Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 461: Linh Đồ Sư




Mấy ngày sau, Thủy Nguyệt Hoa đích thân đến căn nhà nơi ngõ tĩnh mịch để gặp Trì Am.

Đây là lần thứ ba Thủy Nguyệt Hoa đến căn nhà này, tâm trạng bà ta mỗi lần đến đây cũng khác nhau, khi nhìn thấy cô gái Nhân tộc nhàn nhã ngồi dưới hiên uống trà ngắm hoa, bà ta sắc bén nhận ra được trên thân thể nàng đã không còn bệnh tình của mười năm trước. Cả thân thể đầy linh lực nội liễm không cố ý nhưng ẩn ẩn lộ ra linh áp khiến người khác khiếp đảm không thôi.

Nàng bây giờ mới bao nhiêu tuổi mà đã có thể sở hữu linh lực thâm hậu đến thế, không biết sau này còn đến mức độ nào nữa.

Thủy Nguyệt Hoa thầm thở dài trong lòng, tuy rằng vẫn không biết vị lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh này có mục đích gì ở Vu tộc nhưng nàng có thể bằng thân phận Nhân tộc sinh sống ở thánh địa thành Thiên Hòa của Vu tộc thời gian dài mười năm mà không hề bị Thần Điện Vu tộc đuổi đi, có thể thấy tâm cơ và thủ đoạn của nàng lợi hại.

Hơn nữa, Vu tộc cũng đã trị khỏi bệnh cho nàng, linh lực nhiều hơn, cho dù bà ta không cần tự mình thử nghiệm cũng vẫn cảm nhận được linh lực của nàng thâm hậu.

Chỉ riêng chuyện linh lực thôi cũng đã xác định được lần này nàng tới Vu tộc không phải không có thu hoạch gì.

Thấy vậy, thái độ của Thủy Nguyệt Hoa càng thêm cung kính.

“Nhân tộc gần đây thế nào rồi?” Trì Am hỏi.

“Chắc hẳn người đã nghe nói rồi, lần này Quỷ tộc mưu đồ nghìn năm cuối cùng cũng sinh ra được một Quỷ Vương, dùng sức mạnh của Quỷ Vương phá bỏ phong ấn. Tuy đã có đích thân Linh Đồ Sư và Đại Vu của Vu tộc tới đó nhưng không phong ấn thành công, ngược lại còn bị thương vong thảm hại. Chỉ sợ qua thêm vài năm nữa, đại lục lại lặp lại bi thảm của nghìn năm trước thôi.”

Thủy Nguyệt Hoa nói tới đó, biểu cảm u uất. Quỷ tộc thích ăn người sống, bọn chúng là kẻ thù của cả đại lục, sức mạnh của bọn chúng càng mạnh thì lại càng bất lợi cho những người chủng tộc khác.

Mười năm trước, phong ấn Quỷ tộc có bất thường, Thủy Nguyệt Hoa đã đại diện cho Nhân tộc cố tình tới đây để dò hỏi chuyện này.

Lúc ấy, Thiên Vu khẳng định Quỷ tộc có bất thường nhưng không rõ nguyên do.

Cho đến mấy năm trước, chướng khí ngút trời trên bầu trời địa bàn Vu tộc gây ra những biến động bất ngờ. Vừa rồi Thần Điện Vu tộc cũng truyền ra tin tức chuẩn xác thông báo cho cả đại lục, Quỷ tộc thai nghén nghìn năm, Quỷ Vương ra đời.

Tuy chưa ai từng nhìn thấy Quỷ Vương nhưng không ai dám nghi ngờ lời nói của Thiên Vu.

Lúc đó chúng quỷ ở địa bàn Quỷ tộc phá bỏ phong ấn, phá tổ tràn ra, bên ngoài trở thành gió tanh mưa máu. Vòng biên giới tiếp giáp với Quỷ tộc và Vu tộc đã hình thành tuyến phòng ngự bên phía Vu tộc, lại có Đại Vu của Thần Điện ra tay thiết lập bình phong Vu Thuật che chở, nên Vu tộc bên này ngược lại cũng coi như bình an.

