Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 491




Trì Am đã quen với việc sau khi tử vong, một lần nửa mở mắt ra lập tức đến thế giới mới.

Nhưng lần này vừa mở mắt, còn chưa kịp xem xét hoàn cảnh chung quanh thì cô chợt nhớ đến chuyện trong thế giới trước, đồng thời cũng nhớ lại toàn bộ ký ức, nghĩ tới chuyện ngu xuẩn nào đó mình từng làm lúc không có ký ức, cuối cùng cô không nhịn được mà che mặt rên rỉ một tiếng.

Cô thật sự không biết vừa đến thế giới đó không lâu thì đã bị người khác phong ấn trí nhớ, hơn nữa một lần phong ấn suốt gần hai trăm năm, mãi tới khi cô rời khỏi thế giới đó ký ức vẫn chưa khôi phục, có thể thấy được linh đồ cấp Thần thực sự rất lợi hại.

May mắn là sau khi tiến vào thế giới mới, toàn bộ ký ức bị Trì Mộ phong ấn đều trở về, cũng khiến cô biết được nguyện vọng của “Trì Am” và nhiệm vụ của mình.

Bị đứa trẻ do mình nuôi lớn phản bội, nói không thương tâm là gạt người, nhưng ngoài thương tâm, càng nhiều là phẫn nộ.

Phẫn nộ vì lòng lang dạ sói của hai người kia, cho dù không hối hận khi mình đã đưa chúng về Tông gia, nhưng vẫn không cam lòng. Sự phản bội của Trì Mộ khiến nàng thất vọng vô cùng, chỉ hy vọng sau khi thoát được một kiếp này thì tìm hiểu rõ ràng tại sao Trì Mộ lại phản bội mình, hơn nữa đuổi chúng ra khỏi Tông gia.

Sau này Trì Am mang Trì Mộ rời đi, phế bỏ linh lực của nàng ta, Tả Khâu Hàng chết bệnh trong khoảng thời gian ngắn, coi như hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ.

Mặc dù không có ký ức, song cô cũng coi như hoàn thành nguyện vọng một cách trùng hợp, lại thêm những gì cô đã làm cho Nhân tộc, nhận được sự cho phép của thế giới kia nên mới có thể sống lâu hơn những thế giới trước đó.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Trì Am đã suy nghĩ xong ký ức kiếp trước, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Đến cuối cùng, cô nhớ tới dáng vẻ của Tư Ngang trước khi chết, trong lòng càng khó chịu.

Đây là thế giới mà cô sống lâu nhất trong toàn bộ các thế giới, tiếc rằng cuối cùng vẫn không thể tự nhiên chết già với Tư Ngang, trong mắt người ngoài, cô vẫn coi như mất lúc còn trẻ.

Cô chết, không biết Tư Ngang sẽ làm thế nào. Thân là Thiên Vu, anh còn có tuổi thọ rất dài, Trì Am lại cảm thấy có lẽ anh sẽ không sống tiếp nữa. Xưa nay người đàn ông kia luôn cố chấp thích làm theo ý mình, giấu cô làm chuyện gì đó cũng là chuyện đương nhiên.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô như bị thứ gì đó nghẹn lại, khó chịu cực kỳ.

Trì Am không nhịn được mà vùi mặt vào giữa cánh tay. Lúc không có nguy hiểm, cô cho phép mình tạm thời yếu ớt một chút.

Đúng lúc này, thế giới xảy ra một trận xóc nảy dữ dội, thân thể Trì Am phản ứng cực nhanh, đã nhanh chóng túm được thứ dưới thân, giữ thăng bằng.

Lúc này Trì Am mới bắt đầu xem xét hoàn cảnh chung quanh.

Đây là một căn phòng rộng khoảng mười mét vuông, trong phòng kín mít, vách tường như kim loại, vuông vức, không có cửa và cửa sổ, chỉ có một thứ tương tự như lỗ thông khí trong góc. Trong phòng trừ một chiếc giường đơn được gắn liền với bức tường và bàn ghế giản dị ra, không còn những món đồ khác.

