Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 554: Thế Giới Vô Vực




Sau đó, người này chia phòng ở và chìa khóa cho mọi người, có phòng hai người, có phòng một người, tùy bọn họ chọn.

Ba cô gái Trì Am, Lạc Khả và Susanna đều chọn phòng đơn, sau khi cầm chìa khóa lại tới lĩnh quần áo và vật dụng hàng ngày… những thứ này đều là ký sổ ghi nợ, sau này phải dùng điểm giá trị cống hiến trả lại.

Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, ai cũng hiểu cái lý này, không có gì đáng giật mình cả. Chỉ có cậu ấm Giles là lại không nhịn được mà oán giận một phen.

Karona đưa mấy cô gái đến trước cửa phòng. Vị trí nơi này tương đối cao, cách mặt đất cả trăm mét. Mấy cô gái đi theo bậc thang lên tương đương leo vài chục tầng lầu.

May là một tháng này này một tháng được quá trình chạy trốn trui rèn, thể lực mọi người đều theo kịp. Bằng không, nếu không có thang máy, leo được lên tới độ cao này cũng mệt chết.

“Thật ra chúng ta xem như may mắn, nghe nói một trăm năm trước, nhóm người đầu tiên tiến vào thế giới vô vực mới đáng thương. Bọn họ phải đích thân kiến tạo nơi ở, còn phải chịu sự tập kích của đám động vật khổng lồ kia. Trải qua một trăm năm kiến tạo mới có điểm tụ cư hoàn hảo thế này, thuận tiện cho những người đến sau rất nhiều. Ví như những hang chúng ta ở lại bây giờ, trang bị bên trong đều hợp lý vô cùng.”

Chờ mọi người tiến vào phòng ở được chia mới hiểu ý tứ của Karona.

Những phòng này là đập núi mà xây, tương tự với hầm trú ẩn, nhưng trang bị chính bên trong lại đầy đủ cả. Thậm chí có thể dẫn nước lên tận phòng. Ít ra không cần vất vả xách nước từ dưới lên.

Sau khi dẫn ba người xem qua phòng ở, Karona lại giúp các cô treo mấy thứ vật dụng hàng ngày lên, giúp các cô vận chuyển vào phòng.

Sau khi bận rộn cả buổi, Karona thấy không còn gì cần mình giúp đỡ nữa thì nói với ba người: “Các cô nghỉ ngơi cho tốt, chờ muộn chút có thể xuống dưới ăn gì đó. Mọi người vừa tới, cứ thích ứng cuộc sống nơi này trước, những thứ khác để sau hẵng nói.”

Ba cô gái đều không ngu ngốc, có thể nghe ra ý tứ của Karona.

Thấy Karona muốn rời đi, Trì Am chợt gọi cô ấy lại

“Trì, còn có chuyện gì à?” Thái độ Karona đối với cô xem như hữu hảo, không hề thiếu kiên nhẫn.

Thực lực hôm nay Trì Am thể hiện khiến đám người Karona nhìn với con mắt khác xưa. Tại thế giới khắc nghiệt này, người mạnh luôn đạt được càng nhiều cơ hội sinh tồn, cũng dễ dàng đạt được sự tôn trọng và tình hữu nghị của người bên ngoài.

Trì Am ý bảo Karona cùng nhau vào phòng, sau đó mới nói: “Karona, tôi muốn biết chuyện của đội trưởng đội săn bắn kia…”

Karona lộ vẻ kinh ngạc rõ ràng: “Trì, chẳng lẽ cô biết anh ta… Không đúng, anh ta đến từ chiều không gian thứ ba, cô lại đến từ chiều không gian thứ mười lăm, hai người không từ một thế giới, không thể quen biết được.”

Môi Trì Am giật nhẹ, cuôi cùng cũng hiểu được. Thì ra ở thế giới này, nếu cô không tới thế giới vô vực thì chắc có lẽ cả đời đều không gặp được Tư Ngang. Không thể không nói, thế giới này thiết đặt rất kỳ quái, tạo ra một thế giới đặc thù, tụ tập mọi người của các thế giới song song tới cùng một chỗ.

“Đúng là tôi không biết anh ấy. Nhưng anh ấy rất giống một người quan trọng với tôi.” Trì Am chỉ có thể mờ mịt nói.

Karona hơi đồng tình nhìn cô, rõ ràng đã cho rằng cô thật sự nhận lầm đội trưởng đội săn bắn thành người quan trọng nào trong thế giới của mình. Cô ấy lập tức nói: “Trì, cho dù anh ta giống người cô quen thế nào cũng tuyệt đối không phải người kia! Người này đến từ chiều không gian thứ ba, không ai biết tên của anh ta, bởi vì anh ta chưa từng nói cho người khác, bình thường anh ta biểu hiện như một kẻ điên vậy, hơn nữa còn là một tên điên có lực sát thương đáng gờm.”

“Nghe nói khoa học kỹ thuật của chiều không gian thứ ba phát triển hơn thế giới khác, người ở đó thích chiến tranh, bọn họ sáng tạo ra một đám điên cuồng trời sinh thích chiến đấu, những người này còn điên cuồng, đáng sợ hơn người bình thường nhiều. Nghe đâu vì anh ta gây ra thảm sát cực kỳ máu tanh tại chiều không gian thứ ba, ngay cả một đám kẻ điên đều chịu không nổi nên mới bị đưa tới thế giới vô vực, những người đó hy vọng lợi dụng thế giới vô vực tiêu đi ma tính hiếu chiến và giết chóc của anh ta, để anh ta tỉnh táo lại.”