Ngược lại với Vu tộc, tình hình của Nhân tộc chẳng hề tốt như thế, nguyên nhân trong đó… chẳng cần nhắc đến nữa.

“Khoảng thời gian trước, Quỷ tộc đồ sát mấy thành trì của Nhân tộc, may mà có Kiếm Sư cấp Hoàng của nước Đông Lâm đích thân ra tay mới giữ chân được đại quân Quỷ tộc.” Thủy Nguyệt Hoa nói đến đây cũng tỏ ra biểu cảm may mắn.

“Sức mạnh của Quỷ tộc bây giờ còn mạnh hơn nhiều nhìn năm trước. Kiếm Sư cấp Hoàng của hai nước Đông Lâm, Tây Hải dẫn đầu đội quân Nhân tộc đến tiêu diệt Quỷ tộc, đồng thời cử người đến Tông gia mời Linh Đồ Sư của Tông gia thương thảo việc phong ấn Quỷ tộc, hiện giờ đang hẹn gặp mặt ở khe Thanh Khê…” Kể đến đây, bà không khống chế được liếc nhìn Trì Am.

Lần gặp mặt này không giống khi thường, việc liên quan đến an nguy của đại lục, bốn vị lệnh chủ của Tông gia sẽ đều tới dự, hơn nữa, Tứ Lệnh của Tông gia có Bạch Hổ Lệnh đứng đầu lại càng quan trọng hơn nữa, nàng không thể vắng mặt.

Quả nhiên, bà ta nghe nàng lên tiếng hỏi: “Diễn ra vào lúc nào?”

“Gặp mắt ấn định vào tháng chín, vẫn còn thời gian bốn tháng nữa.” Thủy Nguyệt Hoa đáp: “Hơn nữa, lần này ta dẫn đầu Nhân tộc tới Vu tộc cũng vì chuyện này. Nhân tộc mời Vu tộc tham dự đại hội diệt trừ Quỷ tộc lần này.”

Trì Am đáp lời, nàng chậm chạp lắc lư chiếc quạt được bện từ lá Tương Tư, nói tiếp: “Thuỷ tộc trưởng, mười năm qua bà cực khổ rồi.”

Thủy Nguyệt Hoa giật mình, cung kính đáp: “Đây đều là những chuyện tuỳ tùng nên làm, đại nhân không cần như thế.”

Trì Am lại mỉm cười, nàng hỏi tiếp mấy câu liên quan tới chuyện hội nghị, tiếp đó phất tay áo, một tia linh quang chiếu về hướng Thủy Nguyệt Hoa.

Thủy Nguyệt Hoa vươn tay, nhận lấy đồ vật rơi xuống, vừa nhìn kỹ, không nhịn được cảm thấy kinh ngạc.

Đây cũng là một viên đá linh lực, bên trong có bao hàm linh lực vô cùng thuần tuý. Thủy Nguyệt Hoa cũng là tộc trưởng một tộc, không hiếm nhìn thấy đá linh lực của Tông gia, nhưng độ đậm linh lực của những viên đá linh lực kia không tinh thuần bằng viên này.

Không cần nghĩ bà ta cũng biết viên đá linh lực này do chính tay Trì Am ngưng tụ thành.

“Vật này bà nhận lấy, ngày sau có thể cầm nó đến tìm ta giúp đỡ, trong phạm vi năng lực, ta nhất định sẽ đồng ý với bà.” Trì Am nói.

Thủy Nguyệt Hoa tỏ rõ vui mừng, cung kính nói lời cảm ơn.

Cũng chỉ giúp lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh nói mấy câu mà có thể có được đá linh lực đích thân nàng ban tặng, chuyến làm ăn này cũng thật có lợi với bà ta.

Theo quy củ Tông gia Nhân tộc, đá tinh lực của bốn vị lệnh chủ không dễ dàng cho người khác, một khi ban cho người khác chính là có điều hứa, về sau có thể nhờ viên đá tinh lực này đến tìm họ thực hiện lời hứa.

