Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 468: Linh Đồ Sư




Lúc hắn ta nói những chuyện này, ánh mắt vô cùng dịu dàng, dây dưa nhìn Trì Am.

Trì Am bị hắn ta nhìn đến mức áp lực càng lớn, dường như không thể nhịn được nghi ngờ, lẽ nào nam nhân này là người yêu của nàng khi nàng ở Nhân tộc?

Bỗng chốc nàng nhớ đến trước khi mất trí nhớ, nàng là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, tuy Tông gia cấm hôn tang cưới gả, nhưng không tránh được có cuộc sống cá nhân, ngươi tìm mấy người tình cũng chẳng ai nói gì ngươi, chỉ cần không nghĩ tới việc kết hôn rời bỏ Tông gia là được.

Càng khiến Trì Am cảm thấy áp lực hơn nữa là người đàn ông bên cạnh nàng, một bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa lên lưng nàng, nhìn qua có vẻ như đang vỗ về nhưng lại khiến nàng rợn tóc gáy.

Chấp pháp giả khe Thanh Khê nghe thấy lời tên đàn ông, lại nhìn vết thương trên người hắn ta đã biết mọi việc không hề như hắn ta nói, nhưng thân phận của mấy người này cũng không phải là người bọn họ có thể can thiệp, đây cũng coi như bậc thang để bước xuống.

Nét mặt chấp pháp giả bớt giận, nói: “Thập Tam hoàng tử điện hạ của Đông Lâm, nếu đã là hiểu lầm thì nói rõ là được, bọn ta cũng không hy vọng khoảng thời gian này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Sau đó bọn họ cũng chuyển sang Trì Am, nói: “Hy vọng sau này không lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.”

Trì Am gật đầu, mỉm cười vô cùng hiền lành, thành khẩn nói: “Xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa.”

Sau này trước khi đánh ai, nàng nhất định để Tư Ngang lấy vu thuật thiết lập chướng che trước, tuyệt đối sẽ không để chấp pháp giả biết.

Sau khi chấp pháp giả rời đi, Trì Am mới rục rịch hành động.

Chỉ là cuối cùng nàng cũng không ra tay tiếp nữa, nguyên nhân là vì sắc mặt Tư Ngang đã đen sì như đáy nồ rồi,, lại nhìn thêm tên đàn ông áo đỏ không biết là ai kia đang dùng ánh mắt thâm tình nhìn khiến nàng nổi da gà kia. Trì Am cân nhắc giây lát, quyết định vẫn nên rời đi trước.

Dù sao nghe những chấp pháp giả vừa rồi nói, đã xác định được tên đàn ông này là Hoàng tử của nước Đông Lâm, muốn tìm hắn ta rất dễ dàng.

Vậy là Trì Am lập tức kéo theo Tư Ngang bỏ đi.

“Đợi đã…” Thập Tam hoàng tử Đông Lâm Tả Khưu Hàng vội vàng gọi: “Nàng đợi một chút, ta có lời muốn nói.”

Trì Am ngoái đầu nhìn hắn ta.

Tả Khưu Hàng nhìn ánh mắt lạ lẫm của nàng, trong đôi mắt đó không hề oán hận, không quen biết cũng không đau lòng, chỉ có hoàn toàn xa lạ, không tránh khỏi trong lòng cảm thấy đau đớn, bỗng chốc tấm lòng xúc động lại phun ra một ngụm máu.

Trì Am vội vã lùi về sau một bước, trên mặt tỏ rõ vẻ chê bai, lầu bầu: “Ta chỉ tùy ý đánh ra một chiêu thôi, chỉ có một nửa lực đạo, vẫn chưa dùng hết sức đâu…”

Lời này của nàng khiến mấy Kiếm Sư của nước Đông Lâm phẫn nộ.

