Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 422: Hắc Ám Xâm Nhập




Anh vẫn chưa hết giận, cắn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô, cắn một lát rồi mình lại đau lòng, lại gần hôn một cái rồi mới đứng dậy, lấy một chai nước trên bàn uống hết nửa chai, thấy cô trông rất đáng thương, bèn cho cô uống mấy ngụm.

Trì Am nằm trong lòng anh, vẻ mặt tội nghiệp: “Anh phải tin em, em thật sự không bỏ chạy. Khi đó em đuổi theo một thể tiến hóa cấp B đến thành phố vùng duyên hải, vốn định làm rõ chuyện của đám thể tiến hóa cấp B kia rồi sẽ trở về, nào ngờ đi mãi lại đến tận phía nam...”

Lúc đó bay nhảy quá sướng, lại thêm có cả Irya thực lực cũng không thấp, hai người hợp tác đồng hành, cái gì cũng không thành vấn đề, coi như một chuyến du lịch đúng lúc, cho nên thật sự không nghĩ tới chuyện phải trở về.

Quả nhiên là bay nhảy nhất thời sướng, kết quả vào lò hỏa táng!

Sau khi khai báo rõ ràng sự việc, cô lại phàn nàn: “Chất lượng của di động thông minh mà anh cho em đúng là chẳng ra gì, mới quăng có tí mà đã hỏng. Em đành phải kêu Irya dùng vòng thông minh định vị số của anh rồi gửi tin nhắn cho anh, chẳng lẽ anh không nhận được?”

“Nhận được rồi.” Anh bình tĩnh đáp.

Trì Am lập tức phấn chấn, ôm chắn ngồi dậy, vẻ mặt tươi tắn: “Nếu đã nhận được thì sao anh còn tức giận?” Nếu không phải mới gặp mặt, khí tức hắc hóa đáng sợ trên người anh đều tràn ra ngoài thì sao cô lại sợ hãi mà bỏ chạy?

Tư Ngang cười lạnh: “Anh không nên giận ư?”

“... Anh vui là được.” Trì Am mệt mỏi nói, sau đó lại nằm vào lòng anh.

Anh dựa lưng vào giường, vươn tay lấy một gói thuốc lá trên tủ đầu giường, vốn định hút một điếu để bình tĩnh một chút, nhưng nhìn thấy người trong lòng, anh lập tức buông bật lửa, chỉ ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn xa xăm không nói một lời.

Trì Am ngủ trong lòng anh hai tiếng, mãi đến buổi trưa mới phấn chấn tinh thần.

Tư Ngang chỉ mặc một chiếc quần dài, vẫn ngồi tựa vào đầu giường nhìn cô loanh quanh tìm quần áo, ánh mắt lướt qua thân thể cao gầy cân đổi của cô, cực kỳ hài lòng về những vệt màu rực rỡ mà mình để lại trên làn da ấy, không uổng công anh vất vả một đêm. Đương nhiên càng khiến anh hài lòng hơn là thể lựa và sức chịu đựng của cô hơn hẳn người bình thường, càn quấy mười mấy tiếng, chỉ cần nghỉ ngơi hai tiếng cô đã khỏe khoắn, có thể thấy được bình thường hiệu quả tu luyện của cô không tệ.

Ừm, vẫn có thể quá quắt hơn một chút.

Trì Am vừa mặc quần lót xong thì không nhịn được rùng mình, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên giường.

Anh chậm rãi nở nụ cười với cô.

Trì Am lại run lên.

Đừng cười, anh cười trông cứ như ác ma, khiến cô có một loại ảo giác ngay sau đó anh ấy sẽ lôi mình vào phòng tối không thấy ánh mặt trời rồi bum mình tới chết.

Rốt cuộc tính cách quỷ dị của người đàn ông này được hình thành kiểu gì vậy?

Tư duy của cô bắt đầu phát tán, động tác mặc quần áo cũng không khỏi chậm chạp hơn một chút, mãi tới khi một lồng ngực áp sát sau lưng

mình, một bàn tay thon dài trắng nõn vươn tới, tiếp nhận dây áo mà cô đang cầm trong tay định cài lung tung, chẳng những giúp cô cài cúc áo mà còn giúp cô chỉnh lại một chút.

Trì Am: “...”

Trì Am lập tức nhảy ra, mặt hơi đỏ: “Để em tự làm.”

Anh hất cằm, khinh thường hừ một tiếng: “Có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng thấy đâu?” Không chỉ từng thấy mà còn từng sờ, từng hôn, từng cắn...

