua nhiều thế giới như vậy mà lại có một thế giới mà nguyên chủ đi yêu đương với một người đàn ông ngựa giống, hơn nữa còn trở thành nữ thần trong lòng ngựa giống. Sau này dù anh ta có bao nhiêu người phụ nữ thì cũng không lay chuyển được địa vị của Trì Am, bởi vì cô là “chính cung nương nương”.

Nghĩ đến đây, Trì Am thiếu chút nữa muốn đâm đầu xuống đất.

Không được, phải chia tay sớm thôi! Nếu không mà để Tư Ngang lúc này còn chưa hoàn toàn khôi phục tỉnh táo nhìn thấy thì anh nhất định sẽ nghĩ cô ngoại tình, nói không chừng trong cơn nóng giận có thể xử chết cả cô lẫn “gian phu” của cô.

Trì Am rùng cả mình, quyết định trong lần gặp mặt tiếp theo phải chia tay với Dương Thiên.

Nguyên chủ là hoa hậu giảng đường, là nữ thần trong mắt nhiều người đàn ông, từ khi vào đại học đã có rất nhiều người theo đuổi, trong đó có rất nhiều người giàu có đẹp trai. Nhưng tiếc là vì bố mẹ mất nên nguyên chủ ở với nhà chú, cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho chú nên luôn chăm chỉ học hành, không muốn yêu đương, vì vậy luôn từ chối sự theo đuổi của nhiều người đàn ông.

Thế này rất giống với cô ấy ở thế giới ban đầu =. =