Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 469: Linh Đồ Sư




Lúc sắc trời hơi tối, Man gọi Tư Ngang đi nói có chuyện muốn thương lượng.

Trì Am bèn trở về phòng, lôi những đồ hôm nay mua được trên phố ra kiểm đếm từng thứ, những đồ không dễ bảo quản để một bên, đợi Tư Ngang trở về để hắn dùng vu thuật tạo kết giới cách ly kéo dài thời gian bảo quản.

Trì Am miết đầu ngón tay, không nhịn được suy nghĩ, không biết có thể vẽ một loại linh đồ có thể mở ra không gian độc lập để cất giữ đồ đạc không.

Túi càn nạp có thể cất giữ được những đồ có dung lượng lớn hơn nó chính là nguyên lý này, nhưng nó được tạo thành bởi vu thuật của Vu tộc, mà vu thuật dường như trời sinh nhu hoà hơn linh lực, tính dung nạp và dẻo dai cũng mạnh hơn nên loại này cũng tương tự như thiết bị cất trữ đồ cỡ lớn, được Vu tộc phát minh đầu tiên, sau đó mới truyền bá đến Nhân tộc.

Vu tộc chỉ riêng bán túi càn nạp cho Nhân tộc thôi cũng đã kiếm đầy tiền rồi.

Tuy linh đồ của Nhân tộc có thể dùng ở mọi lĩnh vực nhưng đa số là những thứ có lực sát thương khá lớn, từ đó cũng có thể nhìn ra được điểm khác biệt trong tính cách của Nhân tộc và Vu tộc.

Vu tộc gần gũi với tự nhiên, yêu thích hoà bình, không dễ dàng có hứng thú đi xâm phạm địa bàn của tộc khác, trong địa bàn của Vu tộc cũng cực kỳ ít có hung thú lớn có lực sát thương. Ngược lại với Vu tộc, tính xâm chiếm của Nhân tộc khá mạnh, nghiên cứu chế tác ra các loại vũ khí đều dùng để chiến đấu, địa bàn Nhân tộc rộng lớn trải dài không kết thúc, các loại hung thú hoành hành, Nhân tộc cần trải qua đủ loại đấu tranh mới có được tài nguyên tu luyện đó.

Mặc dù Linh Đồ Sư cũng giống như Vu tộc, trời sinh dựa vào năng lượng tu hành, tính cách lại khá lạnh lùng, có một loại ý vị thanh cao.

Nói làm là làm, Trì Am mở một tờ giấy linh, lấy một vài chu sa và mực máu bắt đầu mài mực, thử cấu tạo linh đồ.

Lúc Trì Am bận rộn bỗng cảm thấy xung động trong không khí.

Nàng không hề cử động, bút phù trong tay cực kỳ ổn định, cho đến khi nét bút cuối cùng đặt xuống, linh quang trên giấy linh tỏa sáng, một bức linh đồ đã được hình thành. Trì Am đặt bút phù xuống, như có suy nghĩ điều gì nhìn sang bóng người đang ở nơi sáng tối tiếp giáp, hỏi: “Ngươi là ai?”

Đối phương như một chiếc bóng đứng thẳng nơi đó mà không hề có sát ý, Trì Am cũng không ra tay.

Người đó đi lên trước một bước, đi tới dưới ánh đèn sáng.

Đó là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, thần sắc hiền hoà, duy chỉ có trong đôi mắt có biểu cảm kích động có thể nhìn ra tâm trạng trong lòng nàng ta. Nàng ta mặc một thân đồ đen, người không quá cao, khi ẩn mình trong bóng tối giống như một cái bóng, cực kỳ thích hợp ẩn thân.

Ảnh Thất quỳ một gối xuống, để lộ hết tất cả những điểm yếu trước mặt người đối diện, nói: “Đại nhân, thuộc hạ là Ảnh Thất.”

Trì Am đánh giá nàng ta giây lát, hiểu rõ đây là ảnh vệ của lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh.

