Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 492




Ngay khi tinh tặc sắp đại khai sát giới lần thứ hai thì bất chợt một tinh tặc xông ra từ một lối đi, lớn tiếng nói: “Thủ lĩnh, hỏng rồi, bọn em nhận được thông tin Hoàng thái tử Đế Quốc đã dẫn dắt một nhóm lính gác cơ giáp tiến về phía này, chẳng mấy chốc sẽ đến…”

Sắc mặt thủ lĩnh thay đổi, chửi thầm một tiếng, mạch máu nổi lên trên trán, đôi mắt đỏ ngầu nhìn đám đông chen chúc trong đại sảnh, không cam lòng lạnh lùng nói: “Giết chết tất cả.”

Theo mệnh lệnh này vang lên là tiếng súng chói tai và tiếng la hét tuyệt vọng của nhân loại.

Chẳng mấy chốc, trong không khí đã tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.

Thủ lĩnh tinh tặc không để ý tới những người đã chú định sẽ tử vong này, tái mặt dẫn một đám tinh tặc rời đi, tranh thủ rút lui trước khi Hoàng thái tử Đế Quốc đến nơi, không thì chúng sẽ không thể đi được nữa.

Khi tinh tặc chạy vào, Trì Am đã chuẩn bị sẵn sàng, kề sát vách tường nhanh chóng trốn vào cánh cửa cách đó không xa. Hai tinh tặc canh giữ trước cửa đang tùy ý nổ súng giết người, vẻ mặt vừa điên cuồng vừa phấn khởi, đó là sự điên cuồng không thèm bận tâm tới mạng người.

Tranh thủ lúc chúng dồn hết sự chú ý vào việc giết hại, Trì Am khom người nhào tới.

Tốc độ của cô cực kỳ nhanh, bùng nổ toàn bộ tiềm năng của cơ thể, tay đặt lên cổ tay một tinh tặc cầm súng, khi hắn còn chưa kịp phản ứng đã xoay người đến sau lưng hắn, hai tay bóp cổ hắn, dùng sức bẻ gãy, đồng thời giơ chân đá về phía một tinh tặc khác. Súng trong tay hắn văng ra, cô dùng mũi chân đỡ lấy, khẩu súng lại bay lên.

Răng rắc một tiếng, cổ tinh tặc gục xuống mềm nhũn.

Trì Am bẻ gãy cổ tinh tặc, đồng thời giơ tay tiếp nhận khẩu súng, xoay người lập tức bỏ chạy.

Một chuỗi động tác liền mạch lưu loát, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, ngay cả tinh tặc chung quanh cũng không kịp có phản ứng. Khi gã tinh tặc bị đạp rơi súng cuối cùng cũng phản ứng lại thì lớn tiếng hô hào, cầm súng bên cạnh bắn về phía Trì Am chạy trốn.

Lúc này, trong đám đông như bầy dê chờ bị làm thịt kia cũng có mấy người bùng nổ, vừa né tránh đạn chung quanh vừa phản kích. Thân thủ và phản ứng mạnh mẽ của họ chẳng mấy chốc đã mở một đường máu.

“Chúng mày là lính gác…” Có tinh tặc kinh hoàng kêu lên.

Nhưng chẳng mấy chốc, gã tinh tặc kêu to đó đã bị một lính gác nhanh nhẹn nhào tới, vừa khống chế cánh tay hắn vừa cướp khẩu súng trong tay hắn, giết chết gã tinh tặc này.

Trì Am nhanh chóng chạy trong hành lang. Cô vừa thử mò mẫm sử dụng khẩu súng trong tay, phát hiện loại súng này khác với những loại trước kia cô từng tiếp xúc, không biết nên sử dụng như thế nào. Mặc dù hơi buồn bực, nhưng Trì Am không còn cách nào khác, đành phải cất nó đi, tiếp tục chạy trốn.

Lúc chạm trán với tinh tặc trên đường, cô coi súng như vũ khí trực tiếp đánh lên, hất bay súng trong tay tinh tặc, sau đó nhào lên bẻ gãy cổ chúng.

Sau khi đã chứng kiến sự tàn sát vô nhân tính của lũ tinh tặc kia, Trì Am đã không còn chút thương hại nào đối với tinh tặc.

Sau khi liên tiếp giết chết mấy tinh tặc, cô cảm nhận được sự khác thường trên thân thể. Khi cô bắt buộc thân thể bùng nổ tiềm năng, thân thể chưa từng trải qua huấn luyện này đã xuất hiện cơ bắp bị tổn thương ở nhiều chỗ, cơn đau dày đặc thấp thoáng truyền tới khiến sắc mặt của cô tức khắc trở nên trắng bệch, trán thấm mồ hôi lạnh, sau đó mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp quần áo của cô.

Trì Am không dám dừng lại. Cô không muốn vừa đến thế giới này, còn chưa gặp được Tư Ngang thì đã bị chết trong tay tinh tặc.

Sau khi lại lần nữa dùng mẹo giết chết một gã tinh tặc, Trì Am chạy vào một căn phòng giống như kho hàng.