Mà lúc này, cô đang nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng, trên đầu giường có thể thấy một dãy nút bấm.

Căn phòng tràn đầy công nghệ cao này gần như khiến cô nảy sinh ảo giác mình bị nhốt trong mật thất.

Đương nhiên, ngay sau đó Trì Am phát hiện quả nhiên chỉ là ảo giác.

Sau mấy lần xóc nảy, toàn bộ không gian cuối cùng cũng ổn định. Trì Am bò dậy từ trên giường, vừa lúc nhìn thấy trên tường kim loại phản chiếu hình ảnh của bản thân.

Cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt xinh đẹp, làn váy đính một loạt ngọc trai bóng loáng to bằng hạt gạo, lộ ra cẳng chân thon thả trắng nõn, khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt vẫn là của mình, thoạt nhìn như một tiểu thư nhà giàu sống an nhàn sung túc, chưa từng chịu khổ bao giờ.

Cô cúi đầu nhìn thì phát hiện trên tay phải đeo một thứ gì đó như đồng hồ, nhưng rất mỏng, giống như lát cắt thủy tinh được dán trên da.

Khi Trì Am đang nghiên cứu lát cắt thủy tinh dán trên cổ tay là thứ gì thì đột nhiên một giọng nói rất nhẹ vang lên.

Cô ngẩng đầu dậy, lập tức thấy bức tường kim loại vốn khép kín xuất hiện một kẽ nứt, sau đó một cánh cửa kim loại mở ra, xuất hiện một người đàn ông cầm trong tay thứ như khẩu súng.

Thấy cô nhìn sang, người đàn ông nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng ởn, chĩa nòng súng tối om về phía cô, quan sát cô bằng ánh mắt khiến người ta khó chịu, đồng thời nói: “Quý cô xinh đẹp, chiếc tinh hạm này đã bị chúng tôi bao vây, không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn ra ngoài!”

Nói đoạn, ánh mắt của hắn lại dao động trên người cô, thổi một tiếng huýt sáo.

Trì Am lặng lẽ đi ra ngoài, cố nhịn tầm mắt dính trên người mình.

Sau khi ra ngoài, cô mới phát hiện bên ngoài là lối đi thông đến bốn phương, mấy người tay cầm vũ khí phá cửa xông vào, lôi những người giãy dụa từ trong phòng ra ngoài, đuổi họ ra ngoài lối đi. Nếu gặp phải người dám chống cự thì trực tiếp bắn chết, nhất thời tiếng hét thảm vang lên, đồng thời chấn nhiếp người khác, không dám tiếp tục chống cự.

Trì Am cùng với những người khóc kêu không ngớt bị đám người tay cầm vũ khí này đuổi vào một đại sảnh.

Trên trần nhà đại sảnh có một loạt đèn pha lê lộng lẫy, trong góc tường treo rèm màu hoa hồng, khiến đại sảnh thoạt nhìn có một chút bóng dáng hiện đại, nhưng chung quanh tường kim loại còn những người đàn ông tay cầm vũ khí kia, hơn nữa các loại thiết bị máy móc kỳ lạ và người máy khiến cô biết khoa học kỹ thuật của thế giới này phát triển hơn những thế giới mà cô từng đi qua rất nhiều.

Nếu nơi họ đang ở lúc này thật sự là một chiếc tinh hạm thì Trì Am có thể đoán được chắc hẳn họ đang ở trong vũ trụ.

Chắc hẳn đây là thời đại tinh tế khoa học kỹ thuật phát triển.

Khi càng ngày càng nhiều người bị đuổi ra đại sảnh, một người đàn ông mặc đồng phục màu oliver đứng trên một chiếc bàn nhìn xuống những người thấp thỏm lo âu trong đại sảnh. Sau lưng người đàn ông đứng một loạt người tay cầm vũ khí, mấy lối đi chung quanh cũng có người canh gác, bao vây toàn bộ đại sảnh.

