Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 448: Linh Đồ Sư




Trì Am ngẩn người nhìn đối phương cầm chiếc túi đính ước kia đi rồi đeo lên thắt lưng của mình với phong thái vô cùng tự nhiên.

Sau khi đeo xong, hắn còn rất tự nhiên nói: “Đi thôi.”

Trì Am: “... ở, đi đâu thế?” Nàng vẫn còn đang ngơ ngác.

“Đương nhiên là đi đến khu rừng Tình Nhân.” Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra nắm lấy tay nàng.

Trì Am bất giác đi theo hắn, mãi đến khi đi được một đoạn đường, nàng mới ý thức đang có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng vẫn còn khá choáng váng. Trong cơn choáng váng, nàng lại cảm thấy rất tự nhiên, như thể dù nam nhân này có làm gì đi nữa thì trong tiềm thức nàng cũng sẽ không có chút phản kháng nào, mà thay vào đó là là một sự vui sướng đang khẽ trỗi dậy từ đáy lòng của nàng.

Thôi thảm rồi, quả đúng là như vậy, nàng đã yêu nam nhân này ngay từ cái nhìn đầu tiên!

Trì Am chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại yêu một nam nhân xa lạ ngay từ cái nhìn đầu tiên, cảm giác này đến quá nhanh khiến nàng cảm thấy mình không còn giống mình nữa.

Tuy nhiên, nàng lại không hề nghĩ đến việc kiểm chế bản thân.

Rừng Tình Nhân nằm ở khu vực phía tây bắc thành Thiên Hòa, khoảng cách đến Thần Điện rất gần, từ xa đã có thể nhìn thấy kiến trúc của Thần Điện ẩn hiện sau những tán cây cao, thật uy nghiêm và trang lệ. Nhờ vào sự thanh tẩy bằng vũ lực của Thần Điện, cây cỏ xung quanh phát triển rất tươi tốt.

Người dân của Vũ tộc do có vu lực nên cũng thích gần gũi với thiên nhiên và có tình yêu thiên nhiên với cây cỏ.

Sức sống dồi dào trong vũ lực thực sự giống với sức mạnh của thiên nhiên trong rừng rậm.

Rừng Tình Nhân, đúng như tên gọi, là nơi mà các cặp tình nhân hay lui tới.

Nơi đây có những cây tương tự cao lớn, hay còn gọi là cây tình yêu, nhờ có vu lực của Thần Điện nên những cây tương tự ở đây luôn tươi tốt, bốn mùa như một, không hề khô héo, hoa nở như lửa, từng chùm vươn mình trong không trung, vô cùng lộng lẫy.

Người ta nói rằng, rừng tương tự được Vu Thần che chở, tất cả những cặp đôi cùng nhau đi xuyên qua khu rừng Tình Nhân sẽ nhận được lời chúc phúc của Vu Thần. Các đôi tình nhân được Vu Thần chúc phúc thì không ai có thể chia cắt được họ, đồng thời, cũng sẽ nhận được lời chúc phúc chân thành từ Vụ tộc.

Do đang trong thời gian lễ hội của lễ tể Vu Thần Nhật nên trong thời gian này có rất nhiều cặp đôi trẻ đã đến đây. Bọn họ cùng nhau đi dạo trong rừng tương tự, nhặt đậu tương tự, cùng nhau thả hoa đăng dưới sự chứng kiến Vu Thần.

Trước khi hai người đến rừng Tình Nhân, những người dân Vụ tộc đi ngang qua đều không thể không liếc nhìn họ.

Chính xác mà nói, là bọn họ nhìn Tự Ngang.

Tư Ngang mặc trên người áo bào Vụ Thần của các Đại Vu ở Thần Điện, dĩ nhiên làm người khác chú ý, thêm vào đó là dung mạo khôi ngô, khí chất cao quý không gì sánh được, đứng ở đó đúng là một kỳ quan tỏa sáng, thu hút sự chú ý của mọi người qua đường.

