Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 544: Thế Giới Vô Vực




Lúc này đã chạng vạng tối, mặt trời đã lặn xuống sau sơn cốc, chỉ có ráng chiều vẫn còn lưu luyến nơi chân trời không chịu đi xuống.

Năng lực sinh tồn nơi dã ngoại của Cố Duy cực kỳ tuyệt vời, trước khi trời tối, anh ta dẫn mọi người tìm được một hang động có thể chứa một trăm người trong sơn cốc. Tuy rằng hang động hơi nhỏ, nhưng vẫn còn tốt hơn bên ngoài nguy hiểm khắp nơi đều là động vật khổng lồ. Họ cảm thấy an toàn hơn đôi chút bởi có những vách đá rắn chắc xung quanh.

Ban ngày, cả đám người đã bị sợ hãi không nhỏ, ngay khi màn đêm buông xuống, họ co ro trong hang động, lắng tiếng dã thú gầm rú truyền tới từ bên ngoài. Trên gương mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, không khỏi càng co cụm vào bên trong hơn, lo lắng rằng mình cũng giống như đám người chạy ra khỏi sơn cốc kia, cuối cùng lại đưa tới quái vật khổng lồ, gần như khiến họ sợ vỡ mật.

Mấy chục người chen chúc vào cùng nhau, cộng thêm không khí trong hang động không mấy lưu thông, vì vậy cũng chẳng tốt là bao. Mùi vị trở nên thật sự khó ngửi, chỉ có điều lúc này không ai sẽ chú ý tới điểm này.

Cả đám người vừa đói lại vừa khát, tâm trạng nặng nề, không hề có ý tứ nói chuyện, lấy lương khô từ trong balo của mình ra ăn.

Trì Am lấy một bình nước và một bịch bánh quy từ trong balo ra, bên trong còn có mấy thanh socola.

Lạc Khả ở bên cạnh cô cũng vậy, chiếc balo của cô ấy rất nhỏ, chỉ đụng được một chút bánh quy linh tinh.

Mãi đến khi sắc trời đã hoàn toàn sẩm tối, trong hang động cũng trở nên yên tĩnh.

Cố Duy ngồi ở vị trí cách cửa hang gần nhất, kéo ra một khoảng cách với những người xung quanh, trông có vẻ như đang gác đêm cho họ.

Trì Am nghĩ tới đám động vật khổng lồ mà ban ngày mình gặp phải kia. Có lẽ hang động này chỉ cao hai mét, chắc hẳn đám động vật kia sẽ không vào được, nên họ vẫn an toàn.

Sắc trời ngày càng đen nhánh, ban đêm không có ánh đèn nê ông, duỗi năm ngón tay ra không thể nhìn thấy ngón. Thỉnh thoảng bên ngoài hang lại nghe tiếng gió thổi cỏ lay cùng tiếng dã thú đi ngang qua.

Cả đám người dần chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí như vậy.

Trì Am không ngủ, cô ngồi khoanh chân dựa lưng vào vách hang, âm thầm vận chuyển “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”. Cô muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của mình. Tuy rằng ban ngày họ chỉ đụng phải một con chim và một con thú khổng lồ, nhưng một phần nhỏ lộ ra này đã khiến trong lòng cô kinh hãi, không dám thả lỏng.

Trong không gian u tối, cô hoàn toàn có thể không màng hết thảy mà tu luyện.

Bỗng nhiên, Trì Am nghe thấy một tiếng nức nở mơ hồ, âm thanh đó vừa đau đớn lại vui thích, vô cùng ái muội, chẳng mấy chốc đã khiến người ta hiểu ra điều gì đó.

Trì Am: “...”

Lạc Khả ở bên cạnh bỗng lật người.

Trì Am phát hiện có không ít người vẫn còn chưa ngủ. Đối với những đôi nam nữ một lời không hợp là đè nhau ra tò te í ọ, ai nghe thấy đều làm như không nghe thấy. Bởi vậy chẳng mấy chốc, đã có tiếng khóc bị đè nén che lấp âm thanh ái muội kia. Rõ ràng dưới sự che giấu của màn đêm, có người đã bật khóc thút thít trong chăn, giải tỏa nỗi sợ hãi trong lòng cùng sự hoang mang vô định về tương lại.

Sự nguy hiểm của Brisu càng đáng sợ gấp trăm lần so với tưởng tượng của họ. Lúc này họ đã không thể chắc chắn năm năm sau mình còn có thể sống rời khỏi đây không. Đến nơi này, việc cố gắng sống sót là một chuyện vô cùng xa xỉ.

Sau khi Trì Am tu luyện đến nửa đêm, cũng không nhịn được dựa lưng vào cỏ khô làm đệm mềm trên đất ngủ thiếp đi.

Trong mộng, cô đã nhìn thấy ký ức của một cô gái bình thường tên “Trì Am”.

Trì Am là một cô gái bình thường, vẻ ngoài hơi xinh đẹp. Cô ấy sinh ra trong một gia đình khá giả hạnh phúc. Ba mẹ ân ái, trong nhà cũng chỉ có mình cô, nên ba mẹ vô cùng yêu thương cưng chiều Trì Am.

Mãi đến khi cô ấy lên cấp ba, ba mẹ qua đời vì tai nạn, cô ấy được ông bà nội chưa từng gặp mặt đón về thành phố phương Bắc.

Trong thành phố kia, cô ấy mới biết cuộc hôn nhân ban đầu của ba mẹ không hề được chúc phúc. Bởi vì ba muốn lấy mẹ nên ông ấy mới bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng đưa mẹ cô ấy đang mang thai tới thành phố phía Nam phát triển, sống một cuộc sống bình thường. Tuy rằng họ không thể trở nên giàu nứt hố đổ vách, nhưng dựa vào năng lực của chính mình cũng coi như dư dả.

Ở nhà họ Trì, cuộc sống của Trì Am rất áp lực, cô ấy cứ như một người ngoài so với đám anh chị em họ trưởng thành bên cạnh ông bà nội trong nhà kia, không thể nào hòa nhập với gia đình này được. Sau khi khó khăn lắm mới thi đậu đại học, Trì Am đã dọn tới ký túc xá của trường, trải qua cuộc sống bình thường như bao người khác. Sự giàu có và quyền thế của nhà họ Trì không hề liên quan gì tới cô ấy.

Tuy nhiên, hết thảy mọi thứ đều thay đổi khi Trì Am lên năm hai đại học.

Khi ấy Trì Am đang đi học thì nhận được tin của nhà họ Trì, nói rằng bà nội bị ốm, kêu cô ấy nhanh chóng xin nghỉ về nhà. Nhưng tới khi cô ấy về đến nhà, thứ đợi chờ cô ấy chính là bị đưa lên máy bay đi tới Brisu.