Người đàn ông kia lạnh lùng lên tiếng: “Chúng tôi là băng tinh tặc Hồng Vân. Hồng Vân rất ít liên lụy tới người vô tội, tuy nhiên cũng có lúc ngoại lệ! Mục đích lần này của chúng tôi chỉ là anh Flint, cháu trai của Nguyên soái Flint của Đế Quốc!”

Câu nói này gây ra chấn động cho đám đông. Có mấy người thậm chí hít vào một hơi, cuối cùng cũng biết nguyên nhân dẫn tới tai họa trời giáng lần này.

“Không ngờ lại là băng tinh tặc Hồng Vân…”

“Trời ạ, băng tinh tặc Hồng Vân chính là băng tinh tặc cấp S, chúng ta hoàn toàn không thể trốn thoát.”

“Sao cháu trai của Nguyên soái Flint lại có thể ở đây được chứ?”

“Làm sao bây giờ?”

Nỗi sợ hãi lan tràn trong đám đông, tiếng ồn ào vang lên trong đại sảnh. Đột nhiên một tinh tặc lớn tiếng quát: “Im lặng!”

Kèm theo đó là một tiếng súng, mọi người sắc mặt trắng bệch nhìn đám tinh tặc, không dám lên tiếng nữa.

Tinh tặc đứng trên bàn nhìn mọi người bằng đôi mắt diều hâu sắc bén, tất cả những người bị ánh mắt của hắn ta đụng phải đều không nhịn được quay mặt đi. Hắn ta nói tiếp: “Anh Flint, tôi nghĩ chắc hẳn anh cũng không mong muốn mình sẽ làm liên lụy tới toàn bộ người vô tội trên tinh hạm đâu nhỉ? Nếu anh chủ động đứng ra, chúng tôi có thể suy xét sẽ không giết đám bình dân này.”

Trong lúc nhất thời, chung quanh lặng ngắt như tờ, không một ai lên tiếng.

“Tôi có thể cho anh nửa tiếng suy nghĩ.” Người đàn ông kia nói với vẻ nhân từ, sau đó ngồi lên một chiếc ghế tròn màu đỏ ánh kim.

Song, tới khi hành khách trên toàn bộ tinh hạm đã bị áp tải đến đại sảnh, ngay cả hạm trưởng tinh hạm và nhân viên cảnh vệ cũng bị trói chặt dẫn đến đây, dần dần có người lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, không nhịn được nhìn chung quanh, hy vọng mục tiêu của tinh tặc sẽ chủ động ra mặt. Cũng có người kính trọng Nguyên soái Flint từ tận đáy lòng trợn mắt nhìn đám tinh tặc.

Cuối cùng nửa tiếng giày vò trôi qua, vẫn không có ai ra mặt, mấy tên tinh tặc bất chợt nổ súng, một đám người đứng đằng trước ngã vào vũng máu.

Tiếng la hét liên tục vang lên, đám đông bắt đầu ra sức chen chúc ra đằng sau, chỉ hận không thể chen đến sau cùng để những người đứng trước làm lá chắn cho mình.

Trì Am đứng ở vị trí gần trong góc, vừa lúc tránh thoát một kiếp này. Khi đám đông chen chúc ra đằng sau, đẩy cô đến sát tường, toàn thân cô dán lên tường.

Cô âm thầm quan sát toàn bộ kết cấu đại sảnh tinh hạm, bộ não nhanh chóng vận chuyển, ánh mắt rơi xuống cánh cửa cách đó mười mét, ở đó có hai tên tinh tặc canh gác. Trì Am vừa âm thầm tính toán tuyến đường chạy trốn, vừa cảm nhận tình trạng thân thể lúc này, phát hiện thân thể này là người thường, chưa từng trải qua huấn luyện đặc thù gì.

Điều khiến cô nặng trĩu là trong không khí không hề nhận thấy linh lực, không có linh lực, cô chỉ có thể dùng phương pháp cũ kỹ nhất, tu luyện ra nội lực trước đã.