Trong phòng bày đầy dụng cụ hình chữ nhật như máy móc, thoạt nhìn tựa như khoang cơ giới nào đó. Trì Am đang lưỡng lự có phải mình nên rời đi hay không thì bỗng nhiên tinh hạm xóc nảy dữ dội, cô suýt nữa bị trận xóc nảy này hất bay ra ngoài, mấy khoang cơ giới thân dài đều lăn đến chỗ cô, suýt nữa đè chết cô.

Trì Am dựa vào góc tường, không nhịn được ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu kèm theo những cục máu đông.

Mỗi khi đến một thế giới mới đều phải trải qua đào vong sinh tồn, cô thực sự rất mệt. Nhưng nghĩ tới chuyện chỉ cần tiếp tục kiên trì, thành công sống sót thì sẽ gặp lại Tư Ngang, cô vẫn cắn môi, dù khổ mệt đến mấy cũng không thể chết được.

Tinh hạm bị xóc nảy càng ngày càng dữ dội, thậm chí Trì Am có thể nghe thấy tiếng phát nổ, không biết là bên ngoài có người tấn công tinh hạm hay là trong tinh hạm có thiết bị nào đó phát nổ. Bất kể là loại nào thì đều bất lợi cho cô. Không có tinh hạm, con người không thể nào sinh tồn trong vũ trụ chân không…

Ngay khi cô lau vết máu bên miệng, đỡ tường cố gắng đứng dậy thì một nhóm người cũng chạy vào căn phòng này.

Thấy cô, nhóm người kia cũng hơi kinh ngạc, nhưng bất chấp những thứ khác, họ cuống quýt tìm đống khoang cơ giới kia.

Một người trẻ tuổi mặt dính đầy máu trong số đó tốt bụng nhìn cô kêu lên: “Đám tinh tặc chết tiệt kia phá hủy thiết bị trong tinh hạm, còn mười phút nữa tinh hạm sẽ phát nổ. Cô mau tìm một khoang an toàn chạy trốn đi!”

Nghe vậy, Trì Am biết ngay đây là những người đã trốn thoát khỏi đại sảnh. Mặc dù không biết họ trốn thoát bằng cách nào, nhưng chỉ cần không phải là tinh tặc là được.

Cô không có ký ức, không biết gì về thế giới công nghệ cao này, không rõ mấy dụng cụ này dùng như thế nào, chỉ có thể tạm thời quan sát những người khác làm kiểu gì. Từ lời nói của người kia, cuối cùng cô cũng biết những thiết bị máy móc hình chữ nhật này là khoang an toàn, từ hành động của họ biết được nếu tinh hạm thật sự phát nổ thì chắc hẳn họ có thể trốn chạy bằng khoang an toàn.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, những người kia nhanh chóng tìm được nút bấm trên khoang an toàn, nắp đậy trên khoang an toàn mở ra, sau đó họ trực tiếp nằm vào trong, cửa khoang an toàn nhanh chóng đóng lại. Sau đó khoang an toàn trượt theo quỹ tích trên sàn nhà, vòng tới chỗ cửa lối đi đã mở ra, biến mất trong đó.

Sau khi thấy rõ ràng, Trì Am chạy đến khoang an toàn gần đó nhất, bấm nút ấn bí ẩn bên cạnh, sau khi nắp đậy khoang an toàn mở ra, cô cũng nằm vào bên trong.

Khi nắp đậy khép lại, toàn bộ không gian vừa nhỏ hẹp vừa tối tăm, kế tiếp sẽ cảm nhận được cảm giác rơi xuống không có trọng lực.

Khi khoang an toàn trượt ra khỏi tinh hạm, cuối cùng tinh hạm cũng phát nổ, biến thành một đốm lửa sáng ngời rực rỡ trong vũ trụ tối om.

Khoang an toàn vừa rời khỏi tinh hạm bay trong vũ trụ bị ảnh hưởng tới vụ nổ tinh hạm, những khoang an toàn cách gần đó bị ngọn lửa của vụ nổ nuốt chửng, những khoang an toàn khác ít nhiều gì cũng bị ăn mòn.

Trì Am cảm nhận được nhiệt độ trong khoang an toàn càng ngày càng cao, trong lòng biết chắc hẳn tinh hạm đã phát nổ, khoang an toàn bị ảnh hưởng nên bắt đầu rung chuyển dữ dội. Trì Am siết chặt hai tay, kìm nén cảm giác xóc nảy mãnh liệt này, cắn răng đến mức chảy máu, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi.

Đột nhiên không biết khoang an toàn đụng trúng thứ gì, Trì Am đập đầu vào tường kim loại cứng rắn, thoáng chốc bóng tối ập đến.

Trước khi mất ý thức, Trì Am không nhịn được nghĩ mặc dù mình rất xui xẻo, nhưng ít nhất thế giới này vẫn tốt hơn thế giới trước, không có ai phong ấn ký ức của cô, có thể mang theo ký ức gặp lại Tư Ngang.