Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 438: Linh Đồ Sư




Tùng La đặt chiếc sọt chứa đầy thảo dược xuống, rửa sạch tay bằng nước sạch trên giá. Sau đó, nàng ấy vừa lau tay bừng chiếc khăn mềm trắng, vừa đi vào trong phòng để kiểm tra tình hình của người con gái nằm bất tỉnh trên giường như nàng ấy vẫn thường làm suốt một tháng qua.

Vốn tưởng rằng cô gái đó sẽ vẫn hôn mê như mọi hôm, nhưng khi nàng ấy vừa ngó vào, thì đã bắt gặp một đôi đen láy, ánh mắt sáng ngời.

“Ôi, ngươi đã tỉnh rồi à!” Tùng La vui vẻ thốt lên.

Người trên giường nhìn nàng ấy chằm chằm, không nói tiếng nào.

Tùng La vừa kiểm tra sức khỏe cho nàng vừa vui vẻ nói: “Ngươi hôn mê một tháng rồi, lúc đó lượm ngươi về, toàn thân của ngươi rách rưới, trên người không còn chỗ nào lành lặn. Bọn ta đều cho rằng không cứu sống được người. Mã Y thẩm thẩm đã để cho ta thử cứu ngươi, không ngờ rằng sức sống của ngươi ngoan cường như thế. Đương nhiên, đó còn là bởi vì ta không ngừng dùng vu thuật cứu ngươi, mới có thể cứu được ngươi trở về! Sau này ngươi nhất định phải báo đáp ta đấy nhé...”

Cô gái vẫn nhìn nàng ấy, không nói câu nào.

Đột nhiên, ánh mắt của nàng rơi vào tay của Tùng La, tay của Tùng La nổi lên một tia sáng màu xanh lá. Ánh sáng đó sáng vô cùng, toát lên sức sống mãnh liệt, khi ánh sáng xanh đi vào cơ thể, cơn đau của cơ thể đột nhiên dịu đi rất nhiều, không còn cơn đau đến mức không thở nổi nữa.

Sau khi kiểm tra một lần, trên mặt Tùng La nở nụ cười vui sướng: “Mặc dù cơ thể của ngươi vẫn còn rất tả tơi, nhưng ngươi có thể tỉnh lại, chứng minh ngươi đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.”

Cô gái trên giường vẫn nhìn nàng ấy chăm chú và không nói gì.

Tùng La đột nhiên vỗ đầu một cái, nhớ ra gì đó, nói: “Đúng rồi, ta tên là Tùng La, giống như ngươi thấy, ta là người của Vu tộc! Ta thấy ngươi chắc hẳn là người của Nhân tộc rồi, ngươi tên là gì?”

Cô gái nhìn nàng ấy một lúc lâu, rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Ta … Ta không biết, ta không nhớ rõ.”

Tùng La trợn to mắt, sau đó cô chạy ra ngoài như một cơn gió, hét lên: “Mã Y thẩm thẩm, không hay rồi …”

Một lúc sau, Tùng La kéo một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi đi vào.

Trang phục trên người phụ nữ này cũng giống với Tùng La, có màu sắc sặc sỡ. Trên đầu người này đội một chiếc mũ được trang trí bằng đá quý và những chiếc lông vũ sặc sỡ, cùng với những chuỗi hạt ngọc buông thõng xuống hai bên. Bà ấy có một làn da bánh mật nổi bật, bên hông đeo một con dao rựa khảm đá quý, nhanh chân đi đến, khí thế phi phàm.

Sau khi Mã Y dùng vu lực kiểm tra toàn diện cho cô gái nằm trên giường, vẻ thương hại hiện rõ trên khuôn mặt bà ấy.

“Trí nhớ của nàng ấy bị người ta phong ấn lại rồi.” Mã Y nói.

“Gì ạ? Phong ấn?” Tùng La nghiêng đầu.

“Đây là một phương pháp của Nhân tộc. Nghe nói trong Nhân tộc có một loại linh đồ phong ấn thần cấp, có thể phong ấn ký ức của con người, khiến cho người kia cả đời cũng không thể khôi phục ký ức. Nhìn vết thương trên người nàng, chắc hẳn người kia phải vô cùng căm hận nàng, cho nên mới phải phong ấn ký ức của nàng, không cho nàng trở về.”

Sau khi nghe Mã Y phân tích, Tùng La nhìn cô gái trên giường, ánh mắt có thêm phần thương xót, lẩm bẩm nói: “Nhân tộc quả nhiên toàn là những nhân vật đáng sợ, bọn họ đấu tới đấu lui, có ý nghĩa gì chứ?”

Mã Y không hề trả lời nàng ấy, phát hiện cô gái mà Tùng La nhặt về vẫn có thể tỉnh lại, chứng tỏ rằng mệnh của nàng vẫn chưa đến lúc tận số, lại nhìn thấy nàng thê thảm như vậy, trong lòng cũng có một chút đồng tình, vì thế bà ấy đã phụ giúp một tay, dùng vu lực của bản thân giúp nàng nuôi dưỡng thân thể, chữa trị gân mạch và xương cốt của nàng.