Tiếc là những ảnh vệ này trong mắt nàng cho dù là ảnh vệ mà Tông gia đặc biệt bồi dưỡng ra, nhưng so với lệnh chủ Tứ Lệnh vừa nhìn đã nhận rõ cái gọi là công phu ẩn giấu trong mắt bọn họ cũng không đáng một kích. Có thể lên làm lệnh chủ Tứ Lệnh, đều là Linh Đồ Sư cấp Tông sư, thực lực cường hãn, vung tay nhìn đời bằng nửa con mắt, cực ít có cường giả có thể lọt vào mắt bọn họ.

Trì Am bỗng hiểu rõ lúc mình bị hãm hại, tại sao không có người đến cứu mình, nếu mạnh mẽ như một lệnh chủ cũng không thể tự cứu thì người khác đến cũng chẳng làm nổi chuyện gì.

Tuy điều này khiến người ta thấy lạnh lòng nhưng thói đời chính là như thế.

Trì Am ung dung ngồi xuống, nói: “Ảnh Thất, nếu như ngươi đã tìm được đến đây vậy thì chắc hẳn ngươi cũng biết chuyện của ta rồi nhỉ?”

Ảnh Thất cúi thấp đầu, giọng nói nhiều hơn mấy phần u uất: “Thuộc hạ biết, trí nhớ của đại nhân bị Trì Mộ và Tả Khưu Hàng liên thủ lấy linh đồ phong ấn cấp Thần phong ấn rồi, nên không còn nhớ được chuyện trong quá khứ.”

Trì Am đáp lời, cuối cùng nàng cũng rõ ràng kẻ hại mình là ai.

“Ngươi nói với ta đi.”

Ảnh Thất vâng lời, bèn kể: “Mười một năm trước, đại nhân phụng mệnh đi tới núi A Nhĩ bao vây diệt trừ Tuyết Thú bạo loạn, dành lấy Băng Liên Ngũ Thải trên đỉnh núi A Nhĩ mà Tuyết Thú canh giữ. Thuộc hạ và mọi người cùng đi theo đại nhân, vốn nhiệm vụ vô cùng thuận lợi, ai ngờ đâu lại xuất hiện Tuyết Thú Vương. Tuyết Thú Vương kia không biết vì sao lại phát điên, công kích lung tung, đại nhân đã chế phục nhưng dẫn đến sạt lở tuyết trên đỉnh núi, lúc đó người chỉ kịp cứu Trì Mộ và Tả Khưu Hàng. Thuộc hạ và những người khác mất liên lạc với người trong trận tuyết lở ấy…”

Uy lực của tự nhiên, cho dù là Linh Đồ Sư cấp Tông sư cũng không thể làm gì khác, một đám người bị tuyết vùi lấp đến tan tác tơi bời.

“Đợi trận tuyết lở dừng lại, thuộc hạ đi tìm người nhưng lại từ chỗ Trì Mộ và Tả Khưu Hàng nghe nói người mất tích rồi.” Ảnh Thất nói tới đây, trên người lại vọt ra sát khí mãnh liệt: “Lúc đó thuộc hạ không hề biết âm mưu của bọn họ, chỉ cho rằng người thực sự mất tích nên vẫn luôn tìm kiếm người ở núi A Nhĩ. Tìm kiếm mất mấy năm trời, cho đến năm năm trước, thuộc hạ mới từ chỗ Tả Khưu Hàng biết được chân tướng lúc đó, mới biết được người bị bọn chúng hãm hại.”

Ảnh Thất ngẩng đầu nhìn nữ tử đang ngồi dưới ánh đèn, hai mắt lập lòe: “Đại nhân, mười một năm người không ở đây, Trì Mộ vẫn luôn giả làm lệnh chủ Bạch Hổ ở Tông gia. Vì người lúc thường chỉ chuyên tâm tu hành không dễ gặp ai, cũng vô cùng tín nhiệm Trì Mộ nên không ai phát hiện ra sự kỳ lạ trong đó. Bạch Hổ nhất mạch cũng vẫn biết người tín nhiệm Trì Mộ, vì thế cũng không hề xảy ra hỗn loạn, không biết người đã xảy ra chuyện.”

Nói xong, nàng ta lại cảm thấy hổ thẹn cúi thấp đầu.

