Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 542: Thế Giới Vô Vực




Cố Duy bóp chết con rắn bằng ngón cái thô to của mình với vẻ mặt không chút cảm xúc, sau đó ném xác con rắn sang một bên, tiếp tục đi về phía trước.

Ánh mắt của rất nhiều người chợt lóe sáng khi nhìn thấy cảnh này.

Cố Duy để lộ ra chiêu này, từ đó có thể nhìn ra được thực lực của anh ta. Trong đám người này, ngoài mấy người thoạt nhìn biết chút võ vẽ, những người khác đều là gà rù chưa từng trải qua huấn luyện. Họ sống trong xã hội bình thường, hoàn toàn không cần rèn luyện gì cả. Nhất là những loly mười năm mười sáu tuổi như Lạc Khả, thật sự khiến người ta không tài nào tin tưởng họ có thể sống lâu.

Brisu nơi thần bí trong truyền thuyết, chỉ có cường giả mới có thể sống sót.

Người phụ nữ có vẻ ngoài quyến rũ tên là Susanna, vô cùng hứng thú với Cố Duy. Nếu không phải anh ta đi nhanh mở đường ở phía trước, thì cô ta đã không nhịn được mà ghé lại gần lôi kéo quan hệ rồi. Làm cho người đàn ông da trắng Christopher vừa nãy bị cô ta ôm có hơi không vui, thầm rủa mấy câu tiếng Anh không rõ.

Rừng rậm ngày càng dày đặc, gần như có thể gọi là không thấy ban ngày. Con đường cũng ngày càng khó đi, khiến đám thanh niên đến từ thành phố, từ trước đến nay chưa từng phải chịu khổ không khỏi oán trách, đủ loại tiếng chửi rủa không ngớt vang lên.

May mắn là, tuy rằng hoàn cảnh không tốt, nhưng ngoại trừ gặp phải một ít côn trùng nhỏ và rắn ra thì không gặp những thứ khác. Cả đoàn người đi mất ba tiếng đồng hồ, an toàn xuyên qua khu rừng. Tuy rằng mệt muốn chết, quần áo trên người họ cũng trở lên bẩn thỉu lộn xộn, nhưng may mắn không ai bị thương, cũng không bị côn trùng hay rắn độc cắn.

Nhưng sự may mắn này đã kết thúc khi họ xuyên qua cánh rừng, đi vòng qua bờ hồ, bước vào một sơn cốc.

Họ cứ như vượt qua một cánh cửa thần kỳ. Khi họ đi ngang qua sơn cốc thì phát hiện một bóng râm khổng lồ chiếu xuống từ trên bầu trời. Mọi người bất giác ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy một con chim khổng lồ đang đứng trên lưng chừng núi cách đó không xa liếc nhìn bọn họ. Ánh nắng chiếu lên người nó, tạo thành một bóng râm cực lớn trước sơn cốc, che phủ trái tim mọi người.

Đó là chim đúng không?

“Vãi, là chim á? Chứ không phải là chim khủng long tiền sử mà nhà khoa học nào đó bí mật tạo ra à?” Có người thét lên.

Trông con chim đó to như một chiếc máy bay, nó ngồi xổm trên lưng chừng núi. Lúc nhìn xuống con người, rõ ràng lông vũ trên người sặc sỡ như thể một con họa mi mà mọi người quen thuộc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng.

“Hóa ra truyền thuyết về Brisu là sự thật...” Lạc Khả khẽ lẩm bẩm nói.

Trì Am nghe thấy câu này, quay đầu nhìn cô ấy thì phát hiện tuy rằng cô ấy cũng sợ hãi như những người khác, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, ngược lại cố tình bày ra vẻ sợ hãi lừa gạt mọi người, cũng như chính mình.

Con họa mi ở lưng chừng núi nghiêng đầu nhìn bọn họ một lát, sau đó đột nhiên giương cánh bay tới.

Tiếng gió kịch liệt quét tới, cả đám người ngã trái ngã phải, chỉ có Cố Duy và mấy người thanh niên có thân thủ nhanh nhẹn phản ứng cực nhanh, nhào đến trốn phía sau tảng đá khổng lồ bên cạnh né tránh đòn tấn công của nó.

“Mọi người mau chóng tìm nơi ẩn náu!” Cố Duy hét to.

Trì Am và Lạc Khả cùng nhau trốn đến phía sau một thân cây cao lớn bên cạnh. Những người khác cũng lăn lộn bò trên đất tìm nơi trốn tránh.

May là hiện tại vị trí họ đang đứng là ở lối vào sơn cốc. Sơn cốc chật hẹp, xung quanh có nham thạch ngăn lại, khiến con chim khổng lồ kia không thể nào hoàn toàn đáp xuống. Móng vuốt sắc bén túm lấy mấy cây đại thụ bên cạnh đến mức cây cối nghiêng ngả rụng lá ào ào, một lát sau nó mới bay đi.

Mãi đến khi sóng êm biển lặng, một đám người mới cẩn thận thò đầu ra khỏi nơi mình đang trốn, khiếp sợ nhìn con chim khổng lồ đang bay trên bầu trời.

