Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 393: Hắc Ám Xâm Nhập




Trì Am cũng không lấy làm lạ, nói tiếp: “Theo ý của Phương Lạc Chương thì trước khi trùng sinh, Đào Vi Lan đã chết vì anh, cho nên kiếp này cô ta mới luôn nhằm vào anh.”

Tư Ngang càng khinh thường: “Mặc dù vào thời điểm nào đó, cách làm và suy nghĩ của nhân loại đúng là rất ghê tởm, nhưng dù nhân loại ghê tởm đến mấy thì vẫn là đồng loại, chỉ vì bị người khác phản bội mà cho rằng toàn bộ nhân loại đều không đáng tin, đi yêu dị hình… Chậc, bản năng của dị hình là thôn tính, chưa bao giờ yêu nhân loại cả! Rốt cuộc cô ta ngu xuẩn cỡ nào mới chọn yêu đương với vua dị hình? Có chắc vua dị hình kia không phải giả vờ yêu đương với cô ta chỉ vì linh tuyền trên người cô ta không?”

“Lỡ người ta là chân ái thì sao?” Trì Am cố ý nói.

Tư Ngang nhìn cô: “Thế thì liên quan gì tới tôi?”

Trì Am cạn lời.

Đúng là không liên quan tới anh. Anh chính là người được tác giả nguyên tác và tác giả fanfic thừa nhận, bum trời bum đất cô độc cả đời, những người kia đúng là không liên quan tới anh. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc đời của chính mình, không ai có thể chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của người khác, chỉ có đương sự mới có thể tự chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.

Tư Ngang bất mãn nhìn cô: “Cô hãy nghe cho kỹ đây, tôi không cô độc cả đời, nếu không thì cô là cái gì?”

Trì Am nhìn anh, phát hiện thực tế người này vẫn để bụng tới lời này nhất, không nhịn được cười phụt một tiếng, nói giọng nhẹ nhàng: “Hầy, tôi coi như là miếng vá bug đi, không phải hay sao?”

“Cô tin thật à?” Anh không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

“Đương nhiên, dù sao tiểu thuyết fanfic với nguyên tác mà Phương Lạc Chương đọc đều không có tôi mà. Không thì cao thủ kiếm thuật như tôi, có lẽ chính là một trong những nữ chính trong hậu cung ngựa đực đấy, cốt truyện trong rất nhiều tiểu thuyết chẳng phải đều là như thế hay sao?”

Tư Ngang: “…”

Anh đen mặt, âm u nói: “Thế à? Ngao Dẫn gì đó dám biến cô thành hậu cung của anh ta, tôi sẽ ném anh ta cho dị hình ăn thịt! Anh ta nên ngoan ngoãn đi theo lộ tuyến fanfic, bẻ cong Mai Gia Niên thì hơn.” Nói đến đây, anh chợt nhớ tới Mai Gia Niên từng có ý đồ tiếp xúc với mình. Bởi vì lúc đó anh đang muốn thấy ba thế lực trong căn cứ Tự Do cắn nhau nên không quan tâm, bây giờ ngẫm lại, cũng có thể tiếp xúc một chút.

Trì Am không biết anh đang nghĩ gì, nhưng nhìn vẻ mặt kia thì biết người đàn ông này lại muốn chơi lớn nữa rồi.



Mãi đến buổi sáng sương mù tan biến, mặt trời dâng lên, hai người mới giả vờ tình cờ gặp được hai người Phương Lạc Chương.

Khi nhìn thấy gò má sưng vù bầm tím nửa bên mặt của Phương Lạc Chương, Trì Am cảm thấy mặt mình cũng nhói đau. May mà tối qua cậu ta biến thành đầu heo như vậy mà vẫn có thể lải nhải nhiều đến thế.

Thấy họ, Phương Lạc Chương vui sướng: “Cậu chủ Tư, chị Trì, sao hai người lại ở đây?”

Nghê Hi nhìn họ, khẽ gật đầu, không nói một lời.

Cứ như thể họ thật sự tình cờ gặp phải.

Tư Ngang lạnh mặt, cũng không lên tiếng.

Trì Am cười nói: “Hôm qua sau khi nghe tin hai người bị bắt đi, tôi và Tư Ngang đã tìm hai người dọc đường, nào ngờ sau này lại gặp phải đám Đào Vi Lan, không thấy hai người đâu, sau đó chúng tôi tìm một đường tới đây.” Nói đoạn, cô lười biếng vươn vai: “Tìm cả đêm, vất vả lắm mới tìm đến nơi này, thấy hai người không sao, chúng tôi yên tâm rồi.”

Nghe vậy, Phương Lạc Chương vô cùng cảm động: “Cảm ơn hai người. May mà khi đó Nghê Hi tỉnh táo, tranh thủ cơ hội mang tôi trốn thoát.”

Trì Am mỉm cười nói: “Hai người không sao là tốt rồi.”

Nét mặt tự nhiên, nụ cười ấm áp, dường như có thể tẩy rửa sự mỏi mệt trong người, Phương Lạc Chương cảm động hết sức, hoàn toàn không phát hiện hai người nấp ngoài cửa sổ nghe lén đêm qua.

Nghê Hi lại khôi phục hình tượng người đẹp băng giá, im lặng đứng đó không nói một lời.

Nếu đã tìm thấy người thì trở về thôi.

Tìm một chiếc xe thay đi bộ trong thị trấn này, họ lái xe trở về.

Mất một tiếng sau, họ đã trở lại nơi đoàn người cắm trại, cũng chính là thôn làng mà hôm qua Tư Ngang đã chỉ định để nghỉ chân.

Thấy bốn người trở về bình an, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi thấy nửa bên mặt sưng húp của Phương Lạc Chương, mấy người phụ nữ đều đau lòng vô cùng.

Bởi vì diện mạo của Phương Lạc Chương thanh tú, làn da trắng nõn, trong khoảng thời gian này đi theo nhóm Tư Ngang ăn ngon ngủ kỹ, không chịu khổ gì, là một chàng trai trông rất lạc quan yêu đời, bị Chiến sĩ cuồng tát cho một phát khiến nửa khuôn mặt sưng tím, trông cực kỳ đáng thương, rất dễ dàng gợi ra sự thương xót của phái nữ.

Đêm qua bốn người đều không ngủ, ông Trần bèn đề nghị cho họ nghỉ ngơi một ngày rồi tiếp tục lên đường.

Sau khi ăn cơm xong, vết thương trên mặt Phương Lạc Chương cũng được xử lý, Trì Am và Tư Ngang đi rửa mặt một phen, sau đó vào trong căn phòng đã được dọn dẹp để nghỉ ngơi.

Một giấc tỉnh lại, đã là mặt trời ngả về tây.