Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 514: Lính Gác Dẫn Đường




Trì Am ho khan một cái, hết sức thức thời giải thích với anh: “Người vừa rồi là Cảnh Hạo, là người thừa kế của nhà họ Cảnh. Nhà họ Trì với nhà họ Cảnh là thế giao, hai nhà thường xuyên qua lại, con cháu đời sau dĩ nhiên cũng có tiếp xúc, chị họ Trì Thiến của em và anh ta từng hẹn hò với nhau, về sau Trì Thiến không thích nữa bèn nhét cho em…”

Mới nói đến đây đã bị anh dùng sức bóp chặt eo, Trì Am bực bội nhìn anh ta: “Anh nghe em nói hết đã.”

Hoàng thái tử điện hạ ôm cô vào trong ngực, xoa mặt cô, dịu dàng nói: “Ùm, em nói đi, anh nghe.”

Điểm yếu toàn thân đều bị anh nắm trong tay, Trì Am có một loại ảo giác rằng nếu như cô nói không vừa lòng anh thì một khắc sau sẽ bị anh trừng phạt.

Cô ho khan một tiếng, tiếp tục biện hộ cho bản thân: “Nhưng em không chịu, em không thích đàn ông mà người khác đã chạm qua, cho nên bọn em vẫn duy trì mối quan hệ thế giao hai nhà, nhưng vì Trì Thiến là người đầu óc không tinh tường, cô ta cột hai người bọn em với nhau, tạo cơ hội để bọn em ở chung, đồng thời khắp nơi nói với người nhà là em với Cảnh Hạo đang hẹn hò, cộng thêm việc Cảnh Hạo đang thất tình, hai người gặp nhau cũng nhiều, anh ta liền có chút ý tứ như vậy, muốn hẹn hò với em thử xem.”

Nói đến đây, vẻ mặt cô trở nên lạnh lùng: “Nhưng Cảnh Hạo đã có đối tượng phải kết hôn rồi, chẳng mấy chốc sẽ đính hôn.”

Hoàng thái tử điện hạ nâng cằm cô lên, đột nhiên nói: “Lúc đó em cũng hơi thích anh ta ư?”

Trì Am: “...”

“Bằng không thì em cũng sẽ không tức giận với anh ta như thế, thậm chí lựa chọn chấp nhận công việc người dẫn đường do đơn vị sắp xếp, ngồi tinh hạm tiến về tinh hệ Lạp Di, chính là ví tránh chuyện Đế Tinh.” Hoàng thái tử âm trầm nói.

Trì Am thấy dáng vẻ kiềm chế của anh, trong lòng lệ rơi đầy mặt, không cách nào nói người kia thật sự không phải là cô.

Lúc ấy cô còn chưa tới thế giới này nữa là.

Thế là, cô đành phải nhìn trái nhìn phải nói với anh: “Anh điều tra em?”

Hoàng thái tử điện hạ ôm lấy cô: “Còn cần phải điều tra sao? Nhìn dáng vẻ Cảnh Hạo vừa rồi kia, lại liên hệ với chuyện em tới tinh hệ Lạp Di là có thể suy đoán đại khái được.” Sau đó anh nở nụ cười kỳ quái: “Cho nên, anh còn muốn cảm ơn anh ta đã thay lòng đổi dạ, khiến em lưu lạc đến Ankara, nếu không thì chúng ta sẽ không gặp nhau.”

Cho dù bọn họ cùng sống ở Đế Tinh nhưng một người là Hoàng thái tử, một người là người dẫn đường cấp thấp của đơn vị dẫn đường, bọn họ vĩnh viễn sẽ không có cơ hội gặp nhau.

Trì Am bận bịu hùa theo nói: “Đúng vậy đúng vậy đấy.” Cho nên cũng đừng ăn giấm chua không cần thiết kia nữa.

Hoàng thái tử cúi đầu cười nhìn cô, nâng cô lên đi vào phòng của cô, đóng cửa lại một tiếng sầm.

Trì Am: “...”

Cự thú màu tím đen từ trong góc đi ra, bay nhảy đi qua, chỉ với một móng vuốt đã đè con cá heo nhỏ xuống đất khiến nó đầu óc choáng váng, sau đó cúi đầu liếm người nó mấy lần, ôm nó lên trên bụng của mình, liếm láp cái có cái không, giống như đang thưởng thức mỹ vị gì đó.

Trì Am nằm lỳ ở trên giường, vừa hay nhìn thấy một màn này, đầy đẩy người đàn ông trên người mình, nói: “Không phải anh nói hôm nay muốn đi gặp Hoàng đế sao? Chúng ta vẫn nên đừng ở trong nhà, thật lãng phí thời gian mà.”

Hoàng thái tử điện hạ không hề bị lay động, xoay người cô lại, cúi đầu hôn lên.

Sau khi bị anh lật qua lật lại hôn, trong lòng Trì Am lệ rơi đầy mặt, cảm giác khắp người mình đều là mùi của lính canh, gặp phải những lính gác và người dẫn đường cấp cao kia thì không phải vạch áo để cho người ta biết trước đó bọn họ đã làm gì hay sao?

Sau khi Hoàng thái tử điện hạ khiến khắp người cô toàn thân trên dưới đều dính mùi của mình thì mới ôm cô vào trong ngực, vừa mút thùy tai cô, vừa khàn khàn giọng nói: “Thật muốn hoàn toàn chiếm hữu em mà, để bọn lính gác không dám lại tiếp tục ngấp nghé em nữa.”

