Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 359: Hắc Ám Xâm Nhập




Sau khi chắc chắn Đào Vị Lan có thể là người trọng sinh, tâm trạng của Trì Am có hơi kỳ lạ, trở về phòng thấy nhóc xinh trai vẫn đang dựa vào giường củi đầu viết công thức, trong lòng cô cảm thấy thương tiếc cho cậu.

Tuy không biết Đào Vị Lan đã làm gì cậu, nhưng có thể khiến cậu nổi cáu như vậy thì chắc chắn là chuyện rất đáng sợ.

Nhóc xinh trai vô cùng nhạy cảm, ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô, vẻ mặt lập tức tối sầm.

“Cô làm gì vậy?”

Trì Am biết không thể đụng chạm vào lòng tự trọng của đàn ông, cô cười nói: “Không có gì, em đang viết gì thế?”

“Một vài thứ thú vị cho ông nội Lưu.” Cậu cong khoé môi hồng hào ướt át, trông có vẻ xinh đẹp lại đáng yêu, nhưng không thể che đậy ác ý của bản thân.

Trì Am đồ” một tiếng, không tìm tòi ngọn nguồn.

Mãi đến khi thời gian cũng đã muộn, tuân thủ nguyên tắc trẻ con phải ngủ sớm dậy sớm thì mới tốt cho sức khỏe, Trì Am ép cậu lên giường nghỉ ngơi, quản lý như thể một bà mẹ già.

Nếu Tư Ngang có trí nhớ, sẽ phát hiện bây giờ cô đang quản cậu giống hệt như quản Bliss ở kiếp trước, hoàn toàn đối xử với cậu như một đứa trẻ. Nhưng cho dù không có trí nhớ, cậu cũng có thể cảm nhận được thái độ của cô, điều này khiến tâm trạng của cậu vô cùng khó chịu, cụ mặt bò lên giường, quay lưng lại với cô.

Trì Am không biết sao cậu chủ nhỏ này lại giận rồi, cảm thấy trái tim đàn ông như kim dưới đáy biển, thật khó hiểu.

Nghỉ ngơi tử tế cả một đêm, hôm sau Trì Am nắm tay anh chàng xinh trai cùng đi dạo căn cứ Ánh Dương.

Trải qua một đêm, căn cứ đã gần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, hầu như không thấy dấu vết của việc dị hình tấn công nữa. Nói cách khác, sinh ra trong thời loạn, loài người đã quen với chuyện này, họ không có quá nhiều thời gian đa sầu đa cảm với những chuyện đã xảy ra, mà càng coi trọng hiện tại hơn.

Thật ra người Hoa Quốc trên thế giới này có tính kiên cường từ trong xương cốt, đau khổ lớn đến đầu đi chăng nữa đều sẽ qua đi, mọi chuyện sẽ bị năm tháng vùi lấp, khắc ghi trong trí nhớ. Cũng vì đức tính này nên Hoa Quốc thích ứng với mạt thế nhanh hơn người phương Tây. Người may mắn sống sót cũng nhiều hơn những nơi khác.

Trì Am và Tư Ngang đi dạo trong căn cứ hơn nửa ngày, phát hiện tinh thần và diện mạo của người trong căn cứ này cũng không tệ.

Đương nhiên, vẫn không so được với căn cứ Tự Do.

Nguyên chủ cũng sống một khoảng thời gian ở căn cứ Tự Do, cộng thêm thông tin của nhóm người Trần Bằng Oánh, nên Trì Am hiểu được lý do mà người của căn cứ đó có tinh thần và diện mạo tốt hơn, chính là do vật tư.

Căn cứ Tự Do không thiếu vật tư.

Nếu Đào Vị Lan thật sự trọng sinh, biết một thế sắp đến, cô ta chắc chắn sẽ thu thập một lộ các vật tự trước khi mạt thế ập xuống. Đợi khi mạt thể đến, loài người còn chưa phản ứng kịp, cô ta đã liên tục thu thập một đống các vật tư miễn phí, xuất phát điểm cao hơn các căn cứ khác, dưới nhiều điều kiện khác nhau, tình thế phát triển của căn cứ Tự Do dĩ nhiên tốt hơn so với nơi khác.

