Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 445: Linh Đồ Sư




Trì Am chậm rãi quay đầu lại, vừa định nhìn thấy dáng vẻ của người đang ôm mình thì đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện một dám người Vu tộc đang truy đuổi, một viên đá vu lực sắp rớt xuống khỏi không trung, tiếp tục dồn họ sang một góc.

Giữa sự xô đẩy của đám đông, nàng không thể kiểm soát được cơ thể và loạng choạng lùi lại, nếu nam nhân kia không ôm lấy nàng thì nàng đã ngã nhào xuống đất rồi.

Người kia bèn choàng tay qua eo của nàng, ôm nàng vào lòng, bảo vệ nàng rời đi.

Một lúc sau, họ đến một con ngõ yên tĩnh.

Trì Am bị đoàn người chen lấn choáng váng hoa mắt, trong lúc nhất thời cứ như vậy mà nằm trong lòng người đó, cả người mơ mơ màng màng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Mặc dù đã dưỡng bệnh một năm, nhưng trong mắt của đám người Vu tộc này, nàng vẫn là một người bệnh tật yếu đuối. Đặc biệt là linh độc trong cơ thể nàng, nếu như không có vu lực cấp bậc Đại Vu áp chế kịp thời thì sẽ phát tác, khiến cho nàng vô cùng đau đớn.

“Không sao chứ?”

Người kia hỏi, một bàn tay mảnh khảnh thô ráp đặt lên trên trán của nàng, không quan tâm đến mồ hôi lạnh trên trán nàng, một tia sáng xanh nhẹ nhàng lóe lên trong lòng bàn tay của hắn, vu lực thuần khiết truyền vào trong thân thể của nàng, giảm bớt sự khó chịu trong cơ thể.

Toàn bộ lỗ chân lông trên người Trì Am đều được giãn nở, cả người thoải mái, suýt chút nữa ngủ thiếp đi tại chỗ.

Đã lâu rồi không có cảm giác thư thái như vậy, vu lực của người này còn mạnh và thuần khiết hơn vu lực của Đại Vu ở Bộ lạc Nhã Cách. Bên trong vu lực có ẩn chứa sức sống mãnh liệt, khiến thân thể ốm yếu như cây chết vào mùa xuân của nàng hiếm khi bừng lên chút sức sống,

Cho đến khi đối phương thu hồi vu lực, một lúc lâu sau, Trì Am mới mở mắt ra.

Khi mở mắt ra, Trì Am thấy mình đang dựa vào vòng tay của người kia, hắn đang ngồi trên chiếc ghế đá dài dựa vào bức tường xám trong một con ngõ nhỏ. Bên ngoài ngõ, người qua lại khá đông đúc,thỉnh thoảng lại có người của Vu tộc đi vào trong ngõ, khi nhìn thấy bọn họ đều mỉm cười hiểu ý và lịch sự tránh đi.

Những người Vu tộc này đã coi bọn họ như một đôi tình nhân trẻ đến đây để hẹn hò.

Trì Am cũng phát hiện tư thế này của bọn họ không được đúng lắm, nhưng không hiểu sao nàng lại không muốn đứng dậy.

Có một luồng khí tức rất thoải mái ở trên người của người này, khiến nàng không khỏi muốn dính chặt lấy hắn - vu lực trên người của hắn rất mạnh mẽ và thuần khiết, rất có sức hấp dẫn với nàng. Ngoài ra, còn có một thức cảm giác kỳ lạ mà nàng không thể nói thành lời, vì thế mà không kiềm lòng được mà dựa thêm một chút, rồi lại thêm một chút, nói không chứng nàng sẽ có thể nhớ ra điều gì đó...

Cuối cùng, Trì Am cũng đành yếu ớt ngồi thẳng dậy nhìn về phía người kia.

Khi thấy rõ ràng mặt mũi hắn, Trì Am vô cùng sửng sốt.

Đây là một nam nhân Vu tộc đã thành niên, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ, là nam nhân đẹp nhất từ trước đến nay mà Trì Am từng gặp - mặc dù nàng cũng chỉ nhìn thấy được những nam nhân Vu tộc ở Bộ lạc Nhã Cách mà thôi. Dưới đôi lông mày thanh kiếm mảnh mai là một đôi mắt màu tím sẫm, trên đầu hắn đội một chiếc mũ Tháp tang mà các Đại Vu thường hay đội, vành mũ có những hạt ngọc màu sắc xen kẽ với những sợi vải, che phủ hết phần tóc sau đầu của hắn.