“Tôi không tiếp xúc nhiều với anh ta cho lắm, chỉ biết anh ta không thích tiếp xúc với người khác. Ban đầu lúc anh ta mới tới thế giới này, nếu không nhờ người của chiều không gian thứ ba ra mặt thì e là anh ta còn chẳng thể ở lại núi Bạch Nhai. Mỗi lần tham gia săn bắn, anh ta đều một mình một người đối phó đám động vật này, bởi vì anh ta có thực lực đó.”

“Một kẻ điên sở hữu năng lực chiến đấu đáng sợ mà đầu óc lại không rõ ràng lắm là cực kỳ khủng bố. Những lúc không đi săn thì không ai muốn tiếp xúc với anh ta cả. Trì, tốt nhất đừng tiếp cận anh ta. Anh ta đáng sợ lắm, anh ta sẽ giết cô thật đấy.”

Trì Am nghiêm mặt, đối diện lời khuyên hữu hảo của Karona chỉ có thể nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Karona.”

Karona lại khuyên bảo vài câu rồi mới rời đi.

Chờ Karona đi rồi, Trì Am ngẩn người hồi lâu mới bắt đầu sửa sang lại phòng.

Những phòng này đương nhiên không phải vừa xây lên mà là trước kia từng có người ở. Giờ lại biến thành phòng trống chỉ có hai khả năng. Thứ nhất là chủ cũ chết rồi, thứ hai là chủ cũ rời khỏi thế giới vô vực, trở lại thế giới bình thường.

Trì Am trải chiếu và chăn được chắp nối từ da lông các loại động vật lên giường.

Về phần quần áo, vải dệt có hơi kỳ quái, Trì Am sờ sờ, thật sự không biết loại vải dệt này là cái gì. Hình thức cắt quần áo đơn giản vô cùng, giống như đồ mặc ở nhà vậy. Nhớ lại quần áo đội săn bắn mặc, cô biết thế giới này còn có một loại khác chắc chắn hơn.

Xem ra việc đầu tiên là nỗ lực kiếm điểm giá trị cống hiến, đổi chút quần áo thích hợp để ra vùng hoang dã.

Trì Am sắp xếp không tốn nhiều thời gian, huống chi cô mới tới, không cần phức tạp quá mức, đồ bên phía tụ cư chia cho bọn họ cũng không nhiều.

Trì Am liếc mắt nhìn gian phòng rộng tới hai mươi mét vuông và nhà tắm nối liền này, phát hiện không còn gì để làm, dứt khoát phủi tay ngồi phịch xuống giường, yên lặng thẫn thờ.

Thật ra giờ cô rất muốn đi tìm người đàn ông kia, nhưng cô không biết anh ở đâu, lại không tiện hỏi người khác. Thậm chí có hỏi thì những người đó có lẽ cũng khuyên cô đừng tới gần anh.

Bọn họ có một nỗi sợ hãi khó hiểu với anh.

Cô không biết vì sao anh biến thành như vậy, nhưng nghĩ thôi cũng đau lòng đến khó chịu.

“Trì đói bụng không? Chúng ta xuống dưới ăn gì đi?” Giọng Susanna vang lên ngoài cửa, có vẻ thấp thỏm chờ mong.

Trì Am mở cửa ra, chỉ thấy Susanna và Lạc Khả đã rửa mặt chải đầu, thay quần áo sạch sẽ đứng chờ ở cửa, cười khanh khách nhìn cô.

“Lâu rồi tôi không ăn đồ ăn bình thường, chúng ta mau đi thôi.” Susanna thúc giục.

Trì Am cũng đói, nhưng cô không có chút khẩu vị nào hết. Thấy cả hai cô gái đều mong đợi mới gật đầu, cô bèn gật đầu cùng các cô ấy xuống cầu thang.

Đồ ăn đương nhiên là cơm tập thể, chỉ có bánh mì và canh thịt.

Bánh mì làm từ một loại lúa mạch đen, vị thô ráp, cũng không ngon lành gì, rõ ràng là dành cho người không có năng lực ăn. Mà canh thịt là dùng xương cốt con thỏ vừa rồi nấu, trong canh thả rất nhiều nấm dại, hương vị ngon vô cùng.

Tuy không phù hợp khẩu vị người phương Đông, nhưng có thể ăn được đồ ăn nóng hôi hổi đã khiến ai nấy đều cảm động vô cùng rồi.

Sau bữa cơm, mặt trời cũng hạ núi, nắng chiều quyến luyến nơi chân trời không chịu đi, xa xa truyền đến tiếng chim hót, ngân nga văng vẳng.

Trì Am từ chối đề nghị dạo bộ trong sơn cốc của Susanna, trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.

Cô đóng cửa lại, cầm đồ vệ sinh bên tụ cư phát cho, phát hiện là một loại quả to bằng nắm tay trẻ con, màu xanh lá nhạt. Cô dùng tay chà xát sẽ xuất hiện bọt biển, thực giống tạo sừng, nhưng bề ngoài lại khác hẳn, mùi hương rất nhẹ.

Nước rất lạnh, nơi này cũng không có nước ấm, Trì Am vẫn kiên trì tắm sạch một lần, chờ sạch sẽ rồi mới mặc quần áo mới.

Cô vừa lau tóc vừa đi về phòng, lại phát hiện trong phòng nhiều ra một người.

Lúc này trong phòng đã rất tối, chỉ có chút nắng tà sót lại rọi vào cửa sổ. Người kia lại đứng trong bóng tối, ánh mắt đỏ tươi lặng lẽ nhìn cô.