Đáng ghét là nàng ta cũng giống như những người khác tín nhiệm Trì Mộ mà không biết rằng Trì Mộ lòng dạ độc ác làm ra chuyện như thế, còn cùng Bạch Hổ nhất mạch giúp đỡ Trì Mộ giấu giếm Tông gia, không để Tông gia biết được lệnh chủ Bạch Hổ đã xảy ra chuyện.

Trì Am sắp xếp lại sự việc, hỏi: “Trì Mộ và Tả Khưu Hàng, bọn họ có quan hệ gì với ta?”

Ảnh Thất biết bây giờ nàng đã không còn trí nhớ, bèn kể tỉ mỉ thân phận hai người.

Trì Mộ là nữ tử họ Trì ở biên giới gần Quỷ tộc, cũng là hậu bối cùng tộc với Trì Am, có rất ít người biết được lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh đời này xuất thân từ Trì gia vùng biên giới. Lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh cũng là có cơ duyên may mắn mới biết được mình xuất thân từ Trì gia.

Hơn một trăm năm trước, lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh tình cờ đi qua biên giới phát hiện ra Trì Mộ bị mẹ kế hại gần chết, nhất thời cảm động trong lòng bèn đưa ả về Tông gia, cho ả thân phận tùy tùng Bạch Hổ nhất mạch, giữ ả ta ở bên cạnh nuôi dạy.

Tuỳ tùng không có tư cách tiến vào gia phả Tông gia, cả đời chỉ có thể làm một kẻ hạ đẳng, đây là phương thức duy nhất để có thể ở lại Tông gia.

Lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh nuôi dưỡng Trì Mộ từ bảy tuổi tới khi trưởng thành, lúc ả trưởng thành, nàng bèn muốn tước bỏ đi thân phận tùy tùng cho ả, cho phép ả tự lập môn hộ ở ngoài, như thế cũng không cần bị bó buộc bởi quy củ của Tông gia nữa.

Trì Mộ biết ơn ơn cứu mạng và dưỡng dục của Trì Am, liền kiên quyết nói không muốn rời xa Tông gia, chỉ muốn cả đời này ở lại bên cạnh nàng.

Trì Mộ là một tuỳ tùng, đi theo bên cạnh lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh một trăm năm, là người mà lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh tín nhiệm nhất. Giữa hai người không chỉ có mối liên hệ huyết mạch, còn có ơn dưỡng dục, nếu nói về bối phận, lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh là cô họ của Trì Mộ.

Ai mà ngờ được rằng, vãn bối được lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh yêu thương như thế cuối cùng lại hại nàng.

Còn về Tả Khưu Hàng, hắn ta là Thập Tam hoàng tử của nước Đông Lâm, cũng là Hoàng tử có thiên phú nhất của nước Đông Lâm, là vị Hoàng tử có hy vọng với tới đỉnh Hoàng vị nhất trong số các Hoàng tử Đông Lâm.

Ba mươi năm trước, Tả Khưu Hàng bị huynh đệ liên thủ hãm hại, mất đi toàn bộ tu vi, gần như chỉ còn cái chết.

Lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh vô tình đi qua nơi tuyệt cảnh vừa hay gặp được Tả Khưu Hàng sắp táng mệnh nên tiện tay cứu hắn ta.

Lúc đó bọn họ không biết thân phận của hắn ta, Tả Khưu Hàng tránh tiếp tục truy sát bên ngoài, cũng chưa từng nói rõ thân phận của mình với người khác.

Lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh cứu người xong bèn tiện tay vứt hắn ta cho tuỳ tùng chăm sóc, người lúc đó chăm sóc cho hắn ta chính là Trì Mộ.

Khi lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh cứu người chỉ có Trì Mộ và Ảnh Thất đi theo biết được, lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh cũng không phải là người nhiều chuyện, Ảnh Thất ẩn mình trong bóng tối chưa từng tiếp xúc với người khác nên tự khắc cũng sẽ không nhiều lời tiết lộ chuyện này. Vì thế mà rất lâu sau đó, Tả Khưu Hàng đều cho rằng Trì Mộ là ân nhân cứu mạng hắn.

Tả Khưu Hàng sau khi trị khỏi vết thương bởi vì mất đi toàn bộ tu vi, lệnh truy sát bên ngoài cũng tiếp tục không ngừng nên hắn ta chẳng còn nơi nào có thể đi.