Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 545: Thế Giới Vô Vực




Không biết bắt đầu từ lúc nào, thế giới này đã lưu truyền truyền thuyết “Brisu”.

Nghe nói, Brisu là một hòn đảo nổi ở Thái Bình Dương, ngay cả vệ tinh trên trời cũng không thể nào tìm thấy sự tồn tại của nó. Cứ cách năm năm, nó sẽ xuất hiện trước mặt người đời, chờ đợi nhân loại tiến vào. Tất cả những người tới hòn đảo này, Brisu sẽ đưa họ tới một thế giới thần kỳ.

Thế giới đó là thiên đường của những kẻ có dã tâm, cũng là địa ngục đối với người thường. Nó có rất nhiều đồ vật thần kỳ mà con người không thể nào tưởng tượng nổi. Mỗi một người thành công trở về từ Brisu, mang đồ vật trở về đủ để họ trở thành người giàu có trên thế giới.

Tuy nhiên, Brisu lại là nơi cực kỳ nguy hiểm, chỉ có những người sống sót mới có thể lấy được hết thảy mọi thứ mình muốn, trở thành anh hùng trên thế giới. Còn người mất mạng lại bị chôn vùi ở nơi đất khách quê người.

Cứ cách năm năm, các quốc gia trên thế giới sẽ lựa chọn ra một trăm người tiến vào Brisu. Những người được lựa chọn đều thuộc độ tuổi từ mười năm cho đến ba mươi tuổi. Chỉ có thanh niên mới có thể có càng nhiều cơ hội sống sót trong Brisu nguy hiểm trùng trùng.

Còn về cách thức lựa chọn, là do một thiết bị AI do con người phát minh ra tùy ý lựa chọn. Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần là người bị nó chọn trúng đều không thể từ chối. Cho dù có thân phận gì, là thiên tài hay kẻ vô tích sự, khỏe mạnh hay tàn tật đều nhất định phải lên máy bay bay tới Brisu.

Tài liệu về Brisu đều nằm trong tay các nhà cầm quyền của mỗi nước. Đối với người bình thường mà nói, họ hầu như đều cho rằng có lẽ Brisu chỉ là một truyền thuyết được đắp nặn nên, chứ hoàn toàn không có căn cứ.

Thật ra Trì Am cũng không phải là người được lựa chọn lần này. Cô bị bắt thay thế vị trí của chị họ Trì Hoan.

Tuy rằng Brisu thần kỳ, nhưng mỗi lần người có thể sống sót trở về rất ít, thậm chí hầu như có những lúc không hề có bất cứ người nào sống sót trở về. Dần dà, mọi người cũng biết đến sự nguy hiểm của Brisu, cũng không phải mỗi người đều nguyện ý tiến vào nơi nguy hiểm này.

Trì Am bị rót thuốc mê, thay thế thân phận của Trì Hoan, bị đưa lên máy bay tới Brisu.



Trời còn chưa sáng, Trì Am đã tỉnh lại.

Cô che trán ngồi im bất động, nhớ lại những ký ức của nguyên chủ, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ nguyện vọng của cô ấy.

Nguyên chủ hy vọng có thể sống sót trở về từ Brisu, sau khi trở lại thì ném chị họ vào nơi này để chị ta nếm thử cảm giác bị người ta cưỡng ép.

Trì Am không khỏi buồn cười, trông có vẻ là một suy nghĩ rất bình thường, nhưng sau khi có được những ký ức, cô biết được sự nguy hiểm của nơi này, ngay cả bản thân cô cũng có chút không chắc chắn cho lắm.

Cô liếm cánh môi đã hơi khô khốc, sau đó bò dậy khỏi mặt đất.

Bất kể có thể chắc chắn hay không, cô đều phải bình yên sống sốt, hoàn thành nhiệm vụ mới có thể sống tiếp được.

Sống sót để tiếp tục gặp được Tư Ngang.

Khi ánh nắng mai xé mở màn đêm, cuối cùng Trì Am mở mắt ra.

Linh khí ở thế giới này cực kỳ sung túc, tuy rằng cô chỉ tu luyện hơn nửa đêm, nhưng hiệu quả lại không tồi. Sự mệt mỏi tối qua hoàn toàn bị quét sạch, trong cơ thể cũng nhiều hơn đôi chút linh lực mỏng manh.

Lạc Khả cũng tỉnh lại.