Đương nhiên, đây mới chỉ là giai đoạn hiện tại, mạt thế mới một năm. Nếu không giải quyết được dị hình, về sau thế giới này sẽ thay đổi ra sao, không ai có thể nói trước được điều gì.

Ở lại căn cứ Ánh Dương vài hôm, cuối cùng bên chỗ Tướng quân Lưu cũng dành thời gian, tìm Tư Ngang ôn lại chuyện cũ, nhân tiện nói cho họ biết rằng ông ấy đã chuẩn bị xong máy bay trực thắng, ngày mai họ có thể trở về căn cứ Hy Vọng.

Lúc Tư Ngang đi qua đó, nhân tiện giao lại những thành quả mấy ngày nay cho ông ấy.

Tướng quân Lưu vừa lật ra nhìn lướt qua, nét mặt lộ vẻ vui mừng nói với Tư Ngang: “Đứa bé ngoan, cảm ơn cháu.”

Tư Ngang nói: “Mấy thứ này là do một mình cháu nghiên cứu ra, nhân viên nghiên cứu của mọi người cứ xem rồi làm theo, cũng có chút tác dụng khi đối phó với dị hình.”

Tướng quân Lưu thở dài rồi nói: “Trải qua một năm, bên ngoài ngày càng đông dị hình tiến hoá thành cấp 1, Chiến sĩ cuồng của loài người lại tiến hóa cực kỳ chậm chạp, dần dần không thể theo bắt kịp sự tiến hóa của dị hình.”

Nói tới đây, ông ấy không nhịn được tiếng thở dài.

Thật ra gen tiến hoá của Chiến sĩ cuồng chịu ảnh hưởng của thiên thạch. Cứ mười ngàn người thì có một người có thể thức tỉnh đã tốt lắm rồi, con số này vô cùng ít ỏi. Sau khi tiến hóa gen, Chiến sĩ cuồng vẫn phải tiếp tục nỗ lực củng cố gen, tăng cường thực lực mới có thể đối phó được với dị hình. Nếu không thì ngay cả họ cũng không thoát khỏi cái chết.

Vì tương lai của loài người, rất nhiều căn cứ đều ra sức ủng hộ Sở nghiên cứu tìm ra các loại thuốc có lợi cho việc tiến hóa của Chiến SĨ cuồng, hy vọng có thể đề cao sức chiến đấu của họ. Vậy là con người phát minh ra được một loại chất lỏng tiến hoá, sau khi chiến sĩ cuồng sử dụng hiệu quả khá tốt, có thể nâng cao một bước tăng cường gen.

Nhưng chỉ có hiệu quả một lần, muốn tiến hoá thêm lần nữa thì chất lỏng tiến hoá kia cũng đã không còn tác dụng, cần phải có loại thuốc càng cao cấp hơn.

Do đó, các chuyên gia chỉ có thể tiếp tục nghiên cứu về khía cạnh này.

Rất nhiều căn cứ đều đang nghiên cứu chất lỏng tiến hoá này, nhưng tất cả thành quả nghiên cứu đều không so được với căn cứ Tự Do.

Hình như căn cứ Tự Do đã nghiên cứu ra chất lỏng tiến hoá từ lâu, sau mạt thể không lâu, rất nhiều gen của Chiến sĩ cuồng tại căn cứ này đã đạt được tới bước tiến hoá tối ưu. Thực lực Chiến sĩ cuồng của họ còn cao hơn so với các căn cứ khác.

Tuy ngoài mặt, căn cứ Tự Do hô hào vì lợi ích chung của loài người mà bằng lòng chia sẻ tài liệu về chất lỏng gen tiến hoá với căn cứ khác. Nhưng miếng thịt mà mình đã nuốt xuống, làm sao có thể dễ dàng nôn ra chứ. Dĩ nhiên phải đổi lấy một số lợi ích tốt hơn. Chuyện này không có gì đáng trách, nhưng sau này rất nhanh đã có người phát hiện tài liệu mà căn cứ Tự Do trao đối với họ có vấn đề, họ đã động tay chân ở trên đó, ép căn cứ khác phải cúi đầu với mình, trong đó lại có một số thỏa hiệp chính trị.

Chỉ có mấy người nắm quyền của căn cứ mới biết được những chuyện này, rất ít người biết tới.

