Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 375: Hắc Ám Xâm Nhập




Trì Am nhảy lên cao, thanh kiếm cổ trong tay đánh bay lá bùa đó.

Lá bùa rơi xuống sông, nổ ầm một phát, bọt nước văng tung tóe, mấy con cá không kịp trốn thoát bị nổ văng lên bờ.

Ánh mắt Đào Vi Lan rơi xuống trên người Trì Am, vẻ mặt khó coi, đây là lần đầu tiên có người chặn được lá bùa của cô ta, nhưng cô ta không tin cô có thể chặn lần thứ hai.

Đào Vi Lan vỗ tay, trong tay lập tức xuất hiện thêm mấy lá bùa.

Bùa chú kết thành trận, bay trong không trung, xoay tròn chung quanh Đào Vi Lan. Cô ta quát lên một tiếng: “Đi!”

Thấy cảnh này, Trì Am cười như không cười. Mặc dù đã lâu cô không chơi bùa, nhưng loại phù trận này… Chậc!

Sau khi tận thế bắt đầu, Đào Vi Lan luôn dựa vào phù thuật để hành tẩu nơi tận thế, cuối cùng cũng gặp phải đối thủ, hơn nữa cũng là một bà tổ chơi bùa. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhóm người Đào Vi Lan, không biết cô gái trên ốc đảo kia đã làm gì, bàn tay của cô bấm mấy cái thủ ấn, ngoắc tay một cái bâng quơ, phù trận vốn cực kỳ có lực sát thương lập tức bị đánh tan, mấy lá bùa bay đến trên đỉnh đầu của cô, cuối cùng rơi xuống trong tay cô.

Trì Am nhìn mấy tấm bùa đã bị mình đánh tan linh lực, không nhịn được cười nhìn Đào Vi Lan: “Cô à, cô coi đám người sống bọn tôi thành quỷ để bắt đấy hả? Ngự Quỷ Phù, Kim Cang Phù, Phần Thiêu Phù… Chậc!”

Sắc mặt Đào Vi Lan tức khắc thay đổi.

Khi họ đến đây, nhóm Tư Ngang đã thu thập xong xuôi, vốn đang định chiến đấu, nào ngờ một mình Trì Am đã ngăn cản công kích của đối phương. Cảnh tượng này khiến mọi người không thể tin nổi.

Người của Long Tổ đến chậm một bước không nhịn được mà nhìn Đào Vi Lan, sau đó lại dời mắt về phía Trì Am, suy nghĩ lai lịch của người này.

Họ đã được chứng kiến sự lợi hại bùa chú của Đào Vi Lan, cho dù là Chiến sĩ cuồng cũng chưa chắc có thể chống lại, thế mà cô gái không rõ lai lịch này hình như lại cực kỳ quen thuộc với thứ đó, chẳng lẽ cô ấy cũng là truyền nhân của thiên sư trong truyền thuyết?

Tư Ngang đi tới, thấy là Đào Vi Lan, trên mặt anh lập tức lộ vẻ châm chọc: “Đào Vi Lan, cô lại đến trễ một bước rồi!”

Thấy anh, Đào Vi Lan không thể giấu nổi hận thù trên nét mặt, trong hận thù lại có chút sợ hãi, cảnh tượng này khiến gương mặt cô ta trở nên vặn vẹo, thoạt nhìn không còn thanh thuần xinh đẹp như trước nữa.

“Tôi biết ngay là cậu mà… Cậu đáng chết!”

Hận thù thiêu đốt lý trí của cô ta. Cô ta đột nhiên rút kiếm, nhảy lên thật cao, đạp lên tảng đá trên xông, bay về phía ốc đảo.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã chạy đến ốc đảo, nhưng cô ta còn chưa kịp xông tới thì đột nhiên chung quanh phát nổ, khiến cô ta không thể không lùi lại.

Một tiếng súng vang lên, mặc dù tốc độ của Đào Vi Lan rất nhanh, song vẫn bị bắn trúng đùi. Thân thể cô ta lảo đảo, không giữ được thăng bằng từ trên tảng đá ngã xuống sông.

