Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 737




Người cự giáp khổng lồ vung cánh tay tráng kiện cứng rắn tới, mang đến một luồng gió tạt vào mặt người đối diện.

Nhát kiếm thứ hai của Trì Am rơi xuống, một kiếm phá vỡ vạn trượng.

Thanh kiếm va chạm với người cự giáp khổng lồ phát ra tia lửa, kết quả là thanh kiếm bị gãy, nhưng người cự giáp khổng lồ lại vẫn còn nguyên vẹn.

Trì Am lùi lại, vẻ mặt nặng nề nhìn người cự giáp khổng lồ, không biết thứ này làm bằng vật liệu gì, lớp vỏ ngoài cực kỳ cứng rắn, chịu một kiếm của nàng mà lại hoàn hảo không chút tổn hại.

Trì Tinh thấy thanh kiếm của nàng vô dụng với người cự giáp khổng lồ thì thoải mái cười lớn: “Đừng có mơ, vật liệu người cự giáp sở dụng được làm bằng vàng đen và mithril, trong thế giới ma pháp cũng rất khó gặp, trừ khi là thần, nếu không thì không gì có thể phá hủy nó được. Người cự giáp, xông lên!”

Người cự giáp tiến về phía trước, đối mặt với luồng ma phong cuồng bạo xung quanh mình, một lần nữa vung cánh tay qua, cánh cổng cứng rắn của thành Thiên Ma lập tức bị đánh ra một miệng hố lớn dưới sức mạnh khổng lồ của nó.

Đội quân rồi ma đứng sau những người cự giáp khổng lồ lần lượt tiến vào thành Thiên Ma, chiến đấu với quân Hắc Giáp trong thành.

Trì Am đứng đối diện chống cự người cự giáp, nàng tung một đồ linh tới, đồ linh hóa thành lưới bao phủ người cự giáp ngăn nó tiếp tục phá hủy thành Thiên Ma.

Lúc này, màn đêm đen kịt, trên bầu trời mây đen bao phủ, tạo thành một Ma Nhãn che đi ánh sáng của trăng sao.

Tấm lưới được tạo thành bởi linh đồ bao bọc trên người cự giáp khổng lồ tỏa ra hào quang sáng chói, soi sáng bóng tối, đồng thời giúp những người đến hỗ trợ có thể nhìn rõ bộ mặt thật của kẻ thù.

“Đây là cái gì?” Trì Tinh sững sờ.

Trì Am không nói lời nào, phát hiện người cự giáp sắp sửa phá được lớp trói buộc liền tung tra linh đồ thứ hai về phía nó, đồng thời bắn về phía Trì Tinh một linh đồ khác.

Trì Tinh triệu hồi lá chắn ma pháp một lần nữa để chặn đòn tấn công của Trì Am, giận dữ hét lên: “Người cự giáp, mau xông lên!”

Người cự giáp đột nhiên biến thành đại lực sĩ, thoát khỏi trói buộc, vung ra hai cánh tay thô dày và linh hoạt, vung về phía Trì Am. Một linh đồ sáng lên trước mặt Trì Am, chặn lại đòn tấn công của đối phương, nàng trở tay triệu hồi một thanh kiếm, nhân cơ hội chém về phía Trì Tinh.

“A…!”

Trì Tinh thét lên, cuống quít triệu hồi lá chắn ma pháp, nhưng lần này lá chắn ma pháp lại dễ dàng bị phá vỡ, nếu nàng ta không nhanh chân trốn đi thì e rằng nhát kiếm đó đã chặt đôi cơ thể nàng ta ra mà không chỉ sượt qua lớp thịt trên đầu vai.

Trì Tinh đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cuống quít trốn đến sau lưng người cự giáp khổng lồ, rút ra một lọ linh dược, nuốt xuống.

Trì Am cầm kiếm lơ lửng ở giữa không trung, dưới chân là linh đồ lóe ra linh quang giữ lấy thân thể nàng.

Nàng nhìn chằm chằm vào hai tay Trì Tinh, khi đó Tư Ngang đã chặt đứt một tay của nàng ta, nhưng bây giờ lại vẫn còn nguyên cả hai tay, có lẽ đã dùng ma pháp nào đó để chữa trị.

Trì Tinh oán hận nhìn nàng, không ngờ thực lực của người này còn cao hơn so với những gì nàng ta tưởng tượng, mà thủ đoạn nàng sử dụng lại càng thần bí hơn, là thứ nàng ta không biết.

Vẻ mặt nàng ta đột nhiên thay đổi, nói với giọng thương lượng: “Trì Am, nếu ngươi đã là người làm nhiệm vụ thì tại sao chúng ta không hợp tác với nhau? Ngươi sẽ không muốn để thiên ma hủy diệt thế giới mà phải không? Ngày đó ở lăng mộ đại đế chắc hẳn ngươi đã thu được Thiên Ma Nhãn, đây là vật duy nhất có thể giết chết thiên ma, chỉ cần ngươi lấy ra thì thiên ma cũng không có gì đáng ngại.”

Nàng ta dùng ma pháp để khuếch trương âm thanh nói ra những lời này, để cho toàn bộ người của thành Thiên Ma đều nghe được rõ ràng, ngay cả một số ít võ đế vừa đi từ chân núi đến trên đỉnh núi, đón ma phong đi vào thành cũng có thể nghe thấy, trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Trì Am đang ở giữa không trung.

Trì Am nhìn thấy thần sắc trên mặt mấy võ đế kia, làm sao nàng lại không hiểu ý của nàng ta chứ, không khỏi cười nói: “Ngươi nghĩ ta ngu lắm à?”

Trì Tinh cau mày, không thích giọng điệu của nàng.