Hắn mặc trên người áo bào Vu Thần của các Đại Vu trong Thần Điện. Chiếc áo bào màu trắng được đính nhiều đồ trang sức và đá màu khác nhau, đường viền cổ áo hơi hở ra, để lộ một bộ ngực phẳng lì và rắn chắc, eo thắt một dải lụa có viền rộng đính kèm vô số viên ngọc hình giọt nước, trượt xuống từ cổ áo sang hai bên, nổi bật trên chiếc áo bào trắng.

Hắn cụp mắt xuống, nhìn nàng bằng một đôi mắt màu tím sẫm.

Trong lúc hoảng hốt, Trì Am suýt chút nữa đã nghĩ rằng mình đã nhìn thấy những vì sao trong đôi mắt này, sức mạnh của các vì sao như hiển hiện trong đôi mắt của hắn.

Nàng định thần lại, lùi lại không chút dấu vết, mím môi cười với hắn: “Cám ơn huynh, ta không sao.”

Hắn ừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, đột nhiên nói ra: “Ngươi là Nhân tộc sao?”

Trì Am ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Ta là một người Nhân tộc được người của Vu tộc cứu. Lần này ta đi theo người của Vu tộc đến thành Thiên Hòa tham gia lễ hội vào ngày lễ Vu Thần Nhật.” Vừa nói, nàng vừa nở một nụ cười tươi rói với hắn.

Nam nhân đột nhiên ngây người.

Sau đó lại nghe được cô gái Nhân tộc này nói: “Ta tên là Trì Am, huynh tên là gì?”

“Tư Ngang.” Hắn trả lời, sau đó nói thêm: “Cái tên có ý nghĩa rất đặc biệt, chẳng lẽ ngươi không biết tên của Linh Đồ Sư không nên tùy tiện nói cho người của Vu tộc hay sao? Tinh lực của Vu tộc có thể lập ra lời nguyền chỉ với một cái tên thôi.”

“Ta không biết, ký ức của ta đã bị người ta phong ấn rồi, nên không thể nhớ được rất nhiều chuyện.” Trì Am vẫn tươi cười: “Đương nhiên, còn một nguyên nhân khác, ta tin tưởng huynh.”

Nam nhân không khỏi nhếch miệng mỉm cười, tâm trạng đột nhiên vui sướng một cách khó hiểu.

Cảm giác vui sướng này khiến hắn có chút tò mò về cô gái Nhân tộc này, không hiểu sao hắn lại không thể rời mắt khỏi nàng, đặc biệt là nụ cười của nàng, khiến hắn cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu.

Nhưng hắn có thể khẳng định, bản thân mình từ trước tới nay chưa từng gặp nàng, huống chi đây còn là một Nhân tộc.

Tuy rằng trông nàng không được khỏe, nhưng nụ cười rất ấm áp, hiển nhiên nàng là một người rất bình thường, lúc này lại nghe nàng nói: “Y phục trên người huynh có phải là áo bào Vu Thần mà các Đại Vu của Thần Điện hay mặc phải không? Huynh chính là Đại Vu được phụng dưỡng ở Thần Điện phải không? Huynh đã từng gặp Thiên Vu hay chưa?”

Hắn không hiểu nói nói: “Gặp rồi thì làm sao? Chẳng lẽ một Nhân tộc như ngươi lại muốn gặp Thiên Vu?” Vừa nói hắn vừa vẫy tay một cái, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một chén trà thảo mộc đang bốc khói nghi ngút, đưa cho nàng.

Trì Am nhìn hắn, không nhịn được mà bật cười.

Chẳng lẽ hắn không nhận ra rằng ngôn ngữ và hành vi của mình rất mâu thuẫn sao? Giọng điệu rõ ràng là rất ác liệt, nhưng hành động thì không phải vậy. Chẳng lẽ đây chính là minh chứng của việc nói một đằng làm một nẻo?

Trì Am nhấp một ngụm trà thảo mộc, thấy trà thảo mộc ngon hơn nhiều so với loại mà Đại Vu của Bộ lạc Nhã Cách pha chế, sắc mặt của nàng cũng thoải mái hơn.

“Là một người bằng hữu của ta, à, không thể gọi là bằng hữu, nàng ấy giống như người thân của ta vậy. Nàng ấy tên là Tùng La, là một cô nương rất đáng yêu, nếu không phải nàng ấy cứu ta, có lẽ ta đã chết từ lâu rồi. Sức khỏe của ta không tốt, Tùng La vẫn luôn muốn tìm Thiên Vu giúp ta chữa bệnh, nàng là một cô nương tốt...”