Cô ấy vén những sợi tóc buông xuống nơi gò má ra sau tai, xoay đầu nhìn về phía Trì Am, giọng khàn khàn nói: “Chị không ngủ à?”

“Không phải, tôi có ngủ, chẳng qua ngủ không nhiều.” Trì Am thấp giọng nói, không đánh thức những người khác vẫn còn đang say ngủ.

Lạc Khả ừ một tiếng, chậm rãi bò dậy. Cô ấy cũng dựa vào vách núi giống Trì Am, nheo mắt nhìn ánh sáng chiếu vào bên trong từ cửa hang, không biết đang nghĩ cái gì.

Cố Duy ngủ ở gần cửa hang đột nhiên đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút rồi lập tức đi ra ngoài.

Đi ra ngoài cùng anh ta còn có Durer, người thanh niên có quốc tịch Ả Rập này, ban ngày tuy rằng anh ta yên tĩnh đứng trong đám đông, cũng không hề biểu hiện ra như Cố Duy. Tuy nhiên, vẻ thong dong nhanh nhẹn của anh ta cũng cực kỳ khiến người khác chú ý.

Lạc Khả híp mắt nhìn bóng lưng họ, không biết đang nghĩ gì.

Không lâu sau, từng người trong hang động cũng lần lượt tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, họ phát hiện mình vẫn ở trong chiếc hang kia, ngủ trên nền đất được lót một lớp cỏ. Trên khuôn mặt hiện lên vẻ muốn khóc lại thôi.

Lúc mọi người tỉnh lại, Cố Duy và Durer đã trở lại.

Trên tay họ cầm mấy chuỗi quả đào dại xâu trên cành cây, sau đó nói với những người khác: “Trong sơn cốc này cũng chỉ có mấy loại hoa quả này là có thể ăn, mọi người có thể coi như bữa sáng.”

Trong số mọi người có mặt tại đây, ngoại trừ ban đầu họ biết được tin tức mình đang ngồi trên máy bay bay tới Brisu ra, thì những người khác hoàn toàn không rõ, có thể nói là chẳng hay biết gì. Vì vậy họ chuẩn bị cũng không được đầy đủ, hành lý mang theo đều là loại nhẹ nhàng tiện lợi là chính, bên trong chỉ đơn giản đựng một chút lương khô.

Quân đội đưa họ lên máy bay cũng không cho phép họ mang theo quá nhiều đồ đạc. Vì để tiện phòng ngừa việc họ chạy trốn cũng như những chuyện không cần thiết, sẽ trở thành trói buộc khi gặp nguy hiểm.

Trì Am bóc vỏ mềm mại của quả đào ra, lộ ra phần thịt quả thơm ngon bên trong. Thịt quả ngọt mềm, vị cũng khá ngon.

Ngoài đào ra, còn có rất nhiều loại hoa quả không biết tên, hoa quả chất chồng trông rất thích mắt. Nhưng hầu hết mọi người vẫn lựa chọn loại quả quen thuộc. May là, tuy động vật của thế giới này rất khổng lồ, nhưng những thứ khách lại có kích cỡ bình thường, chỉ có động vật biến lớn thôi.

Trì Am ăn một lèo hết hơn chục quả đào, tiện thể còn ném mấy quả vào trong balo.

Những người xung quanh không khỏi nhìn sang, vẻ mặt kinh ngạc. Đây đúng là vua dạ dày mà, lần đầu tiên họ trông thấy một cô gái có thể ăn như vậy.

Lạc Khả tò mò nhìn cô với vẻ mặt ngây thơ, rồi cười nói: “Chị Trì, dạ dày của chị thật tốt.”

Trì Am chỉ mỉm cười, lại liếc nhìn xung quanh. Cô bẻ một cành của loài cây không biết tên, tuốt sạch lá của nó rồi thử độ bền của nhánh cây. Sau đó cô lại gõ mấy cái lên vách tường bên cạnh, cuối cùng buộc nó lên trên balo.

“Chị Trì, chị lấy nó làm để làm gì thế?” Lạc Khả tò mò hỏi.

Trì Am khẽ mỉm cười: “Dùng để phòng thân, có thể sẽ sử dụng tới.”

Lạc Khả lại liếc nhìn cô, thấy mọi người chuẩn bị xuất phát, cô ấy không nói thêm gì nữa.