“Chết tiệt, tôi không muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một chút nào nữa. Thà tôi quay trở lại bãi cát của Brisu cũng không muốn ở đây!” Một người lớn tiếng chửi rủa, xoay người đi thẳng ra khỏi sơn cốc như phát điên.

Mọi người thấy vậy, có rất nhiều người vừa nãy không chịu nổi sự đả kích từ con chim khổng lồ cũng rời khỏi theo. Cuối cùng chỉ còn lại hơn bốn mươi người, những người khác đã đi gần một nửa.

Trì Am và Lạc Khả không đi, họ nhìn về phía Cố Duy.

Trên con đường này, tuy rằng Cố Duy trầm mặc ít nói, mới đầu còn nói chuyện cũng không dễ nghe. Nhưng thật ra anh ta vẫn đang dẫn đường cho mọi người, cố gắng bảo vệ an toàn cho tất cả, vừa nãy họ mới có thể xuyên qua khu rừng một cách bình yên. Rõ ràng Cố Duy càng hiểu rõ sự nguy hiểm của thế giới này hơn mấy người bọn họ. Anh ta cũng có thể kêu mọi người trốn đi ngay giây phút đầu tiên.

Cố Duy lạnh lùng nhìn đám người kia rời đi, nhưng không nói gì.

Anh ta là một người lai Trung Nga, đường nét khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Làn da là loại màu đồng đã trải qua mưa sa bão táp, dáng người cao ráo. Tuy rằng anh ta không cường tráng như người da trắng, nhưng lại ẩn chứa sức bùng nổ, động tác cực kỳ nhanh nhẹn. Từ đó có thể nhìn ra, Cố Duy là người đã từng tiếp nhận việc huấn luyện đặc biệt, thậm chí anh ta có thể là thành viên của bộ đội đặc chủng.

Thấy Cố Duy không nói gì, những người khác cũng yên lặng đứng yên tại chỗ, cố gắng bình ổn lại cảm xúc trong lòng.

Trì Am nhân cơ hội này, vừa nghỉ ngơi vừa vận hành “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.

Cơ thể hiện tại này của cô rõ ràng cũng là một người bình thường sinh sống trong thời đại hòa bình, vô cùng yếu ớt. Thể lực càng không theo kịp, mới đi bộ bôn ba được ba tiếng đồng hồ đã khiến cô mệt đến mức trước mắt tối sầm. So sanh ra thì Lạc Khả mặt không đỏ, hơi không suyễn, trông còn tốt hơn nhiều so với cô.

Sau khi nhìn thấy con chim khổng lồ vừa rồi, tuy rằng Trì Am vẫn không biết thế giới này là gì, nhưng không cần nói cũng biết được rất nguy hiểm, muốn sống sót thì nhất định phải khiến mình trở nên mạnh mẽ.

Cô còn chưa vận hành hết một vòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết thê lương vang lên từ bên ngoài.

Tiếp theo đó, họ trông thấy đám người bò lăn bò toài xông vào trong sơn cốc. Phía sau họ là tiếng rít gào của dã thú. Sau khi nhóm người kia lao vào trong sơn cốc, một con thú hoang cỡ lớn đụng đầu vào cửa cốc, dường như cả sơn cốc đều rung chuyển.

Đầu của con thú hoang bị mắc kẹt ở cửa cốc, không thể nào tiến thêm được. Nó há miệng, rít gào với đám người chạy trốn vào bên trong. Những người trong sơn cốc có thể nhìn thấy răng nanh sắc nhọn cùng với đầu lưỡi đầy gai ngược ủa nó. Lúc nó gầm lên, hơi thở còn xen lẫn mùi tanh hôi, không ngừng khiêu chiến thần kinh của người thường.

Những người chạy thoát được vào trong sơn cốc gần như khóc lóc bò vào, cách xa con thú đang bị kẹt đầu.

Khi họ phát hiện nó không có cách nào vào được, mấy người mới từ trở về cõi chết mới nhận ra mình đã an toàn. Cuối cùng họ không nhịn được che mặt lại, đau đớn khóc ra tiếng.

Những người khác lặng lẽ nhìn họ, nhưng không lên tiếng.

Hơn năm mười người rời đi trước đó, bây giờ quay lại chỉ còn hơn hai chục người, không cần đoán cũng biết kết cục của họ.

Cuối cùng con thú khổng lồ bị kẹt đầu cùng rút ra được. Nó duỗi một móng vuốt đầy lông xù xù thò vào bên trong cào cào. Móng vuốt cực lớn được bao phủ lông mềm, trông giống động vật họ mèo. Nhưng chỉ cần nhìn thấy máu thịt còn rắt nơi kẽ răng khi nó rít gào, sẽ không ai coi nó là động vật vô hại.

Nó thò móng vuốt cào vào trong sơn cốc một lát, phát hiện không thể nào tóm được lũ sâu nhỏ này. Nó tức giận vỗ thật mạnh lên trước cửa cốc rồi gào thét, chụp đến mức đá trên núi cuồn cuộn lăn xuống, những người trốn xung quanh cửa cốc lại lần nữa hét chói tai, vội vàng tháo chạy khắp nơi.

Trì Am ôm balo, đi theo mọi người tránh né những tảng đá khổng lồ lăn từ trên núi xuống, lại nảy sinh một loại cảm giác nguy hiểm với thế giới kỳ quái này.