Khuôn mặt Trì Am được phủ lên một vẻ mỹ lệ, đôi mắt ánh nước long lanh, nhìn anh không nói lời nào.

Người đàn ông không kìm được lòng mình dịu dàng hôn cô một cái.

Bất kể là cô mạnh mẽ, cô ngoan ngoãn, cô yếu ớt, cô dịu dàng, cô dựa dẫm vào mình…

Bất kể là dáng vẻ nào của cô, anh đều vui vẻ, yêu cô như một bản năng hô hấp tự nhiên.

Trì Am sáng suốt khi không khiêu chiến với khả năng kiềm chế của anh trong chuyện này, phát hiện cả người anh đều trở nên dịu dàng hơn, cô đưa tay vòng qua cổ anh, hôn lên đôi môi xinh đẹp của anh, cho đến khi hô hấp của cô rối loạn, co người lại trong ngực anh, ôm eo anh, hưởng thị giờ phút dịu dàng khó có được này.

Đáng tiếc, giờ phút dịu dàng này rất nhanh đã bị phá tan.

Hoàng thái tử nhận được thông báo khẩn cấp, vội vàng đứng dậy rời đi.

“Sao vậy?” Trì Am bò dậy theo, phát hiện cự thú vốn đang yêu thương thắm thiết với cá heo nhỏ lại đang tức giận, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng có những hành động mang tính công kích.

“Có một đám lính gác của tổ chức phản động chống Đế Quốc trà trộn vào Đế Tinh, tấn công dân thường, anh phải đi qua đó để giải quyết.” Hoàng thái tử hôn lên khuôn mặt đang ngẩng lên của cô, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài cửa đã có đội trưởng đội hộ vệ của Hoàng thái tử tới đón anh.

“Đợi đã, tôi cũng đi.”

Trì Am vừa nói thì thấy Samuel chạy từ trong phòng ra, bèn ngoắc tay ra hiệu với cậu, hai người cùng nhau ngồi vào xe tới đón Hoàng thái tử.

Ban đầu Hoàng thái tử muốn từ chối, nhưng nghĩ đến thực lực cô phô bày ra ở tinh cầu Ankara thì ngầm đồng ý.

Hành vi ngầm đồng ý này của Hoàng thái tử khiến đội trưởng đội hộ vệ hôm nay đi theo Hoàng thái tử đi ra ngoài vô cùng kinh ngạc, anh ta không hiểu rốt cuộc Hoàng thái tử muốn làm gì.

Lính gác có sức chiến đấu mạnh nhất, một người có thể địch được một nhánh quân đội, mỗi lần gặp nguy hiểm đều là đội quân tiên phong. Mà người dẫn đường, bình thường đều ở phía sau hợp tác chiến đấu với lính gác, có rất ít người đặt bản thân vào nguy hiểm, lính gác có trách nhiệm bảo vệ người dẫn đường, sẽ không được để người dẫn đường gặp nguy hiểm.

Sau khi đến chỗ cần đến, lúc này Hoàng thái tử đã thay quân trang bước xuống xe bay đầu tiên, ngay lập tức có người đến chỗ anh báo cáo tính hình.

Trì Am và Samuel xuống xe cùng lúc, nhìn ra phía xa thì thấy bên kia khói lửa cuồn cuộn, tiếng nổ liên miên, còn có tiếng la hét chói tai của nhân loại, một đán lính gác đang điên cuồng tấn công người xung quanh, binh sĩ tiến lên ngăn cản liên tiếp thất bại mà tháo chạy, hiển nhiên không phải là đối thủ của đám lính gác điên cuồng không cần mạng này.

Trù chuyện đó ra, có một số ít binh sĩ không hiểu vì sao lại bắt đầu quay ra tấn công đồng đội.

Trong không khí tràn ngập một cảm giác căng thẳng, mùi máu tươi xông vào mũi.

Trong khói lửa, tinh thần thể của những lính gác kia xuất hiện vết thương chồng chất, nhưng vẫn không ngừng xé rách tinh thần thể của những người khác, chúng đã rơi vào trạng thái hủy diệt bản thân.

“Điện hạ, có người tung ra chất gây ảo giác Almiss, tinh thần của những lính gác kia sắp sụp đổ rồi ạ.” Một binh sĩ đầu đầy mồ hôi báo cáo.

Nghe được là chất gây ảo giác Almiss, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, bất luận là đội hộ vệ của Hoàng thái tử hay là nhân viên cảnh vệ đến đây ngăn bạo loạn thì đều ngăn cản không cho Hoàng thái tử qua đó.

Càng là lính gác ưu tú, hiệu quả của chất gây ảo giác Almiss càng mạnh hơn, trong thời gian ngắn rất dễ dàng tiêu diệt một lính gác cấp SSS.

Hàm dưới Hoàng thái tử co lại, tinh thần thể của anh nhe răng về phía bên kia, nóng nảy đi tới đi lui xung quanh, rõ ràng là rất tức giận.

“Điều động người dẫn đường đến đây chưa?” Hoàng thái tử hỏi.

“Điện hạ yên tâm, bọn họ sắp đến rồi.”

Nói xong, liền nghe thấy một hồi tiếng còi xe cảnh sát, tiếp theo thì thấy chủ nhiệm đơn vị dẫn đường dẫn theo mấy người dẫn đường cấp cao tới.