Sau một hồi bận rộn, Mã Y mới từ từ thu hồi lại vu lực của mình, nói với cô gái im lặng nằm trên giường rằng: “Tùng La nhặt được ngươi thì gân mạch toàn thân ngươi đã đứt, xương cốt cũng gãy hết. Có thể cứu ngươi một mạng, có thể coi như là phúc khí của ngươi. Hiện tại ngươi chưa thể cử động, cần đợi cho xương cốt của ngươi liền lại, sau đó sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của ngươi nữa. Còn những vấn đề khác, Vu tộc bọn ta cũng không có biện pháp nào đâu.”

Mã Y nói rất ngắn gọn, cũng không để ý liệu cô gái trên giường có nghe hiểu hay không. Sau đó bà ấy báo lại cho Tùng La một tiếng rồi rời đi.

Sau khi Tùng La tiễn Mã Y về, vừa trở về phòng đã thấy cô gái kia đã ngủ say, cũng không quấy rầy nàng. Tùng La đổ những thảo dược hôm nay hái được ở trên núi ra, phân loại rồi cất đi. Thấy cũng đã tốn khá nhiều thời gian nên nàng ấy bèn đi nấu cơm.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tùng La nấu một bát thuốc khá nồng, đánh thức cô gái trên giường.

“Mặc dù vu thuật của bọn ta có thể chữa bệnh, nhưng cũng không phải vạn năng. Ngoài những vết thương khác nhau thì trong cơ thể ngươi vẫn còn sót lại một loại độc, tạm thời ta vẫn chưa nghiên cứu ra thành phần của loại độc này, nên chỉ có thể tạm áp chế.”

Tùng La vừa lải nhải vừa đút cho nàng uống thuốc, nhìn thấy nàng uống hết bát thuốc đắng ngắt mà không hề nhíu mày lấy một cái, nàng ta không khỏi mỉm cười an ủi: “Ngươi đừng sợ, nếu ta đã cứu ngươi về thì sẽ không bởi vì ngươi là Nhân tộc mà ghét bỏ ngươi đâu. Về sau ngươi cứ sống ở đây, dù sao ta cũng không có cha mẹ người thân gì cả, ta sống một mình, chúng ta cứ nương tựa vào nhau vậy.”

Tùng La càng nói càng hăng, cha mẹ của nàng ấy bất ngờ qua đời từ khi nàng ấy còn rất nhỏ, nên nàng ấy sống cùng với thúc thúc và thẩm thẩm. Tuy nhiên, nàng ấy không phải con nhà thúc thúc, nên đợi khi nàng ấy sáu tuổi có thể tự mình nấu cơm thì đã chuyển ra ngoài, tự sống một mình.

Mặc dù lần này nhặt được một cô gái của Nhân tộc, nhưng nàng ấy vẫn rất vui mừng vì trong nhà có thêm một người. Hơn nữa, cô gái này còn bị người ta phong ấn ký ức, đoán chừng cả đời nàng đều không nhớ nổi mình là ai và sẽ không tìm được đường về nhà. Nàng sẽ không còn nơi nào khác để đi ngoài việc ở lại đây.

Tùng La đặt chén thuốc sang một bên, lấy ra một cái hộp từ trong tủ mây bên cạnh, lấy ra một chiếc lệnh bài màu đen to cỡ lòng bàn tay, nói: “Ta nghĩ, đây cũng là đồ của ngươi, khi ta tìm được ngươi thì vật này ở ngay bên cạnh.”

Khi cô gái trên giường nhìn thấy tấm lệnh bài, nét mặt của nàng đột nhiên đông cứng lại.

Hai mắt của nàng dán chặt vào chữ đỏ thẫm khắc trên tấm lệnh bài. Chữ này được khắc theo thể Triện, rồng bay phượng múa, chiếm hết diện tích trên tấm lệnh bài. Mặc dù không có trí nhớ, nàng vẫn có thể dễ dàng nhận ra chữ này.

Am.

Một mặt của lệnh bài được khắc chữ “Am”, mặt còn lại được khắc chữ “thập tam”. Tất cả đều là chữ đỏ khắc trên nền đen, nét chữ màu đỏ phát ra ánh sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết là không hề tầm thường.

Tùng La đưa lệnh bài cho nàng, tiếp tục nói: “Nghe nói, một số gia tộc ở Nhân tộc rất nghiêm khắc trong việc tôn ti trật tự của các thanh viên trong gia đình. Chỉ có người của Tông gia mới có thể có loại lệnh bài đại biểu thân phận này. Chắc hẳn thân phận của ngươi trong Nhân tộc cũng không hề bình thường. Ta đã hỏi Cách Lỗ thúc thúc, thúc ấy hiểu được một số chữ viết của Nhân tộc, cái chữ này đọc là “Am”, ta nghĩ đây chắc hẳn là tên của ngươi, ngươi cũng không biết mình họ gì, vậy sau này cứ gọi ngươi A Am đi.”

“A Am” quay đầu nhìn nàng, trầm mặc một lát, mới nói: “Trì Am.”

“Ôi ôi, ngươi nhớ ra rồi à?” Tùng La giật mình hỏi.

Trì Am lắc đầu: “Không, chỉ cảm thấy có lẽ là như vậy hôi, A Am nghe không hay.”

Tùng La nhún vai một cái, nếu nàng đã khăng khăng như vậy thì cứ gọi là Trì Am đi.