Tiếp đó, lại nhìn thấy mấy Kiếm Sư xuất hiện, trang phục mặc đều giống với hai vị Kiếm Sư ở bên Thập Tam hoàng tử nước Đông Lâm kia, Trì Am bèn biết lúc này không phải thời cơ để nói chuyện, vội vàng cùng Tư Ngang bỏ đi.

Mặc dù nàng cũng không sợ hãi những cường giả này của Nhân tộc nhưng trước khi làm rõ mọi chuyện cũng không nên ngang nhiên gây sự.

Tả Khưu Hàng trợn trừng mắt nhìn nàng bỏ đi, không kìm được cúi đầu cười châm biếm, sau đó càng cười lại càng to, cuối cùng liên quan tới nội thương, bỗng nôn máu hôn mê.

Một đám hầu cận nhìn thấy vậy chỉ đành đưa hắn ta trở về hành cung của nước Đông Lâm ở khe Thanh Khê.

Dù sao Tả Khưu Hàng cũng có khí huyết thâm hậu nên rất nhanh cũng tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, hắn ta chẳng vội chữa trị vết thương mà đuổi thị tùng trong phòng ra ngoài, hai mắt hắn ta thất thần nhìn bầu trời đang dần trở tối ngoài cửa sổ, cho đến khi trong phòng có thêm một người.

Người đó đứng dưới tia sáng mờ mịt, như một bóng hình hư vô. Đây là ảnh vệ của Linh Đồ Sư Tông gia, là cái bóng bảo vệ cho mỗi đời lệnh chủ.

Tả Khưu Hàng quay đầu nhìn người đó, khàn giọng lên tiếng: “Ảnh Thất, nàng ấy chưa chết… nàng ấy vẫn còn sống… thực sự tốt quá.” Nói xong, hai bàn tay hắn ta che mặt, từng giọt nước mắt lăn ra khỏi những kẽ ngón tay chảy dài.

Giọng nói của hắn ta đầy ân hận.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Ảnh Thất bước lên trước một bước để lộ khuôn mặt thanh tú hiền lành.

“Người ở đâu?” Ảnh Thất vội vàng hỏi.

Hắn ta không hề trả lời.

“Ngươi mau nói đi! Đại nhân ở đâu? Có phải nàng ấy đã bị ngươi và tiện nhân kia hại sắp chết rồi không?” Nghĩ lại những chuyện Tả Khưu Hàng nói khi trước, Ảnh Thất lập tức nổi giận, nếu như không phải cần Tả Khưu Hàng giúp đỡ tìm kiếm, nàng ta đã giết hắn ta từ lâu rồi.

Ánh mắt Ảnh Thất nhìn Tả Khưu Hàng tràn đầy sát ý.

Tả Khưu Hàng lau hết nước mắt trên mặt, khuôn mặt kiều diễm mị hoặc, đan xen cả nét cương nghị và âm nhu trên cùng một người đàn ông, đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở. Hắn ta nâng mặt, đôi mắt như phiếm sáng long lanh, nói: “Hôm nay ta nhìn thấy nàng ở khe Thanh Khê, trông nàng có vẻ rất ổn, không hề chết vì linh độc. Ta đoán rằng linh độc trên người nàng đã được lọc sạch rồi, chắc hẳn là Thiên Vu của Vu tộc ra tay.”

Ngoại trừ Thiên Vu, căn bản không có ai có thể giải linh độc này.

“Vậy ký ức của người…”

“Nàng không nhớ nữa rồi, Đến cả ta là kẻ thù hại nàng như thế, nàng cũng không nhớ nữa.” Tả Khưu Hàng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt xa lạ kia của nàng lại thấy lòng đau như dao cắt: “Lúc đó nàng không hề ra sát chiêu, chỉ đánh ta một kiếm, không hề vừa gặp mặt đã muốn giết ta, chứng tỏ nàng không nhớ nữa.”

