Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 425: Hắc Ám Xâm Nhập




Trì Am nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường uể oải không chịu nhúc nhích, trên tấm lưng trần còn để lại những vết xước. Thấy vậy, mặt cô đỏ ứng, tim đập dồn dập. Lúc nào cũng thế, anh chỉ bất giác vô tình nhưng lại giống như công khai quyến rũ dụ hoặc cô, muốn dụ cô lên giường lăn lộn với anh.

Chết tiệt! Rõ ràng trên thế giới này, giá trị vũ lực của cô cũng mạnh hơn một trạch nam như Tư Ngang. Tại sao ở trên giường cô vẫn để anh dễ dàng thực hiện được dục vọng như vậy?

Trì Am suy tư một lúc, chỉ có thể quy tất cả những điều này là do trái tim mềm yếu của cô.

Bởi vì quan tâm anh cho nên cô mới mềm lòng.

Đến cùng, cô vẫn không nỡ buông tay.

Dù người đàn ông này có là ai hay đến từ đâu, nếu không có anh, cô sẽ phải một mình đi khắp ba ngàn thế giới, trong cuộc hành trình không hồi kết này, cuối cùng cô sẽ gục ngã.

Bởi vì có anh luôn đi theo bảo vệ cô ở những thế giới này, nên mỗi khi cô đến một thế giới mới, cô đều có thể phấn chấn tinh thần mà đối mặt với mọi thứ, chỉ vì cô biết rằng họ sẽ luôn gặp nhau, yêu nhau và cuối cùng được ở bên nhau.

Nếu như không có anh...

Nghĩ tới đây, cô nhịn cười không được.

Nếu trái tim anh đã vặn vẹo và hắc hóa, cô thì không chắc? Anh không buông bỏ cô, và cô cũng cần có anh bầu bạn. Nếu như không có anh, cô có thể tưởng tượng số phận của bản thân mình sẽ thế nào, cuối cùng cô sẽ lạc vào ba ngàn thế giới này mà đánh mất chính mình.

Tư Ngang mặc quần áo vào, đột nhiên cảm giác được điều gì đó, quay đầu nhìn cô, dùng một đôi mắt màu tím sẫm dò hỏi nhìn cô.

Trì Am cười nói: “Tối hôm qua căn cứ Tự Do náo nhiệt như vậy, không biết hiện tại thế nào rồi.”

Cảm giác được không phải là những gì cô muốn nói, nhưng chẳng hiểu sao anh lại không hỏi đến cùng, thản nhiên nói: “Ai biết được.”

Khi cả hai ra khỏi phòng thì thấy Phương Lạc Chương đang bận rộn trong bếp, khi bước ra thì thấy cậu ta mang theo một lồng cua vàng mới hấp.

Trì Am bảo Phương Lạc Chương cùng ngồi xuống ăn sáng, hỏi cậu ta: “Cậu đến đây khi nào? Có gặp phải nguy hiểm gì không?”

“Tôi thức dậy lúc sáu giờ sáng rồi, căn cứ Tự Do có nguy hiểm gì không?” Phương Lạc Chương kẹp lấy cái bánh bao, vừa nhìn bọn họ vừa ngây ngốc hỏi một câu.

Trì Am cười nói: “Đương nhiên không có.”

Phương Lạc Chương nhanh chóng bỏ chiếc bánh bao xuống mà vui vẻ thưởng thức món ngon trong thời kỳ mạt thể.

Mặc dù là mạt thế, nhưng chỉ cần có bản lĩnh thì có thể kiếm được rất nhiều thức ăn ngoan ngoài hoang dã.

Trên thực tế, cái mạt thế này, theo nhiều nghĩa khác nhau chính là ngày tàn của loài người. Mà cũng vì toàn bộ hành tinh đã rơi vào ngày tận thế nên loài người đã không còn yêu cầu quá mức với nó nữa, thế giới tạm thời được tĩnh dưỡng. Sự suy thoái của hệ sinh thái cuối cùng đã được kiềm chế, được ở v ào trạng thái phát triển mạnh.

Ăn sáng xong, bọn họ đi về phía tòa nhà văn phòng của Long Tổ.

Dọc theo đường đi, có thể nhìn thấy các Chiến sĩ cuồng đang mệt mỏi tuần tra trên đường, trên mặt đất còn có vết máu chưa khô, trong không khí cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.

Phương Lạc Chương trợn trừng mắt, cuối cùng cậu ta cũng hiểu những lời Trì Am nói ban nãy là có ý gì.

Ánh mắt cậu ta bị thu hút bởi đống xác người chất chồng lên nhau trong ngõ tối, cuối cùng nhìn hai người đang thản nhiên đi ở trước mặt, trong lòng chợt cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Khi đến cửa tòa nhà văn phòng của Long Tổ, bọn họ bắt gặp Irya đang khá uể oải.

Cô ấy ngồi trên cầu thang, nhìn lên bầu trời mùa hè trong vắt, trông cô ấy có vẻ ngơ ngác. Ánh ban mai lộng lẫy rơi vào người cô ấy, khiến cô ấy như một con búp bê vô hồn.

