Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 505: Lính Gác Dẫn Đường




Trời vừa tảng sáng, Trì Am tỉnh dậy thì phát hiện mình nằm trong lòng người đàn ông đi vào giấc ngủ như trước kia.

Động tác cùng hơi thở quen thuộc của người đàn ông khiến cô dụi đầu theo phản xạ, mãi tới khi một bàn tay xoa trên đầu cô, mang theo sự dịu dàng quen thuộc, cô mới mở mắt ra, giọng nói mơ hồ: “Trời sáng rồi, anh không về cũng không sao à?”

“Không sao.” Người đàn ông thờ ơ nói: “Họ đã sớm biết quan hệ giữa anh và em rồi.”

Lời này nghe rất mờ ám, Trì Am tiếp nhận một cách rất tự nhiên, không hề ngại ngùng hay từ chối.

Bao nhiêu thế giới trôi qua, da mặt của cô đã trở nên rất dày, rất nhiều chuyện có thể đón nhận mà không hề có áp lực.

Trì Am vừa ngáp vừa dậy, đang định cầm quần áo vào nhà vệ sinh thay đồ thì đột nhiên bị anh bắt lấy cổ tay, sau đó một nụ hôn chào buổi sáng rơi trên môi cô, nghe thấy anh nói: “Đã có người nghi ngờ thân phận dẫn đường của em rồi. Em cẩn thận một chút.”

Trì Am trợn tròn mắt nhìn anh, thật lâu sau mới hỏi: “Anh để ý hả?”

Người đàn ông híp mắt, rõ ràng cười vô cùng mê người, nhưng ánh mắt lại hằm hằm sát khí: “Dẫn đường của tôi, ai dám vấy bẩn, không sợ chết thì cứ đến.”

Thế là Trì Am yên lòng.

Quả nhiên bất kể người đàn ông này biến thành kiểu gì thì bản tính cũng không thay đổi.

Sau khi tiễn bước người đàn ông nào đó, Trì Am và Samuel lái xe bay ra ngoài thành, tiếp tục điều tra tình hình quặng mỏ.

Samuel lúc thì nhìn cô, lúc lại nhìn cá heo mini bơi qua bơi lại, không khỏi phiền não.

Đều là dẫn đường, tại sao cô ấy tiếp nhận lính gác lại không hề có áp lực tâm lý gì vậy? Chẳng lẽ dẫn đường mạnh mẽ đều như thế, có năng lực trực tiếp áp đảo lính gác? Có lẽ như vậy cũng không tồi đâu.

Thoáng chốc, Samuel không khỏi dâng lên quyết tâm không ngừng đề cao thực lực.

Sau khi trở nên mạnh hơn, cậu cũng tìm một nữ lính gác để áp đảo, trực tiếp chi phối đối phương.

Đột nhiên, xe bay chấn động dữ dội, Samuel lấy lại tinh thần thì phát hiện xe bay của họ lại bị tông vào đuôi xe, một chiếc xe bay màu lửa đỏ hết sức rêu rao đuổi theo sau xe họ, liên tục đâm vào xe bay của họ. Samuel lập tức tăng tốc độ, xe bay lao về phía trước như một mũi tên, đột nhiên lại thấy hai chiếc xe bay từ tảng đá bên cạnh xông tới, đâm về phía xe của họ.

Tình huống hết sức nguy hiểm, mạch máu nổi lên trên trán Samuel, ánh mắt lạnh lùng trở nên hung ác như sói.

“Samuel, mở cửa xe!” Trì Am nói.

Samuel không hề do dự mở cửa xe, Trì Am một tay đỡ cửa xe, ném một quả lựu đạn về phía đó.

“Đoàng” một tiếng, xe bay bên trái phát nổ, người trong xe cuống quýt nhảy xuống, ngã thật mạnh xuống mặt đất, không biết còn sống hay đã chết. Trì Am lặp lại động tác đó, cũng dùng lựu đạn ném về phía chiếc xe bay đâm vào bên phải, nổ không chết coi như cô thua.

Người trong xe không thể không nhảy xuống xe. Xe bay không người điều khiển trực tiếp đâm vào tảng đá vùng hoang vu. “Ầm” một tiếng biến thành một đống đổ nát.

Hiển nhiên đối phương không biết Trì Am lại mang theo thứ này trong người, nhất thời không dám tiếp tục xông lên.

Tại Ankara, vũ khí nóng cực kỳ ít ỏi, ban lãnh đạo có ý thức khống chế vũ khí của Ankara, đa số chủ yếu là vũ khí lạnh, có được một khẩu súng năng nguyên đã là giỏi lắm rồi.

Trì Am vốn dĩ cũng là một thành viên trong đội ngũ nghèo khổ đó, nhưng người đàn ông nào đó mới lưu lạc từ bên ngoài đến Ankara lại có rất nhiều thứ xịn xò trong người… Đây cũng là nguyên nhân khiến người của Ankara không dám thật sự ra tay đối phó với anh, chỉ hận không thể trực tiếp trang bị vũ trang toàn thân cho cô, để xem còn lính gác nào dám có ý đồ với cô nữa không.

Sau khi ném mấy quả lựu đạn, Trì Am không tiếp tục ra tay nữa.

Mãi tới khi đằng trước lại xuất hiện mấy chục chiếc xe bay, cô kêu Samuel dừng xe lại, vươn tay níu cửa xe, trực tiếp nhảy lên nóc xe, đứng đó nhìn một loạt xe bay chặn đường mình.

Một đám lính gác nhảy ra khỏi xe, nhìn chằm chằm về phía cô. Đủ loại động vật tinh thần thể bên cạnh họ vừa phấn khởi hòa lẫn với nôn nóng.