Thủy Nguyệt Hoa cất cẩn thận đá tinh lực, khi rời khỏi căn nhà, bà ta không nhịn được lại đoán một lần nữa xem vị lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh rốt cuộc muốn làm gì, còn về lời nói của nàng, trong lòng Thủy Nguyệt Hoa cũng cảm thấy rất vui, nhưng bà ta cũng hiểu rõ lời hứa của bốn vị lệnh chủ Tông gia không dễ nói ra như thế. Lòng người tham lam nhưng không thể yêu cầu quá đáng, có lẽ bà ta có thể dùng cái này để lấy được lợi tốt cho mình.

Sau khi Thủy Nguyệt Hoa rời đi, Trì Am lôi ra một cuốn vải tơ trong tay áo.

Chất tơ vô cùng nhẹ và mềm, chỉ một cuộn nhỏ nhưng dài đến cả trượng.

Trì Am mở cuộn tơ ra bắt đầu lướt xem. Trên cuốn tơ mềm mại được vẽ rất nhiều loại kết cấu linh đồ và linh phù, đây đều là những linh đồ và linh phù nhập môn đơn giản của Linh Đồ Sư mà Tư Ngang cố tình tìm về cho nàng học luyện.

Bây giờ nàng chỉ có mỗi một thân linh lực lại không có chút ít tay nghề nên có của Linh Đồ Sư cũng rất lãng phí.

Thêm vào đó, nếu nàng muốn quay trở về Nhân tộc, nhất định phải khôi phục lại thực lực của lệnh chủ Bạch Hổ, nếu không khi trở về Nhân tộc, nàng chẳng khác nào dê treo đợi thịt. Trong trí nhớ của Trì Am bây giờ hoàn toàn trống không, cũng không thông thạo chút kỹ năng nào của Linh Đồ Sư, Tư Ngang chỉ đành tìm mấy thứ nhập môn để nàng học trước.

Với quan hệ giữa Vu tộc và Nhân tộc, trong Thần Điện Vu tộc tự khắc cất giữ một số linh đồ và linh phù cấp thấp của Linh Đồ Sư Nhân tộc, nhưng những loại uyên thâm hơn một chút đều nằm trong tay của Tông gia và gia tộc Linh Đồ Sư khác, dĩ nhiên Vu tộc cũng không có.

Lúc Tư Ngang biết nàng có lòng muốn quay trở về Nhân tộc, hắn không hề nói điều gì, hôm sau hắn đến Thần Điện tìm về cuộn tơ ghi lại những linh phù và linh đồ nhập môn của Linh Đồ Sư Nhân tộc cho nàng học hỏi, để xem nàng học được bao nhiêu.

“Nàng không có trí nhớ, cứ coi như học lại đi. Với linh lực và nhận thức của nàng, chắc hẳn rất nhanh có thể vẽ ra được linh đồ cấp cao.” Tư Ngang rất tin tưởng vào nàng.

Trì Am vì thái độ ấy của hắn mà cảm thấy áp lực khá lớn, chỉ sợ mình không đạt được đến yêu cầu của hắn.

Ai mà ngờ khi nàng tĩnh tâm nghiên cứu những linh phù và linh đồ sơ cấp này của Linh Đồ Sư lại phát hiện ra cơ thể mình như tự có ý thức của nó, chưa cần đến nửa ngày, nàng đã có thể vận dụng linh hoạt những linh phù được tạo thành từ linh lực.

Dường như nàng chính là một Linh Đồ Sư trời sinh.

Không, nên nói là, cho dù không còn trí nhớ nhưng trong cơ thể vẫn nhớ rõ mọi thứ thuộc về Linh Đồ Sư.

Những linh phù trong mắt nàng giống như một phần của cơ thể, tuỳ ý cho nàng điều khiển theo mong muốn, dễ dàng có thể tổ thành một bức linh đồ, chữ phù lưu loát, linh quang chói lóa. Qua một khắc, linh quang lúc vừa rồi tan hết đi.

Tiếc là không có giấy linh trắng vẽ linh đồ nên Trì Am chỉ có thể vẽ linh đồ trên giấy trắng thường, trong phút chốc linh quang trên linh đồ loé lên cũng lập tức trở thành một tờ giấy bỏ đi.