Nhìn thấy hắn dắt theo một cô nương, thì đã biết bọn họ đang đi đến rừng Tình Nhân, nên cũng bất giác suy đoán thân phận của hắn.

Mặc dù các Đại Vụ của Thần Điện đều không bị cấm yêu đương, nhưng đại đa số Đại Vu đều chuyên tâm tu hành, nên rất ít khi vướng vào chuyện tình yêu. Lâu dần, mọi người cũng quen với việc các Đại Vụ của Thần Điện chăm chỉ từ hành mà quên chuyện yêu đương, thậm chí còn coi đó như là một điều kiện cần có để tu hành.

Cho nên, các Đại Vụ của Thần Điện đều là những người độc thân.

Lúc này, trong mắt của những người dân Vu tộc, Tư Ngang giống như là một vị hòa thượng đột nhiên đi đến rừng Tình Nhân bắt một cô nương về để yêu đương vậy, nên mọi người đều không khỏi tò mò nhìn theo.

Tư Ngang tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, quay đầu nhìn Trì Am, hơi nhướng mày nói: “Nàng không đeo đá vu lực mà ta tặng hay sao?”

“Có chứ!” Trì Am lập tức vỗ vào chiếc túi nhỏ bên hông, bản năng của nàng không muốn để hắn có cơ hội hiểm lầm nàng: “Để ở chỗ này rồi.”

Tư Ngang liếc nhìn một cái, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của cô, vẻ mặt hơi khó

coi.

Đá vụ lực của hắn không phải là thứ mà người bình thường có thể đeo được. Nếu người bình thường có được viên đá vu lực này, không nói đến chuyện sống lâu trăm tuổi, ít nhất tất cả bệnh tật sẽ được chữa khỏi, kể cả những bệnh cứng đầu cũng sẽ được chữa khỏi mà không cần đến thuốc. Thế nhưng, đeo lên người nàng lại không có tác dụng quá nhiều, có lẽ chỉ giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, còn những thứ khác thì không phát huy được nhiều.

Bởi vậy có thể thấy được, sức khỏe của nàng không ổn, cũng không phải là bởi vì sinh mệnh, có lẽ là tổn thương này còn nặng hơn cả bệnh

tật.

Tư Ngang dừng lại việc thăm dò tình trạng cơ thể của nàng, nói: “Nếu nàng mệt thì nói với ta.”

Trì Am ngẩng đầu lên, đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Tuy rừng Tình Nhân không quá dài, nhưng Trì Am rõ ràng không còn sức để hoàn thành cuộc dạo chơi, cuối cùng nàng đã được hắn bế vào lòng, vừa bế vừa đi hết khu rừng.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán của Trì Am, nhưng nàng lại cười vui vẻ, cũng cảm thấy không nói nên lời.

Nàng tự biết cơ thể của mình, khi thấy bản thân không thể cầm cự được nữa, nàng vốn định từ bỏ nhưng nào ngờ nam nhân này lại không đồng ý, cho dù có phải bế nàng thì cũng muốn bể nàng đi hết đoạn đường này. Đối với người dân Vu tộc, rừng Tình Nhân được vu lực của Thần Điện nuôi dưỡng nên có tác dụng gắn kết thần kỳ, chỉ cần đi hết rừng Tình Nhân, bọn họ mới có thể nhận được lời chúc phúc của Vu Thần.

Nếu như các đôi nam nữ của Vu tộc đang đi qua rừng Tình Nhân mà nửa đường quay lại thì tình yêu của họ cũng sẽ đứt gánh giữa đường.

Tất nhiên là Trì Am không tin vào mấy chuyện này, dù sao thì nàng cũng là một người dân của Nhân tộc. Nào ngờ, nam nhân này lại tin, nàng vừa muốn bỏ chạy thì hắn đã sẵn sàng bế nàng đi hết đoạn đường.

Sau khi đi qua rừng Tình Nhân, Tư Ngang đưa nàng đến một ngôi đình hóng mát bên bờ nước để nghỉ ngơi.