“Nếu ngươi thực sự sợ thiên ma hủy diệt thế giới này thì tại sao muốn phá hỏng Phong Ma Trận? Chắc hẳn ngươi cũng biết rằng nếu có Phong Ma Trận thì thiên ma sẽ không thức tỉnh.” Trì Am chất vấn.

Trì Tinh sững người một lúc rồi ngụy biện: “Chỉ có khi nào tiêu diệt hoàn toàn thiên ma thì mới có thể ngăn chặn Đại lục Vũ Thiên rơi vào kiếp nạn. Không phá hủy Phong Ma Trận thì thiên ma không thể thức tỉnh. Mục tiêu của ta đến thế giới này là giết chết thiên ma.”

Trì Am nhìn nàng ta, đột nhiên than nhẹ một tiếng, nói: “Trì Tinh, thật ra thứ ngươi muốn giết không phải là thiên ma, mà là Tư Ngang đúng không?”

Sắc mặt Trì Tinh hơi thay đổi.

“Nếu không thì tại sao ngươi lại muốn phá hỏng Thiên Ma Trận? Ngươi biết rõ dù không cần phá hỏng Phong Ma Trận thì Tư Ngang cũng sẽ thức tỉnh, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Còn ngươi thì nắm lấy cơ hội phá hỏng Thiên Ma Trận, để Tư Ngang thức tỉnh thành thiên ma trước thời hạn, như vậy thì ngươi mới có lý do giết chết chàng ấy, để cho cả Đại lục Vũ Thiên này đều đứng về phía ngươi, dùng chuyện này để bù đắp cho tội ác biến võ giả thành con rối của ngươi, đúng không?” Trì Am hỏi nàng ta.

Trì Tinh không nói năng gì, chỉ hằm hằm nhìn nàng.

“Kiếp trước cho dù không phá hủy Phong Ma Trận thì Tư Ngang cũng thức tỉnh thành thiên ma, còn thành Thiên Ma thì đón ngươi vào thành, sau khi Tư Ngang thức tỉnh thành thiên ma thì sẽ để ngươi cho chàng ấy giết nên ngươi mới hận chàng ấy. Ngươi muốn giết chàng ấy, nhưng lại không có cách nào giết được. Vì vậy ngươi thà để chàng ấy thức tỉnh thành thiên ma rồi thừa dịp chàng ấy không có thời gian chuẩn bị mà ra tay giết đi. Chí ít đến lúc đó thì sẽ không có ai dám bảo vệ chàng ấy, ngay cả tộc Hiên Viên cũng không dám...”

“Câm miệng!” Trì Tinh giận tím mặt: “Đương nhiên ta phải muốn giết hắn, bởi vì hắn là thiên ma, đó là nhiệm vụ của ta.”

Trì Am cười một tiếng, tiếp tục bắn phá: “Quả thật chàng ấy là nhiệm vụ của ngươi, nhưng chàng ấy cũng từng giết ngươi, khiến ngươi chết rất thảm, cho nên lúc bình thường ngươi không dám đối mặt chính diện với chàng ấy, chỉ có thể để chàng ấy trở thành thiên ma, là kẻ thù của toàn bộ đại lục… Ngươi thật sự quá đáng thương đấy, chẳng lẽ lại thật sự là vì yêu sinh hận sao? A, xin lỗi nhé, giờ chàng ấy đã yêu ta, bọn ta cũng đã yêu nhau mấy đời rồi...”

“Người cự giáp, giết nàng ta!” Trì Tinh tức giận muốn xù lông.

Người cự giáp tung nắm đấm phá vỡ ma phong đánh tới, Trì Am liền bay lên trời, người cự giáp cũng bay đến giữa không trung, đuổi sát theo nàng, bị mấy võ đế xông tới cùng cản lại.

“Tránh ra, nếu không sẽ sẽ giết hết các ngươi luôn đấy!” Trì Tinh hung ác nói.

Những võ đế kia căn bản không thèm để ý tới nàng ta, cùng xông tới ngăn cản người cự giáp.

Thừa dịp mấy võ đế ra tay, kiếm trong tay Trì Am lại tiếp tục xuyên thủng bầu trời đêm, hướng tới chỗ Trì Tinh.

“A a a …”

Trì Tinh kêu gào thảm thiết, ngã xuống đất từ giữa không trung, nện xuống mặt đất, đập ra một cái lỗ lớn trên tảng đá đen cứng.

Một cánh tay nàng ta bị chặt đứt chảy đầy máu, đau đớn kêu lên, nhìn Trì Am ở giữa không trung bằng ánh mắt vô cùng oán hận.

Trì Am hạ xuống từ trên không trung, cầm kiếm chém những con rối xung quanh thành nhiều mảnh, đi từng bước về phía Trì Tinh.

Trì Tinh núp sau con rối vội vàng kêu lên: “Ngươi không thể giết ta được... Hệ thống, truyền tống ta đi ngay lập tức, ta không làm nhiệm vụ này nữa!”

Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên: “Nhiệm vụ của cô còn chưa hoàn thành, chỉ có thể làm lại, đã tiêu hết điểm rồi, bây giờ không đủ điểm cho cô rời khỏi thế giới này, chưa hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có thể chết!”

“Không thể nào!” Trì Tinh táo bạo gầm thét: “Hệ thống hư hỏng kia, nhiệm vụ của ta đã thất bại một lần rồi, tại sao mi lại còn dùng hết điểm để bắt ta làm lại lần nữa chứ? Đưa ta đến thế giới kế tiếp, ta tuyệt đối không được chết ở đây!”

“Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cô không thể rời đi, nếu không chỉ có chết!”

“Hệ thống…” Trì Tinh hét lên, đồng tử phản chiếu hình dáng nữ nhân cầm kiếm đi tới, lúc này đối phương đã tới trước mặt nàng ta.