Tư Ngang cất súng đi, cực kỳ ác liệt ném một quả lựu đạn xuống sông.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt bên tai, dị hình ở nơi xa thậm chí bị thu hút đến đây, khiến người của chiến đội Hoa Hồng vốn định chạy tới cứu Đào Vi Lan không thể không xoay người đối phó với dị hình. Người của Long Tổ xui xẻo cũng chỉ có thể đi đối phó với dị hình trước.

Thấy vậy, Tư Ngang tiếp tục ném quả lựu đạn thứ hai xuống sông, nói với Trì Am: “Chúng ta mau đi thôi.”

Trì Am đáp lời, sau đó kéo tay anh, nhanh chóng đạp lên tảng đá trên sông chạy sang bờ bên kia.

Đoàn người Trì Am nhanh chóng lên xe, đi men theo bờ sông, bỏ xa đống ngổn ngang sau lưng.

Nghê Hi lái xe. Cô tăng tốc độ đến lớn nhất, bắt đầu chơi đua xe, tiếng kêu của dị hình ở sau lưng càng ngày càng xa xôi.

Mãi tới khi không nghe thấy động tĩnh ở đó, Tư Ngang thưởng thức đá kết tinh màu xanh lam được bỏ trong dụng cụ trong suốt, vẻ mặt tiếc nuối: “Lần này thời cơ không phù hợp, không thể giết chết con ả họ Đào đó, thật đáng tiếc.”

Nghe vậy, Phương Lạc Chương ngồi đằng trước không nhịn được mà run lên.

Trong mắt Nghê Hi cũng thấp thoáng dao động, nhưng đã nhanh chóng biến mất.

“Anh ném hẳn hai quả lựu đạn xuống sông cơ mà, chắc cô ta đã chết rồi đấy.” Trì Am khẳng định, cho dù Đào Vi Lan lợi hại đến mấy, liên tục ăn hai quả lựu đạn cũng chịu không nổi.

Tư Ngang nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên một cách quỷ dị, nói bằng giọng thương hại: “Am Am đáng thương, chẳng lẽ cô cho rằng cô ta sẽ chết thật sao? Cô ta là một con đàn bà sở hữu không gian kỳ quặc, lúc gặp phải nguy hiểm sẽ trốn vào đó, sao có thể chết được?”

Trì Am trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu: “Sao anh biết?”

“Tôi từng nhìn thấy.” Tư Ngang nói một cách bâng quơ: “Khi cô ta ngu xuẩn chạy đến giết tôi, cô ta cho rằng mình ẩn giấu rất tốt, lại không biết chung quanh cô ta có một con ong robot mà tôi đã thả ra trước đó. Cô ta chợt xuất hiện rồi lại chợt biến mất, tôi suy nghĩ chẳng lẽ cô ta có siêu năng lực đặc thù nào đó chăng? Tôi nghiên cứu bao lâu nay mà còn chưa từng thấy ai thật sự sở hữu siêu năng lực. Tôi cảm thấy chắc hẳn cô ta sở hữu một không gian có thể ẩn náu bên trong mới đúng.”

Nói đến cuối cùng, anh nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Thật muốn giải phẫu cô ta ra để nghiên cứu xem thử, tiếc rằng còn chưa đến thời điểm đó.”

Vậy thì khi nào mới là thời điểm đó?

Sóng não của Trì Am và Phương Lạc Chương bỗng nhiên đồng bộ, rất muốn hỏi anh, nhưng thấy nụ cười bâng quơ của anh thì lại sợ.

Giờ khắc này, trong mắt Trì Am và Phương Lạc Chương, Tư Ngang nghiễm nhiên đã trở thành một nhà khoa học điên rồ.

Chỉ có Nghê Hi là vẫn bình tĩnh như trước, bàn tay cầm vô lăng hơi siết chặt. Cô ấy là người thông minh, Tư Ngang sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này, cho dù chỉ là trả lời Trì Am thì cũng không cần làm thế.