Một chú chim sẻ thông bay qua bầu trời, nhanh chóng chui vào xe bay.

Một chú cá heo hình thể mini rụt rè thò đầu ra từ trên vai Trì Am, khiến mấy con thú đối diện càng thêm kích động, có mấy tinh thần thể tính cách nóng vội trực tiếp nhào tới.

Ares sợ tới mức vội vàng trốn vào lòng chủ nhân.

Trì Am ôm cá heo nhát cáy nhà mình, tránh thoát mấy tinh thần thể tập kích, cầm một thanh kiếm xông về phía đám lính gác.

Đám lính gác đã sớm bị khí tức của dẫn đường đối diện kích thích đến mức đôi mắt đỏ ngầu. Bản năng của lính gác chi phối họ, mặc dù biết sức chiến đấu của cô gái này không giống như dẫn đường bình thường, song pheromone tràn ngập mọi nơi của dẫn đường kia cứ thu hút họ, khơi mào cảm xúc và dục vọng bị đè nén của họ, khiến pheromone của họ phấn khởi dâng lên, thúc giục họ chiếm hữu dẫn đường hoang dại này.

Trì Am giơ chân đá về phía lính gác hưng phấn chạy tới, vung thanh kiếm trong tay, chém ngã lính gác bên cạnh.

Một đường đi qua, đao quang kiếm ảnh, lính gác ngã xuống như ngả rạ.

Lính gác bị thương cuối cùng cũng ngăn cản sự tập kích của đám tinh thần thể, khiến chúng trở nên uể oải, mặc dù vẫn còn hung ác, nhưng đã không còn đủ sức đến tấn công.

Ares bám sát theo chủ nhân, rụt rè nhìn đám lính gác, mãi tới khi gặp phải một con thằn lằn đang ỉu xìu vì chủ nhân bị thương, nó đột nhiên tiến lên, vẫy đuôi đánh bay con thằn lằn này.

Ares rất phấn khởi, cute đi theo sau lưng chủ nhân hưởng sái, tinh thần thể nào bị chủ nhân đánh cho không còn sức chiến đấu, nó sẽ xông lên giơ đuôi đánh bay.

Khóe mắt Trì Am liếc thấy cảnh này, lại lần nữa không nỡ nhìn thẳng.

Thân làm chủ nhân, có một tinh thần thể như vậy thật sự rất tuyệt vọng!

Samuel vốn còn muốn giúp đỡ, nhưng khi thấy sức chiến đấu của Trì Am, cùng với Ares theo sau mã hậu pháo*, cậu lập tức bình tĩnh.

(*mã hậu pháo: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)

Mặc dù Ares là mã hậu pháo, nhưng ít ra còn biết giúp chủ nhân chém thêm một nhát, xem ra vẫn còn chút tác dụng.

Sau khi hạ gục một đám lính gác, Trì Am đạp lên mặt một lính gác, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Các người có phục không?”

“... Phục!”

Lính gác hộc máu, vất vả nói. Bị thương cuối cùng cũng khiến họ tỉnh lại từ trong kích thích của dẫn đường, vô cùng tỉnh táo ý thức được cảnh ngộ của mình.

Một lát sau, một đám lính gác mặt mũi bầm dập xếp thành hàng, đứng trước mặt Samuel.

Một đám động vật đủ mọi giống loài ỉu xìu ngồi bên cạnh chủ nhân, cứ như không thể tin vào sự thật rằng chủ nhân của chúng chẳng những không thể chi phối dẫn đường, mà ngược lại còn bị dẫn đường đánh tơi bời.

Chú cá heo nhỏ kia cười mặt mày cong cong, cứ như thể đang cười nhạo chúng, chúng cũng tuyệt vọng lắm chứ!

Tại sao chủ nhân của chúng lại yếu xìu thế này? Ngay cả dẫn đường mà cũng không thắng nổi.

Tôn nghiêm của lính gác ở đâu?

Samuel đờ đẫn, quay sang nhìn về phía Trì Am ngồi trên tảng đá uống nước trêu cá heo, không nhịn được thở dài, nói với đám lính gác xếp thành hàng này: “Bây giờ, tôi giao cho các anh một nhiệm vụ.”

Đám lính gác nhìn về phía Samuel, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần từ trong đả kích, ánh mắt nhiệt liệt.

Mặc dù bị một người phụ nữ mạnh đến mức không giống dẫn đường đánh bay, cực kỳ đả kích lòng tự tin làm lính gác của họ, nhưng không sao cả, chỗ này còn có một dẫn đường yếu.

Nhưng e sợ sức đe dọa của Trì Am nên đám lính gác sáng suốt kìm nén bản năng, cực kỳ nghiêm túc nghe mệnh lệnh của Samuel.

Mấy ngày kế tiếp, Trì Am đánh bại vô số lính gác ở vùng hoang dã, sau đó giao họ cho Samuel thu xếp quản lý.

Trong lúc bất tri bất giác, hơn một nửa lính gác trong thành phố đã bị Trì Am thu gom lại, trở thành cấp dưới của cô. Mặc dù độ trung thành gần như bằng không, nhưng không sao cả, chỉ cần dùng được tạm thời là đủ rồi, Trì Am hoàn toàn không trông cậy vào độ trung thành của họ.

Những kẻ trong thành phố hoàn toàn không phát hiện đám lính gác bình thường ngang ngược không nghe lời đã lặng lẽ làm phản. Lúc này họ đang bị Rio Flint ở trong thành phố thu hút toàn bộ sự chú ý, mỗi ngày so chiêu với anh, rất khó chú ý tới những chuyện khác.

Cho nên đôi cẩu nam nữ này, một người giở trò trong thành, một người giở trò ngoài thành, bất tri bất giác, thế lực Ankara dần dần bị tan rã.