Đáy mắt Ảnh Thất xuất hiện mấy phần kích động, nàng ta cúi đầu, cất giọng khó khăn: “Linh đồ phong ấn cấp Thần vốn khó giải, cả đời này của người sẽ không còn có được ký ức trước kia nữa, càng không nhớ đến các ngươi đã hại người… Ha ha, Tả Khưu Hàng, ngươi sống còn có ý nghĩa gì? Suy nghĩ ngươi tự cho là đúng đã hại người năm đó cứu mạng ngươi, còn đi giúp ả tiện nhân kia lừa dối ngươi…”

Tả Khưu Hàng ngẩn người ngồi nơi đó không hề lên tiếng.

Ảnh Thất vô cùng căm hận muốn giết chết hắn ta, nhưng nhìn bộ dạng sống không bằng chết này của hắn ta, lại kìm đi sát ý.

Ảnh Thất nói: “Tốt nhất là ngươi cứ sống đó, phải để đại nhân tận tay lấy mạng của ngươi cùng với ả tiện nhân kia.”

Ảnh Thất nhanh chóng rời đi.

Cõi lòng Tả Khưu Hàng như tro tàn, lát sau ánh mắt mới chuyển, đấu tranh chống người dậy, gọi người lấy thuốc chữa thương.

Hắn ta muốn sống, sống để đi giết người đã lừa dối hắn ta, báo thù cho nàng.



Lúc Trì Am và Tư Ngang trở về nơi nghỉ ngơi của Vu tộc, vội vàng nói: “Ta thực sự không quen biết hắn ta đâu, huynh đừng nghĩ linh tinh.”

Biểu cảm Tư Ngang vẫn điềm tĩnh, nói: “Ta biết nàng không quen biết hắn ta.”

Trì Am đang muốn mỉm cười thì bỗng nghe hắn nói tiếp: “Ký ức của nàng bị linh đồ cấp Thần phong ấn, chỉ có Thần mới có thể giải trừ được phong ấn, nàng mà nhớ được hắn ta mới lạ. Nhưng không có nghĩa là hắn ta không quen biết nàng, nhìn ánh mắt của hắn ta nhìn nàng đúng là tình sâu nghĩa nặng lắm đấy.”

Nói đến đây, trong lòng Thiên Vu đại nhân lại tức muốn giết người.

Hắn không thích người đàn ông khác dùng ánh mắt như thế nhìn nàng, đặc biệt là lúc mà hắn không biết. Nàng sinh sống ở Nhân tộc hơn một trăm năm, hắn không hề biết gì, càng không biết có phải nàng giống như Nhân tộc và những lệnh chủ Tông gia khác rải rác người tình khắp nơi không.

Tuy rằng biết tìm hiểu kỹ những điều này không hay, nhưng trong lòng hắn không nhịn được cảm thấy khó chịu.

Trì Am nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng chắc chắn người đàn ông này đang ghen tuông.

Không biết làm sao, nàng không chỉ chẳng lo lắng mà ngược lại còn thấy buồn cười.

“Khụ! Huynh yên tâm, ta và hắn ta chắc chắn không phải loại quan hệ ấy đâu, vừa rồi huynh cũng nghe thấy lời hắn ta rồi đấy. Hắn ta biết ta ngã từ núi A Nhĩ xuống, nhất định là người mưu hại ta lúc trước, ta chắc chắn đấy.” Trì Am khẳng định chắc chắn.

“Nhỡ may là đuổi vội tới để cứu nàng, vừa đúng lúc nhìn thấy thì sao?” Tư Ngang hỏi ngược lại một câu, hắn chẳng tin là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh Tông gia khi bị người ta hãm hại mà lại không có thuộc hạ tâm phúc trung thành tìm nàng.

Trì Am ngớ người, tiếp tục khẳng định: “Huynh yên tâm đi, ta không có hứng thú với loại yêu mị đê tiện ấy.”

Tư Ngang: “…”

Vậy là nếu như không phải là yêu mị đê tiện, nàng sẽ có hứng thú?