Cho đến ngày họ xuất phát, Tư Ngang dứt khoát nói với hai người Lộ Minh ngay tại chỗ: “Mấy người đi đi.”

Lộ Minh và Trần Bằng lánh chần chừ nhìn cậu.

“Sau này có cơ hội, có lẽ tôi sẽ tìm Mai Gia Niên hợp tác.” Cậu nói tiếp.

Nghe cậu nói như vậy, trong lòng hai người thở phào nhẹ nhõm. Tư Ngang đã nói vậy, chứng tỏ rằng cậu không hề có hứng thú với tính mạng của cả hai người họ, quả bom mini trong người vẫn còn nằm yên tại đó, sẽ không phát nổ.

Tuy sợ một đứa trẻ là chuyện vô cùng mất mặt, những đứa trẻ này không phải đứa bé bình thường, đây là một tiểu ác ma.

Lộ Minh nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Được, sau này có cơ hội hy vọng cậu Tư có thể cho bọn tôi một cơ hội lập công.”

Sau khi chia tay với đám người Lộ Minh, Trì Am và Tư Ngang đi tìm Tướng quân Lưu. Sau đó họ ngồi lên máy bay trực thăng mà ông ấy sắp xếp trở về căn cứ Hy Vọng.

Sau mạt thế, không có phương tiện giao thông nào an toàn cả. Tuy bầu trời không có dị hình biết bay, nhưng từ trường hỗn loạn do thiên thạch gây ra, dẫn đến nhiều sản phẩm điện tử bị hỏng. Loài người đã từng thử nghiệm, nếu máy bay trực thăng tiếp cận dải vết nứt do thiên thạch gây ra, nó còn chưa tới gần đã trực tiếp bị hủy diệt.

“Thay ông hỏi thăm ông nội cháu nha.” Tướng quân Lưu nói với Tư Ngang.

Tư Ngang đáp lại một tiếng, sau đó cùng Trì Am cùng nhau bước lên trực thăng.

Sau khi máy bay trực thăng cất cánh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi căn cứ Ánh Dương đi về phía Bắc.

Trì Am lấy cơm nắm Lộ Minh làm cho họ ra, nhét cho cậu một nắm rồi hỏi: “Đói rồi phải không? Có muốn ăn một cái trước không?”

Nhóc xinh trai nhận lấy, sau đó nghe thấy cô nói: “Tài nấu nướng của Lộ Minh đúng là không tệ, tiếc là không dẫn theo anh ta được.”

Cậu nhướng mày lên rồi nói: “Cũng tạm thôi, cũng không ngon lắm, đầu bếp nhà họ Tư nấu còn ngon hơn, sau này cô muốn ăn gì thì cứ trực tiếp nói với đầu bếp.”

“Thật sao?” Trì Am cười hỏi.

Cậu chủ nhỏ kiêu ngạo gật đầu.

“Chẳng trách em lại kén ăn như vậy.” Cô đưa ra kết luận.

Cậu chủ nhỏ lập tức giận dỗi quay đầu đi, chỉ giận mình tại sao bây giờ vẫn là một đứa trẻ, nếu không thì đối với người phụ nữ này, cậu đã...

Sau khi máy bay cất cánh được một tiếng đồng hồ, đột nhiên Tư Ngang lên tiếng: “Đây không phải là hướng Bắc.”

Trì Am nhảy lên, giết chết hai tên lính đang nhào tới từ bên cạnh, mũi kiếm đặt lên đầu của phi công.

Viên phi công vững vàng ngồi ở đó, không màng đến thanh kiếm trên đầu, quay lại cười với Tư Ngang: “Cậu Tư, chủ nhân của tôi muốn gặp cậu, mong cậu đừng giãy dụa nữa, hãy đi với tôi một chuyến đi.”

Tư Ngang nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Mấy người đúng là thần thông quảng đại, không biết đã cắm bao nhiêu người ở những căn cứ khác, có phải ngay khi mạt thế vừa tới đã bắt đầu chuẩn bị trước rồi không?”

“Đúng vậy.” Người kia vô cùng thẳng thắn, nhoẻn miệng cười toe toét: “Lần này vì mời cậu Tư nên đã để lộ mất mấy người chúng tôi, quả thật không dễ dàng gì.”