Trì Am chậc lưỡi một tiếng, xem ra chuyện tối ngày hôm qua đã tạo cho cô gái này một đả kích rất lớn.

Đồng hành với Irya được hai tháng, Trì Am đã hình dung được môi trường sống của cô gái này. Ở thế giới năm trăm năm sau, mặc dù những sinh vật nguy hiểm trong tinh tế còn mạnh hơn và đáng sợ hơn so với các sinh vật dị hình, nhưng đối với các học sinh thiếu niên của học viện quân sự, đó là kẻ thù của họ, và con người là sinh vật cần được bảo vệ, vì vậy cô ấy tin rằng nhân loại chính là bạn đồng hành của mình, giết người là việc hoàn toàn sai trái.

Trước thời mạt thế, xã hội pháp trị, việc giết người quả thực là sai trái và cần bị pháp luật trừng trị.

Nhưng bây giờ không phải là một xã hội được cai trị bởi luật pháp nữa rồi, mà là một mạt thế bấp bênh.

Trì Am dừng lại nói với Tư Ngang: “Tư Ngang, hai người lên đi, em ở chỗ này chờ hai người.”

Tư Ngang liếc nhìn Irya, chậc một tiếng rồi dẫn người lên lầu.

Đợi đến khi Tư Ngang, Mai Gia Niên và những người khác đi xuống thì thấy Trì Am và Irya cùng ngồi ở trên bậc thang. Hai cô gái đang tươi cười trò chuyện với nhau, trông rất thoải mái.

Trì Am đứng dậy mỉm cười với Mai Gia Niên: “Anh Mai, lần này đã gây rắc rối cho anh rồi.”

Mai Gia Niên đã bận rộn cả đêm qua, hiện giờ rất mệt mỏi, nhìn thấy thủ phạm gây ra vụ hỗn loạn ở căn cứ Tự Do lần này, anh ta không biết phải nói gì.

Tức giận sao? Ngược lại cũng không đến nỗi, anh ta biết rõ là cô muốn gây chuyện và đã có chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là không ngờ rằng vấn đề ở căn cứ Tự Do còn nghiêm trọng hơn so với những gì mà anh ta tưởng tượng. Do phải hao phí rất nhiều tâm tư và khí lực cùng với thời gian cả một đêm, nên giờ anh ta đang cảm thấy khá mệt mỏi, có chút hối hận khi để Ngao Dẫn rời đi.

Nếu có Ngao Dẫn ở đây, những chuyện này có thể ném cho anh ta.

Dù sao ban đầu căn cứ Tự Do cũng là do là ba người bọn họ cùng nhau xây dựng, Ngao Dẫn cũng đã dành không ít tâm huyết vào nó.

Mai Gia Niên nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, nói với Trì Am: “Cô Trì, thật ra lần này phải là tôi cám ơn cô mới đúng.”

“Cám ơn vì tôi đã gây sự sao?” Trì Am cười hỏi lại.

Mai Gia Niên bật cười: “Nếu không phải nhờ cô, tôi cũng không biết tình hình ở căn cứ Tự Do lại nghiêm trọng như thế. Cho nên, phải cảm ơn cô!”

Trì Am chỉ cười mà không nói gì.

Irya liếc nhìn Mai Gia Niên, rồi lại đăm chiêu nhìn sang Tư Ngang, La Thành và những người khác.

Sự hỗn loạn ở căn cứ Tự Do lần này có sự tham gia của hầu hết các thế lực. Sau một đêm, mặc dù cuộc hỗn loạn đã lắng xuống nhưng vẫn còn nhiều việc phải giải quyết, nên chẳng mấy chốc Mai Gia Niên đã rời đi.

Nhìn thấy anh ta bận tối mày tối mặt, Trì Am quan tâm hỏi vài câu, sau đó mới biết tối hôm qua chiến đội Hoa Hồng đã hợp lực với Tôn Đồng ở phía bắc và một số thế lực khác tấn công vào địa bàn của của Long Tổ và Ẩn Đội. Tất nhiên, Mai Gia Niên do có chuẩn bị từ trước nên đã nhanh chóng đánh bại người của Ẩn Đội, đồng thời Mai Gia Niên cũng yêu cầu những người ẩn nấp ở phía bắc bắt đầu hành động ngay lập tức.

Kết quả là phía bắc thất thủ, Long Tổ cử người tiếp quản các thế lực lượng ở phía bắc, chiến đội Hoa Hồng tổn thất nặng nề, các thế lực phụ thuộc vào bọn họ cũng bị Mai Gia Niên thẳng tay diệt trừ.

Sau khi Trì Am nghe xong, vừa xoa xoa cằm vừa nói với Tư Ngang: “Haiz, dù sao hiện tại Mai Gia Niên cũng phải bận rộn một thời gian nữa. Chi bằng hôm nay chúng ta hãy rời khỏi căn cứ Tự Do luôn đi.”

Tư Ngang liếc cô một cái, nào có chuyện không biết cô đang nghĩ gì, cô cho rằng chạy ra bên ngoài là có thể tránh được chắc?

Anh cười dịu dàng nói: “Được thôi.”