Trì Am không có lời nào để đáp lại.

Biểu hiện của anh quá tự nhiên, trái lại khiến tay già đời như cô trở nên ngây thơ.

Sau khi sửa soạn lại chỉnh tề, cuối cùng hai người cũng rời khỏi phòng.

Trong phòng khách không có người, vẫn giữ nguyên tình trạng như ngày hôm qua mấy người Mai Gia Niên rời đi, có thể thấy được trong khoảng thời gian này họ vẫn không sang đây quấy rầy, ngay cả cô nhóc Irya ngây thơ không tinh ý kia cũng không trở về, chắc là bị người khác khuyên nhủ giữ lại.

Tư Ngang lấy ra một di động thông minh gọi điện cho Phương Lạc Chương, chưa đầy mười phút sau, Phương Lạc Chương và mấy Chiến sĩ cuồng mang theo thức ăn nóng hổi lại đây.

Ngửi được mùi thức ăn trong không khí, bụng Trì Am kêu ọc ạc. Cô đã đói đến mức có thể ăn hết một con trâu được luôn.

Khi Phương Lạc Chương bày biện các món ăn mới nấu xong, Trì Am vội vàng bưng bát bởi com.

Tư Ngang chậm rãi gắp một miếng gà hầm nấm cho cô, nói: “Đừng vội, không đủ ăn thì kêu Phương Lạc Chương đi nấu tiếp.”

Phương Lạc Chương rất vui lòng được phục vụ cho cô. Cậu ta biết bởi vì tu luyện nên Trì Am ăn rất nhiều, cho nên bữa cơm này cũng nấu với số lượng dành cho mấy người ăn.

Nhưng cậu ta không ngờ từng đó mà vẫn chưa đủ ăn = =!

Chẳng lẽ đêm qua yêu tinh đánh nhau còn hao tổn thể lực hơn cả tu luyện?

Khi Mai Gia Niên và Irya sang đây, lập tức nhìn thấy hai người đang ngồi trên bàn cơm ăn bữa trưa.

Thấy hai người họ, cả hai không khỏi sửng sốt.

Lúc này Trì Am đang cắm mặt ăn cơm, Tư Ngang chẳng mấy khi đụng vào mấy món ăn trên bàn. Một tay anh chống cằm, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho người đang ăn hăng say kia, nhìn một chồng đĩa đặt bên cạnh là biết hầu hết thức ăn đều bị cô tiêu hóa hết.

Thấy họ đã đến, Trì Am ngẩng đầu lên nhìn họ, cười với họ một cái rồi tiếp tục chăm chỉ lấp đầy bụng.

Tự Ngang thậm chí chẳng buồn bố thí cho hai người một ánh mắt.

Thấy Phương Lạc Chương lại bưng một đĩa xương sườn nướng mật màu đỏ au từ trong nhà bếp, Irya sắp chảy nước miếng tới nơi, nhưng Tư Ngang đang ngồi đó nên cô ấy không dám ăn chực.

Chờ đến khi Trì Am cuối cùng cũng đã lấp đầy bụng, mấy người Mai Gia Niên đã đứng chờ một tiếng.

Họ nhìn bụng Trì Am, ăn nhiều đến thế mà bụng vẫn phẳng lì, rốt cuộc đồ ăn đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ bụng cô ấy liên kết với lỗ đen của chiều không gian khác?

Trì Am không hề cảm thấy xấu hổ, bưng ly trà quất do Phương Lạc Chương pha, thỏa mãn ngồi trên sofa.

Mai Gia Niên lễ phép hàn huyên với Tư Ngang: “Hôm qua cậu chủ Tư nghỉ ngơi có tốt không?”

“Cũng không tệ lắm.” Tư Ngang thản nhiên đáp.

Không thể nhìn thấy điều gì trên mặt anh, Mai Gia Niên tiếp tục hàn huyên.

Irya không nhịn được mà nhìn Trì Am. Mặc dù cô ấy còn nhỏ, nhưng cái gì nên biết đã biết hết rồi, không cho rằng tôi qua hai người ở trong phòng chỉ là đắp chăn ngủ không. Nhưng nhìn Trì Am mặt mày tươi tắn chứ không thấy chút mệt mỏi nào, lúc nãy còn có thể ăn nhiều như vậy, thật sự không thấy một chút khác thường.

Irya hơi rối rắm, nghi ngờ có phải mình làm tưởng hay không.

Thái độ của mọi người tự nhiên đến mức tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, như thể Tự Ngang và Trì Am không hề ở trong phòng lăn lộn đến trưa mới dậy.